Hàn Phong sau khi tỉnh lại, nhìn thấy người nào đó ngủ gục bên giường bệnh của mình thì bất giác mỉm cười.
Ngô Phàm cảm nhận được sự lay động của hắn cũng ngồi dậy, yên lặng nhìn Hàn Phong.
"Đại thúc, ngươi không có gì muốn nói với ta?" Hàn Phong quyết định lên tiếng, phá vỡ không gian quá mức trầm mặc.
Mục quang âm trầm bất định kia cứ xoáy sâu vào Ngô Phàm khiến y hoang mang, ánh mắt cụp xuống cúi đầu nhìn sàn nhà. Y vẫn là vô pháp nhìn thẳng vào hắn a.
"Không cho phép cúi đầu" Hàn Phong nhíu mày giận dỗi. Hắn vươn tay nâng cằm Ngô Phàm.
"Cảm... cảm ơn ngươi" Ngô Phàm tránh né sự đụng chạm của hắn, nhỏ giọng nói. Lời này của y là thực lòng. Nếu không có người này, tiểu Ân có lẽ đã...
"Nếu thực lòng muốn cảm ơn thì ngẩng đầu lên" Hàn Phong gằn từng tiếng.
Ngô Phàm giật mình, bàn tay vô thức nắm chặt tấm gra giường.
Phải tới vài chục giây sau đó, Ngô Phàm mới chậm rãi nâng mặt, nhưng vẫn thuỷ chung không dám nhìn thẳng hắn. Hàn Phong kiên nhẫn chờ đợi, cho tới khi nhận ra y vẫn không nguyện ý nhìn hắn thì liền bùng nổ.
"Đại thúc, mi rất đáng giận. Ta đã vô pháp nhẫn với mi rồi" Hắn hừ một tiếng gầm nhẹ làm Ngô Phàm sợ hãi. Y quay đầu gắng gượng nhìn thẳng vào mắt hắn, hàng mi hơi run rẩy khiến tầm mắt trở nên vô cùng xinh đẹp động lòng người.
Hài lòng khi nhìn thấy hành động của Ngô Phàm, nhưng hắn vẫn chưa thấy đủ. Hắn khẽ nhếch môi:
"Tới đây" Hàn Phong diện vô biểu tình nói ra một câu.
"Nên nhớ rõ thân phận của ngươi" Thấy Ngô Phàm vẫn bất động, hắn ác ý cười, thành công làm Ngô Phàm ngẩn người.
Hạ Dực vừa rời đi, nụ cười trên môi Lạc Thiên chợt tắt ngấm. Hắn đứng dậy cầm lấy ly rượu khẽ nhấp rồi đi đến bên khung cửa sổ sát đất trong phòng, động tác vô cùng ưu nhã nghiêm túc nhìn ra bên ngoài.
Chán ghét! Dực của hắn thực đáng giận. Chẳng lẽ trong mắt cậu lúc nào cũng chỉ có mỗi cái tên Hàn Phong đó? Vậy còn hắn, ái nhân chân chính của cậu thì sao? Phải, đúng là khi xưa hắn có dùng chút thủ đoạn để có được cậu, nhưng ông trời không nên vì thế mà trừng phạt hắn lâu đến thế, hắn chỉ là vì quá yêu thích cậu thôi mà. Bọn họ chính thức bên nhau khá lâu rồi, thế nhưng tới thời điểm này vẫn chưa có nổi một lần hẹn hò. Dực là mù quáng sùng bái Phong, cứ ôm việc vào người, suốt ngày làm làm làm, đến cả loại công việc như lái xe cũng kiêm nốt, không thèm để tâm đến hắn. Phải khó khăn lắm hắn mới nắm bắt được cơ hội ba tháng đó để hâm nóng tình cảm hai người, như thế vẫn chưa đủ sao?
"Lạc Thiên, ngươi muốn ép ta?" Trong phòng làm việc, Hàn Phong phẫn nộ đập bàn, đôi mắt nheo lại nhìn Lạc Thiên.
"Ta làm gì?" Không thèm nhìn Hàn Phong, Lạc Thiên tiếp tục xoay xoay chiếc nhẫn bạc trên tay.
"Ngươi làm gì chẳng lẽ bản thân ngươi không biết?" Hàn Phong gằn giọng. Hắn đang rất tức giận. Cái tên gia hoả trước mắt này dám dùng quyền lực cùng tiền tài ngăn chặn tất cả bác sĩ trong Black Suit, khiến hắn không thể nào tìm được bất kì thành viên nào ngoại trừ bản thân mình, hòng ép Hàn Phong đồng ý với điều kiện của hắn.
Nói về Black Suit, đây là một hiệp hội quy tụ gần như tất cả bác sĩ phẫu thuật giỏi nhất Thế giới, chỉ khoảng vài chục người, chuyên thực hiện những ca mổ khó và nguy hiểm. Hiệp hội có những thiết bị y tế tân tiến nhất, phục vụ cho quá trình ấy. Tuy nhiên, họ chỉ đồng ý phẫu thuật cho những người có khả năng chi trả với con số trên trời. Các thành viên được bảo mật danh tính để loại trừ khả năng sẽ bị người khác đe doạ tính mạng để buộc họ thực hiện công việc. Trùng hợp thay, Lạc Thiên là một trong những người chủ chốt của Black Suit.
Khi đã qua vài ngày rồi vẫn chưa tìm được bất kì ai trong Black Suit, Hàn Phong bắt đầu nghi ngờ: khẳng định có ai đó nhúng tay vào... Sực nhớ đến điệu cười của Lạc Thiên lúc bị hắn từ chối, hắn liền hiểu ra tất cả.
"Ngươi biết con bé chỉ còn ba tháng mà vẫn muốn thực hiện khế ước này?"
"Yên tâm, chỉ cần cho ta mượn Dực ba tháng, sau đó mọi chuyện khắc ổn thoả. Ngươi và tên đại thúc kia cũng sẽ tiếp tục chơi đùa. Ngươi quên ta là ai rồi sao?" Lạc Thiên nhếch môi khẳng định.
Thinh lặng một lúc lâu, cuối cùng Hàn Phong thoả hiệp. Hắn nắm chặt tay, cắn răng gật đầu:
"Được, thành giao"
Khi hắn định rời khỏi phòng, sau lưng lại vang lên giọng nói:"Ngươi là bác sĩ, nhưng lại lấy bệnh nhân ra làm trò đùa? Lương tâm bị cẩu ăn mất rồi sao?"
"Ta chỉ vì hạnh phúc sau này của mình thôi" Lạc Thiên quay đầu nháy mắt "Mà ngươi, cũng nên như thế đi"
"Hừ, ta mới không bỉ ổi như ngươi" Hàn Phong liếc một cái, lướt qua hắn ra ngoài.
Lặng nhớ lại tất cả, sau cùng, Lạc Thiên quay sang thu dọn đồ đạc trở về. Hắn muốn gặp Dực của hắn. Giờ không phải lúc suy nghĩ nữa, phải hành động thôi. Trong tim Dực, nhất định chỉ có thể có mỗi mình hắn.
Hết chương
Rùa: . Muốn tâm sự một chút... Thực sự là thúc khó bẻ quá mn ơi. Đoạn tình giữa thúc và Tình Viên quá mức ám ảnh để thúc có thể "yêu" ai khác. Thúc và Phong sẽ ở bên nhau, nhưng trong lòng thúc có ai, thì không ai biết được, kể cả Rùa... Buồn lắm, là Rùa tự đào hố chôn mình mà huhu...
. Comt về nội dung truyện, đừng đòi chương nữa.