"Được rồi anh họ, em tin tưởng anh sẽ học tốt. Đi nhanh thôi. Tìm được phòng, sau này em cũng dọn qua ở chung với anh. Đến lúc đó mỗi ngày em sẽ chỉ dạy cho anh!"
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Vũ khi nói, Bách Tiêu rất vui vẻ. Hắn sẽ chỉ dẫn anh họ thật chu đáo.
Có cơ hội tiếp cận thân mật cùng người mình thích tốt như vậy, đồ ngốc mới từ bỏ!
Nhưng Lăng Vũ lại không đồng ý. Nghe Bách Tiêu nói muốn chuyển đến ở cùng nhau, Lăng Vũ liền phản đối.
"Vậy sao được. Trường đại học của em không phải có chế độ sao? Đã có danh sách ở ký túc xá thì không cho sinh viên ở ngoại trú. Thật là, em lớn như vậy, đã là sinh viên đâu phải học sinh mà còn xử sự giống trẻ con. Nên nghiêm chỉnh thực hiện nội quy, không cần vì dạy anh nấu cơm mà chuyển ra ngoài ở cùng anh. Đến lúc đó trường học bắt được sẽ bị phạt, xem em phải làm sao đây. Dù sao việc em đề nghị ở cùng nhau, anh kiên quyết không đồng ý."
Lăng Vũ lộ ra bộ dạng trưởng bối răn dạy Bách Tiêu. Nhưng Lăng Vũ cũng không biết phong phạm gọi là trưởng bối kia ở trong mắt Bách Tiêu hoàn toàn không có tác dụng.
Ngược lại là Bách Tiêu hùng hồn đầy lý lẽ nói với Lăng Vũ.
"Anh họ à, anh không biết là hiện tại ở trường đại học có thể xin ở ngoại trú sao. Chỉ cần gởi đơn xin phép, không tới nửa ngày bảo đảm có thể nhận được phê chuẩn. Mà hơn nữa hiện tại trong trường sinh viên rất đông, phòng ký túc xá đều kín hết chỗ. Tuy nói đã thực khống chế số lượng chiêu sinh, nhưng vẫn có rất nhiều người dựa vào quan hệ gì đó để vào trường học. Cho nên phòng ký túc xá hiện tại rất là thiếu thốn. Nếu có người muốn dọn ra ngoài ở, trường học sẽ không ngăn cản, ngược lại sẽ đem chỗ đó cấp cho ngươi khác. Cho nên anh không cần lo lắng cái này đâu. Dù sao em cũng đã quyết định sẽ dọn ra ngoài ở."
Bách Tiêu đắc ý nói, trong lòng lại chột dạ.
Hắn không biết ký túc xá của trường có phải đang thiếu chỗ hay không, cũng không biết trường có đồng ý cho sinh viên ra ở ngoài hay không. Đơn xin gì đó hắn cũng không tâm tư viết. Bất quá ra ngoài ở khẳng định là có thể. Nếu thật sự trường có yêu cầu cung cấp đơn từ gì gì, vậy đến lúc đó sẽ bổ sung là được.
Nghe được Bách Tiêu nói như vậy, Lăng Vũ gật gật đầu, nghi hoặc "à" một tiếng, sau đó trong lòng bắt đầu nghĩ xem có cần thuê cái phòng lớn một chút hay không.
Lúc trước Lăng Vũ chỉ là tính toán thuê cái phòng nho nhỏ đủ cho một người ở là được, cũng không suy xét vấn đề nấu cơm.
Hiện tại Tiêu Tiêu nói đến cùng nấu cơm ăn khá tốt. Tuy rằng bản thân Lăng Vũ không biết nấu ăn, nhưng còn có Tiêu Tiêu dạy mà. Cho nên Lăng Vũ quyết định tìm cái phòng lớn để hai người đủ ở là được.
Như vậy về sau cũng sẽ không cảm thấy cô đơn, người thêm náo nhiệt!
Nghĩ như vậy, Lăng Vũ liền đồng ý tính toán của Bách Tiêu, cũng không ngăn cản Bách Tiêu dọn đến ở cùng nữa.
Cái này làm cho Bách Tiêu hưng phấn đến không chịu được. Trên mặt bởi vì Lăng Vũ đồng ý mà lộ ra tươi cười rạng rỡ.
Đã biết anh họ sẽ đồng ý mà!
Trong lòng Bách Tiêu vui vẻ vô cùng. Sau đó hai người bắt đầu hành trình đi tìm phòng ở.
Sau đó....
"Tiêu Tiêu, em nói xem vừa rồi chúng ta thuê cái phòng kia có phải quá hời hay không? Có thể bị người ta gạt, hoặc là có cái ẩn tình gì hay không? Phòng lớn như vậy lại rất tiện nghi mà tiền thuê rất thấp, có chút không thể tưởng tượng!"
Lăng Vũ lo lắng hỏi Bách Tiêu. Bách Tiêu cũng đang suy xét vấn đề này. Vừa rồi bọn họ đi đến một cái ngõ nhỏ đã bị một tờ quảng cáo thuê nhà hấp dẫn.
Trên tờ quảng cáo giới thiệu phòng ở rất phù hợp với yêu cầu của hai người bọn họ. Vì thế Lăng Vũ liền bấm số điện thoại ghi trên quảng cáo để liên hệ với người chủ nhà.
Đầu bên kia là giọng nói của một người phụ nữ khoảng tuổi.
Nghe được Lăng Vũ nói muốn thuê nhà, người kia liền lập tức nói đến gặp bọn họ.
Sau vài phút chờ đợi mà thôi, bọn họ liền nhìn thấy một người phụ nữ béo tròn đi tới. Bà ta cười hỏi bọn họ có phải là người muốn thuê nhà hay không, rồi dẫn bọn họ tới cái phòng kia.
Nơi bọn họ đi xem phòng cũng không có gì đặc biệt, chính là một tòa chung cư bình thường mà thôi. Không mới không cũ, trang thiết bị khá tốt. Mà phòng bọn họ muốn xem ở tầng .
Đi lên mới phát hiện tầng lầu này ánh sáng thật sự tốt. Hơn nữa chỗ cho thuê là một căn hộ rất rộng, bên trong có ba phòng.
Lúc ấy Lăng Vũ liền cảm thấy căn nhà là quá lớn, muốn nói mình chỉ thuê phòng nhỏ. Nhưng nghe người phụ nữ kia nói tiền thuê căn hộ này chỉ có một ngàn một tháng mà thôi.
Cái này làm cho trong lòng Lăng Vũ chấn động.
Giá này cũng quá hời đi.
Bách Tiêu cũng cảm thấy không thể tưởng tượng.
Nhưng người phụ nữ nói là căn hộ không dùng tới, chủ nhà vừa rời khỏi. Mà bà cũng phải lập tức ra nước ngoài, không có nhiều thời gian ở đây trông coi, cho nên liền cho thuê rẻ.
Nhưng người phụ nữ càng nói như thế, Lăng Vũ càng cảm thấy chuyện này như là một âm mưu. Lăng Vũ liền yêu cầu người phụ nữ kia lấy ra giấy tờ chứng minh chủ quyền tài sản cùng một ít văn kiện có thể chứng minh ủy quyền tương ứng.
Gần đây nhưng vụ âm mưu lừa đảo xuất hiện rất phổ biến. Trên TV, báo chí đều có đưa tin về phương diện này.
Mà căn hộ này ở vị trí rất tốt, điều kiện cũng thực không tồi. Giá cả lại thấp như vậy làm cho bọn họ không thể không nghĩ nhiều.
Nhưng mà người phụ nữ kia thật sự đã đi lấy đầy đủ giấy tờ cho hai người Lăng Vũ xem.
Lăng Vũ đối với việc giám định thật giả cũng lành nghề. Vì khi ở tổ chức kia đã từng tham gia các khóa huấn luyện kỹ năng. Phương diện này cũng là một hạng mục được huấn luyện nghiêm khắc.
Những giấy tờ đưa đến trong tay, Lăng Vũ xem xét cẩn thận, xác nhận tất cả đều là thật.
Mà Bách Tiêu cầm nghiên cứu nửa ngày cũng không nhìn ra kết quả gì. Bất quá Lăng Vũ nói chúng là thật thì đó chính là thật sự.
Cuối cùng bọn họ cũng chấp nhận thuê căn chung cư tiện nghi với giá cả thấp rất thấp kia.
Đến lúc này bọn họ đều còn cảm giác không chân thực. Bất quá cũng đã thuê, nghĩ quá nhiều cũng vô dụng, ở trước một thời gian rồi nói sau.
"Anh họ, đừng suy nghĩ quá nhiều. Vừa rồi anh không phải cũng nói những giấy tờ đó đều là thật sao? Vậy hẳn là không có vấn đề gì rồi. Chúng ta cứ vào ở một thời gian, nếu thực sự có vấn đề gì, đến lúc đó rồi tính tiếp!"
Nghe được Bách Tiêu trấn định, Lăng Vũ cảm thấy cũng đúng. Dù sao hiện tại chỉ cần giao một ngàn, cả tiền đặt cọc cũng không có.
Cho dù thực sự có rơi vào bẫy, đối với bọn họ hình như cũng không có tổn thất gì. Còn nữa bọn họ đã cùng người phụ nữ kia ký hợp phòng thuê nhà.
Nếu đã nghĩ thông suốt, Lăng Vũ cũng không còn lo lắng, sau đó nhẹ nhàng cười nói với Bách Tiêu.
"Vậy thì chúng ta cứ ở trước, đến lúc đó lại nói tiếp. Đúng rồi, hiện tại phải về ký túc xá dọn hành lý lại đây đi. Sau đó còn quét dọn sắp xếp phòng."
"Dạ, chúng ta đi nhanh thôi!"
Nói xong, Bách Tiêu liền lập tức nắm tay Lăng Vũ kéo đi, liền bắt đầu hướng trường học đi đến.
Chỉ là khi đến cổng trường...
"Wa, Vũ ca ca, cuối cùng đã tìm được anh! Thật tốt quá! Anh có biết em rất nhớ anh, nhớ đến sắp điên rồi không?!"
Một giọng nói hưng phấn rồi lại mang theo ủy khuất mười phần vang lên ở bên cạnh Lăng Vũ. Sau đó Lăng Vũ đã bị một thân thể mềm mại ôm lấy.