Ban đêm, đèn nê ông đủ các loại màu sắc bật lên, chiếu rọi đường cái sáng trưng, rất là hấp dẫn người. Mà ở một chỗ không phải thực thu hút, trong một ngôi nhà bình thường được thuê làm văn phòng tạm thời.
" Loảng xoảng! "
Lúc sau là các loại đồ vật bị vứt lăn trên đất.
Trong văn phòng nháy mắt biến thành một mảnh hỗn độn, mà người khởi xướng lại thống khổ ngồi ở bên cạnh bàn làm việc. Đôi mắt đỏ bừng bừng nhìn màn hình vi tính trên bàn làm việc.
"Vì cái gì? Vì cái gì? Em vì cái gì tiếp nhận người kia hôn môi?"
Người đàn ông thống khổ ôm đầu, gầm nhẹ nói ra bất mãn trong lòng.
"Chẳng lẽ em không biết né tránh sao? Vì cái gì không né ra? Vì cái gì?"
Âm thanh nghẹn ngào rồi lại hỗn loạn thống khổ, ở trong yên tĩnh thật vang dội.
Người đàn ông lúc này tản ra nồng đậm ưu thương, hơi thở dần dần trở nên càng lúc càng nặng nề. Cặp mắt vốn thâm thúy, con ngươi giờ phút này tràn ngập tuyệt vọng cùng bi thống, cảm giác tê tâm liệt phế chậm rãi ăn mòn dây thần kinh não.
Hắn ôm lấy đầu ngồi ở bên bàn làm việc khóc rống. Tiếng khóc cùng động tác không ngừng túm tóc kéo làm lúc này hắn nhìn qua giống như một con thú bị vây hãm.
Đôi mắt hồng hồng trừng hai người trong màn hình. Đôi mắt bị thương lại chậm rãi trở nên sắc bén, cuối cùng lướt qua một tia hung ác.
Lúc này, cửa văn phòng bị gõ vang lên, rồi sau đó cũng không đợi đáp lại, đã bị đẩy ra.
"Tôi đã về rồi! Nhiệm vụ này thật đúng là con mẹ nó khó khăn. Đối phương thế nhưng rất giảo hoạt, nếu không phải tôi võ nghệ tinh vi, cùng với đầu khôn khéo, nói không chừng thật đúng là bị hạ gục rồi. Ai...! Tôi nói rồi, lần sau nhiệm vụ như vậy đừng giao cho tôi. Tôi còn phải giữ mệnh để hạnh phúc vui vẻ cùng người yêu dấu nửa đời sau đó! A... boss... boss sao thế? Sao... có biểu tình thế này?"
Đẩy cửa tiến vào là Hàn Mẫn. Vừa tiến vào liền giống nhau oán giận nói một đống lớn. Nhiệm vụ lần này kỳ thật cũng không có gì khó khăn, ít nhất đối với sát thủ có đẳng cấp như bọn họ. Căn bản không tính là cái gì, một mình hắn đối phó dư sức.
Một nhiệm vụ làm xong liền ồn ào, tựa hồ đang tranh công. Sau đó liền tranh thủ hướng người ở trong văn phòng này xin một cái kỳ nghỉ. Hắn muốn cùng Tiểu Đường Đường đi nghỉ phép.
Tuy rằng mỗi lần người trong văn phòng này đều không để ý tới Hàn Mẫn hô to gọi nhỏ, nhưng Hàn Mẫn muốn hắn vẫn sẽ đồng ý. Nhưng lần này không đợi Hàn Mẫn đem yêu cầu nói ra, đã bị người ngồi ở bàn làm dọa tới rồi.
Nhìn người ngồi bên bàn bất đồng ngày thường, Hàn Mẫn lo lắng dò hỏi.
Phía sau theo vào tới là Lãnh Giác. Hắn đang nghe Hàn Mẫn kia trước sau như một ồn ào, trên mặt cũng không có biểu tình gì, có lẽ là đã quen tác phong của Hàn Mẫn.
Đi vào văn phòng xong, Lãnh Giác liền lập tức đi đến sô pha ngồi xuống.
Nhưng nghe Hàn Mẫn lo lắng nói, Lãnh Giác mới nghi hoặc ngẩng đầu nhìn về phía người ngồi bên bàn làm. Hắn kinh ngạc vì biểu tình đối phương.
Người dĩ vãng thong dong cùng trầm ổn, hiện tại không thấy, mà chỉ có người tràn ngập bi thương, cũng suy sút nằm xoài trên ghế. Bộ dạng như là bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Lãnh Giác không tự chủ nhíu nhíu mày. Nhìn thấy như vậy, Lãnh Giác khẳng định là đã xảy ra chuyện gì đó, lại còn có có khả năng về Lăng Vũ. Bằng không người này cũng sẽ không lộ ra dáng vẻ này.
Tiểu Vũ? Hắn bị làm sao vậy?
Lãnh Giác có chút lo lắng nghĩ.
Tự lần đó gặp mặt, hắn cũng không có lại cùng tiếp xúc. Nghĩ đến lúc trước mình đã cảnh cáo, cũng không có rảnh rỗi, chỉ có thể ở thời điểm không có nhiệm vụ bớt chút thời gian đi nhìn Tiểu Vũ.
Tuy rằng không dám trắng trợn táo bạo đi tiếp xúc cùng Tiểu Vũ, nhưng trộm nhìn cũng sẽ cảm thấy thực hạnh phúc.
Kỳ thật từ khi Tiểu Vũ rời khỏi tổ chức, hết thảy sinh hoạt của Tiểu Vũ, hắn đều rõ như lòng bàn tay. Cho nên hắn cũng biết Tiểu Vũ tìm được một việc, chỉ là công ty kia lại làm hắn rất bất mãn.
Tiểu Vũ thế nhưng vào công ty thuộc tập đoàn An Thị làm việc. Khi biết được tin tức này hắn còn không dám cùng người trước mắt báo cáo HunhHn.
Bất quá hắn biết, dù hắn không nói, người này cũng sẽ tra ra. Cho nên sau khi biết được tin tức xong, hắn vẫn là trước tiên báo cáo cho người này.
Mà sau khi người này nghe được hắn báo cáo, đúng như hắn suy nghĩ, người này biểu hiện rất là kích động, đằng đằng sát khí bộ dáng như là muốn đem họ An kia bầm thây vạn đoạn.
Nhưng không thể đi ngăn cản Tiểu Vũ đến công ty kia làm việc. Bởi vì người này đã nói quá, hắn không muốn một lần nữa Lăng Vũ hòa nhập vào xã hội còn đi can thiệp nhiều như vậy.
Nếu không thể trắng trợn táo bạo đi ngăn cản, vậy bọn họ chỉ có đi âm thầm bảo hộ Tiểu Vũ. Cho nên đã theo dõi tất cả hệ thống camera giám sát trong tòa nhà tập đoàn An Thị cùng với nơi Tiểu Vũ ngày thường sinh hoạt.
Hắn mặc kệ tập đoàn An thị là cái gì, chỉ cần dính dáng cùng Tiểu Vũ, hắn đều sẽ chặt chẽ chú ý.
Tuy rằng thực không muốn làm như vậy, dù sao Tiểu Vũ cũng có cuộc sống của riêng mình. Hơn nữa Tiểu Vũ cũng hoàn toàn không hy vọng cuộc sống của mình bị người khác giám thị. Nhưng tình huống hiện tại khiến cho bọn họ không thể không làm như vậy. Tiểu Vũ hiện tại là ở trong phạm vi của nhân vật vô cùng âm hiểm, cũng rất có thế lực, cho nên bọn họ cần thiết phải làm như vậy.
Hắn không muốn sự việc mười năm trước sự lại một lần nữa phát sinh...
Nghĩ đến mười năm trước, Lãnh Giác giương mắt nhìn nhìn người đàn ông vẫn luôn đắm chìm ở trong bi thương, trong lòng tràn ngập đồng tình cùng tiếc hận, nhưng nhiều nhất vẫn là vô cùng bội phục.
Tuy rằng cũng không cần bất luận kẻ nào đồng tình, nhưng nội tâm đau khổ của người này, hắn cùng Hàn Mẫn là người hiểu rõ ràng nhất.
Mặt ngoài luôn là lãnh khốc vô tình, nhưng cả người tản mát ra u buồn làm người ta biết người này kỳ thật rất cô độc.
Mà hiện tại thế nhưng ở trước mặt bọn họ, người này biểu hiện ra bộ dạng rất suy sút như vậy. Đôi mắt thâm thúy sắc bén cùng khôn khéo ngày thường chỉ còn vô biên đau xót, thậm chí còn lộ ra một tia tuyệt vọng.
Bộ dạng như vậy làm nội tâm Lãnh Giác bắt đầu bất an lên.
Tiểu Vũ làm sao vậy? Chẳng lẽ lúc mình đi làm nhiệm vụ, chỉ trong mấy giờ đã xảy ra chuyện gì sao?