"Cộc"
Trong văn phòng yên tĩnh vang lên âm thanh quân cờ hạ ở trên bàn cờ.
Nhưng lần này, người ngồi bên cạnh người chơi cờ đã không có nói chuyện ồn ào như trước. Thiếu niên hiện tại chính là ngồi an tĩnh bên cạnh, lẳng lặng nhìn người đang tự chơi.
Nếu biểu tình kia không ai oán như vậy, hình ảnh này thật là hài hòa đến hạnh phúc.
Lúc này, bỗng có tiếng gõ cửa.
Giọng nói trầm thấp vang lên, âm thanh kia không có một chút ấm áp.
"Tiến vào!"
Nghe được trong văn phòng truyền ra âm thanh, người ở bên ngoài liền đẩy cửa bước vào.
"Ông chủ, Chung hiệu trưởng tới, hiện tại đang ở ngoài chờ."
Người tiến vào thật cẩn thận nói mục đích đi vào.
"Cho ông ta vào!"
Vẫn là giọng nói vô tình lạnh như băng.
Nhận được mệnh lệnh, người nọ liền nhanh chóng rời khỏi văn phòng. Cho dù là những người làm việc ở đây hay những thuộc hạ cấp dưới, vô luận làm cái gì cũng đều thật cẩn thận.
Bởi vì một khi nói gì đó ông chủ không muốn nghe, hoặc là làm việc không đạt tới yêu cầu. Vậy bọn họ sẽ được ông chủ "chiêu đãi" tận tình.
Ông chủ thủ đoạn âm ngoan độc ác, làm cho mỗi thủ hạ đều kinh khủng không thôi. Cho nên vì bảo vệ mạng sống, bọn họ trước nay đều không dám ngỗ nghịch ông chủ hung tàn này chỉ biết phục tùng.
Trừ lần đó ra, bọn họ không có lựa chọn nào khác.
Chỉ chốc lát sau, cửa văn phòng lại lần nữa mở ra.
Tiến vào chính là vị hiệu trưởng trường đại học nơi Bách Tiêu vừa nhập học. Lúc này ông ta đầu đầy mồ hôi, toàn bộ thân mình béo lùn có chút run rẩy.
Xác thật, cái người thích tự mình chơi cờ một mình này đích xác làm mỗi một người biết rõ về hắn đều sẽ hận không thể trốn đến nơi rất xa. Bởi vì không ai biết được khi nào sẽ bị cái người có danh xưng là "Mặt Diêm Vương" kia theo dõi.
Mà ai bị theo dõi, kết quả trước nay đều là kết thúc trong vũng máu.
Không có ai thoát được.
Cầm khăn tay lau lau mồ hôi trên trán, Chung hiệu trưởng chậm rãi đi đến bên cạnh ông chủ An, thật cẩn thận cười nói.
"Ngài An có hứng thú a! Mỗi lần tới đều nhìn thấy ngài An chơi cờ!"
Nghe được Chung hiệu trưởng rõ ràng nịnh hót lấy lòng, hắn chỉ là cong lên khóe môi cười nói.
"A, khiến Chung hiệu trưởng chê cười rồi. Chỉ là thời điểm nhàm chán nên chơi cờ giết thời gian mà thôi. Không có việc gì không đăng Điện Tam Bảo, Chung hiệu trưởng hôm nay đại giá quang lâm là có chuyện gì sao?"
Tuy rằng là cười nói những lời này, nhưng trong giọng nói lại không hề có ý cười, khiến người nghe có điểm ớn lạnh.
Lời nói này làm cho thân thể Chung hiệu trưởng run rẩy lợi hại hơn. Sợ hãi trong lòng cũng gia tăng. Chung hiệu trưởng thầm hối hận vì tự mình đi vào chỗ này, mặt đối mặt người kia nói tình huống.
"Ngài An... kỳ thật hôm nay ta tới chính là muốn cùng ngài nói về chuyện của Lăng tiên sinh."
Vừa nghe nói đến Lăng Vũ, quân cờ trắng sắp hạ xuống bàn cờ lập tức dừng lại. Sau đó hắn quay đầu nhìn Chung hiệu trưởng, ý bảo ông ta tiếp tục nói.
Nhận được ánh mắt cho phép, Chung hiệu trưởng tiếp tục nói.
"Cái vị Lăng tiên sinh kia hiện tại lại thay đổi chủ ý... Sẽ không ở lại trường học tiến hành học tập, cũng không ở ký túc xá của trường... Nhưng công việc kia vẫn đồng ý tiếp tục làm, chỉ là không ở lại trường!"
Nghe được Chung hiệu trưởng tự thuật, hắn hơi nhíu mày. Con ngươi tản mát ra một tia ý vị không rõ.
Sau đó hắn tiếp tục hạ quân cờ trắng vừa rồi xuống bàn cờ, cũng không nói với Chung hiệu trưởng cái gì.
Cái này làm cho Chung hiệu trưởng càng thấp thỏm bất an trong lòng. Trán cùng lòng bàn tay nắm chặt của Chung hiệu trưởng đều ướt đẫm mồ hôi.
Ông ta thật sự sợ "Mặt Diêm Vương" trước mắt đẩy mình vào con đường chết vô pháp xoay chuyển.
Nhưng hôm nay hắn tựa hồ tâm tình thực tốt, từ đầu tới đuôi cũng chưa bất mãn gì về tin tức Chung hiệu trưởng mang đến.
Ước chừng mười phút, rốt cuộc hắn có phản ứng. Hắn đứng lên, sau đó đi tới trước mặt Chung hiệu trưởng, lười nhác nói.
"Chuyện này vất vả cho Chung hiệu trưởng rồi. Ta đã đáp ứng tài trợ, hai ngày nữa số tiền sẽ vào tài khoản của trường. Về sau Chung hiệu trưởng còn có yêu cầu gì hay cần ta hỗ trợ cứ việc tới tìm. Ta sẽ nỗ lực giúp hiệu trưởng bài ưu giải nạn. Nếu hiệu trưởng không còn gì muốn nói, vậy mời đi trước. Ta có một số việc cần giải quyết, cho nên không thể tiếp chuyện hiệu trưởng được. Xin thứ lỗi!"
Thấy người trước mắt thế nhưng không có làm khó mình, Chung hiệu trưởng nhẹ nhàng thở ra.
Còn về chuyện về sau có cái gì muốn yêu cầu hay cần hỗ trợ thì đến tìm, vẫn là thôi đi. Mạng già này muốn sống thêm một thời gian nữa!
"Tại đây đại diện trường học cảm tạ ngài An đã tài trợ. Ở trường còn có việc cần phải xử lý, cho nên không quấy rầy ngài, xin phép đi trước!"
Nói xong, Chung hiệu trưởng liền thấy người kia gật gật đầu, ý bảo ông có thể rời đi, mới lập tức từ văn phòng lui ra.
Vừa ra khỏi cái văn phòng có bầu không khí tràn ngập áp lực, Chung hiệu trưởng cảm thấy mình có cảm giác được sống lại. Sau đó ông bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng hướng đến thang máy.
Chung hiệu trưởng vừa rời khỏi, thiếu niên vốn đang ngồi an tĩnh bên bàn cờ liền không an phận.
"Lão đại, em không hiểu. Anh muốn có được cái người tên Lăng Vũ như vậy, vì sao không dứt khoát trực tiếp trói lại mang về, còn dây dưa làm cái gì? Nếu mà em coi trọng ai, em khẳng định trực tiếp đem người kia trói lại quăng lên trên giường, ăn trước nói sau. Thật không hiểu được anh vì sao thích đi một vòng lớn như vậy, lanh quanh luẩn quẩn làm cái gì?"
Thiếu niên căm giận nói, sau đó còn dùng vẻ mặt "anh thực không quyết đoán" nhìn người trước mắt luôn là biểu tình lạnh như băng.
Nghe được người bên cạnh nói lời bất kính, hắn cũng không giận, chỉ là cười cười quỷ dị. Sau đó hắn dùng giọng nói trầm thấp đến người ta có chút sởn tóc gáy trả lời.
"Kỳ thật người đi săn cũng không để ý kết quả được cái gì, mà là hưởng thụ quá trình săn mồi. Nhìn con mồi mình theo dõi bị mình khống chế, từng bước từng bước một đi vào bẫy rập do mình thiết kế hoàn hảo. Vậy mới là hưởng thụ chân chính, ha ha..."
Nghe được tiếng cười có chút quỷ dị khủng bố, âm thanh ngoan độc kèm theo biểu tình hứng thú quái dị, làm thiếu niên vẫn luôn thân cận hắn cũng rùng mình.
Trong lòng thiếu niên cũng không quá rõ ràng. Hắn đã sớm biết lão đại của mình thích những thiếu niên có diện mạo thanh tú xinh đẹp, nhưng cũng chỉ giới hạn là người trẻ. Lăng Vũ này đã ba mươi tuổi, là trai già, thật không biết có cái gì đặc biệt mà làm lão đại nhà mình nhớ thương như vậy, hơn nữa còn phá vỡ lệ thường, bắt đầu hứng thú một lão trai già.
Thật là khó hiểu, bất quá đây đều là quyết định của đối phương, hắn không có quyền gì đi hạn chế. Một khi đã như vậy, hắn đành phải ở bên cạnh xem kịch. Dù sao hắn gần đây cũng rất nhàm chán, vừa lúc tìm thấy trò vui.
Thiếu niên tà ác nghĩ.