Nghĩ vậy, An Nhàn liền kêu rên lên, sờ sờ quần áo trên người, cùng mái tóc hôm qua mới nhuộm thật cá tính. Những thứ này đều là chuẩn bị cho ngày hôm nay. Mà hiện tại, nhìn nhìn cửa phòng đóng chặt, thế nhưng hắn đã bị giam cầm rồi.
Tự hắn lại không có biện pháp cùng những người thuộc hạ đầy cơ bắp của anh trai đánh nhau. Ai oán thật lâu, hai mắt đẫm lệ nhận mệnh, An Nhàn mặc vào quần áo được đặt sẵn ở trên giường.
Hắn mới vừa thay xong quần áo, mấy người cơ bắp đáng ghét kia liền vào phòng, cũng bất chấp tất cả, trực tiếp đem hắn khiêng đi. Phản kháng không được, hắn đành phải chấp nhận bị nhấc lên mang đi.
Những người đó, con mẹ nó, có sức mạnh của trâu bò, không phải người thường như hắn có thể chống lại.
Mà lên xe rồi, hắn mới phát hiện mình thế nhưng còn mang dép lê đi biển. Hắn nói phải trở về đổi giày, những người đó lại như không nghe thấy. Lái xe thì vẫn lái xe, những người còn lại đều luôn nhìn thẳng phía trước, dù sao cũng không phản ứng hắn.
Hiện tại, thế nhưng bị Lăng Vũ trước mắt thấy được hắn trong tình trạng úng quẫn. Nghĩ vậy, An Nhàn lập tức xấu hổ nhìn Lăng Vũ quát:
"Khụ khụ... Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa... Chưa thấy qua người không mang giày đi làm sao? Ánh mắt cũng quá thiển cận đi! A... khoang đã! Anh đến nơi này làm gì? Hình như tôi không có tìm anh đâu?"
Nghĩ đến vừa rồi nhìn thấy hình ảnh bên trong thang máy, tiểu tử thúi Lam Phi kia sao không có vào đây cùng người này?
Kỳ quái nhìn qua sườn mặt Lăng Vũ, An Nhàn nhìn nhìn phía sau Lăng Vũ, xác định Lam Phi thật sự không có tiến vào. Sau đó hắn lại đem tầm mắt dừng ở trên người Lăng Vũ. Ánh mắt kia ý bảo Lăng Vũ hẳn phải cho hắn một lời giải thích.
Nghe được người trước mắt hỏi chuyện, Lăng Vũ mới lấy lại tinh thần, sau đó giơ giơ đồ vật trong tay lên, nói:
"Tôi là tới quét dọn văn phòng. Nếu không có việc gì nói, tôi đây có thể bắt đầu rồi phải không?"
Nghe giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Lăng Vũ, làm An Nhàn vốn dĩ tràn ngập nghiền ngẫm, hai tròng mắt tức khắc sáng ngời. Hắn nhìn về phía Lăng Vũ, tầm mắt nhiều ý vị không rõ thâm ý.
Gật gật đầu ý bảo Lăng Vũ có thể bắt đầu rồi, sau đó An Nhàn đi đến sô pha, đá rơi dép lê trên chân, liền nằm ở trên sô pha HunhHn.
Bộ dạng lười biếng kia làm Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó liền bắt đầu công việc quét dọn của mình.
Nhìn người bận rộn, tầm mắt An Nhàn cũng không dời đi, mà là nhìn chằm chằm vào Lăng Vũ. Tầm mắt kia đảo qua sườn mặt trượt xuống đến cổ, trước ngực, đến giữa háng, còn có hai ống quần tây bao vây lấy hai chân.
Cảm nhận được người trên sô pha kia tầm mắt nóng rực, cả người Lăng Vũ có chút không được tự nhiên, thân thể chậm rãi trở nên có chút cứng đờ. Lúc sau động tác trên tay càng nhanh hơn. Lăng Vũ nghĩ.
Phải nhanh làm xong mới có thể sớm rời khỏi cái văn phòng này. Không nghĩ tới người trẻ tuổi này cùng người đàn ông ngày hôm qua thế nhưng cùng loại đức hạnh, làm người ta cảm thấy thực sự không thoải mái!
Lo sợ lại sẽ xuất hiện tình trạng như ngày hôm qua, cho nên có thể tránh Lăng Vũ liền tận lực tránh.
Cảm nhận được Lăng Vũ cứng đờ cùng không được tự nhiên, An Nhàn tà tà cong cong khóe môi.
Hắn hiện tại sẽ không động vào người này, bởi vì đây là người anh trai tìm kiếm mười năm, mặc kệ như thế nào đều phải để anh trai nếm xong rồi lại nói. Dù sao hắn cũng không ngại người đã bị người khác làm qua, rốt cuộc chỉ là chơi mà thôi, không cần thiết so đo cái gì.
Hai người cứ như vậy. Một người nỗ lực vội vàng quét dọn, một người chỉ là nhàm chán nhìn đối phương. Bầu không khí bình thản lại bị tiếng chuông điện thoại bàn phá vỡ.
Nghe được tiếng chuông điện thoại trên bàn làm việc, Lăng Vũ chỉ là dừng động tác trên tay một chút, rồi sau đó lại tiếp tục vội vàng. Mà An Nhàn nghe đến tiếng chuông điện thoại bàn trên mặt lộ ra thần sắc không vui, nhíu nhíu mày, sau đó liền đứng lên đi đến bàn làm việc.
Điện thoại vừa được nhấc lên, An Nhàn liền nghe được giọng nói quen thuộc của Lam Phi.
"An thiếu gia, là Lam Phi đây, đột nhiên gặp chút chuyện không có biện pháp đến đó, cho nên không lên rồi, lần sau lại bồi thường nha!"
Nghe ngữ khí của người đầu bên kia điện thoại, tuy rằng vẫn là cà lơ phất phơ như vậy, thiếu chút lưu manh. Nhìn thoáng qua người bận rộn bên cạnh, An Nhàn trên mặt lộ ra thần sắc hiểu rõ, sau đó hài hước nói:
"Được rồi! Lần này coi như cho Lam thiếu gia cậu nợ, bất quá nhớ rõ cậu nói đó nga! Đừng đến lúc đó lại nuốt lời!"
"Ừ... Yên tâm, bổn thiếu gia nói được thì làm được, vậy không có việc gì liền dừng trước nha!"
Nói xong đầu bên kia liền cắt đứt trước. Nhìn điện thoại bị cắt đứt chỉ còn tiếng tít tít, An Nhàn cười cười, rồi sau đó cũng đem điện thoại để trở lại.
Nhìn thoáng qua Lăng Vũ bên cạnh đang cố gắng quét dọn, An Nhàn nhướng mày, sau lại đi trở về sô pha nằm xuống.
Nửa giờ sau...
Dưới ánh mắt nóng rực của người trẻ tuổi, Lăng Vũ rốt cuộc hoàn thành công tác. Không nghỉ ngơi một giây, Lăng Vũ liền đối với người nằm trên sô pha nói:
"Nơi này đều đã quét dọn sạch, không có gì nữa, tôi xin đi trước."
Nghiền ngẫm nhìn chằm chằm người trước mắt có chút câu nệ, An Nhàn cũng không lại đi làm khó dễ. Bởi vì hắn nghĩ đến mình còn có một chuyện quan trọng chưa có làm, vì thế liền gật gật đầu, ý bảo Lăng Vũ có thể rời đi.
Được cho phép, Lăng Vũ lập tức xoay người, cầm lấy đồ vật liền đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Lăng Vũ kia vội vội vàng vàng rời khỏi phòng, An Nhàn nhịn không được cười khẽ.
Đảo mắt nhìn khắp văn phòng đã được Lăng Vũ quét dọn sửa sang lại chỉnh tề, An Nhàn thực vừa lòng gật gật đầu.
Nghĩ đến chuyện quan trọng, An Nhàn liền xoay người ngồi dậy. Hắn đi chân trần tới bàn làm việc, ngồi vào ghế, mở máy vi tính, sau đó mân mê bàn phím một hồi.
Nhìn tập tin đã gửi đi thành công, An Nhàn lại ở trên máy tính mân mê một hồi nữa mới đóng lại máy tính. Thoải mái thở phào một hơi, An Nhàn liền lười biếng dựa vào ghế xoay xoay.