"Đại thúc, ta muốn nước"
"Ngươi uy ta"
"Đại thúc, ta đói"
"Ngươi tới!"
Mới nằm viện chưa tới hai ngày, Hàn Phong đã muốn về biệt viện. Hắn lấy việc mình đã hiến máu cho Ngô Ân đòi Ngô Phàm đích thân chăm sóc cho hắn: từ ăn uống, vệ sinh, thậm chí ngay cả chuyện tắm rửa cũng chẳng muốn động thân. Ngô Phàm vì cảm kích hành hành động kia của hắn mà nhẫn nhịn làm tất cả, cũng không quan tâm bản thân bị chiếm tiện nghi bao nhiêu lần.
Có một ngày Hàn Phong chợt chẳng chịu ăn bất cứ thứ gì cả. Phòng bếp của biệt viện bận rộn cả ngày, thay đổi món ăn liên tục hòng làm vừa lòng hắn nhưng vô ích. Ngô Phàm ban đầu cũng chẳng để tâm lắm, cho rằng hắn đang giở trò, nhưng đến tối hôm đó, thấy hắn vẫn không động đậy, y lo lắng bèn vào phòng hỏi thăm. Ai ngờ Hàn Phong hai mắt nhắm nghiền, trán nóng hổi, cả thân thể nóng đến doạ người. Y hoảng hốt gọi Hà quản gia tới.
"Thiếu gia bị mất máu đột ngột nên sức khoẻ có chút không ổn định" Ngơ ngác nhìn cậu thanh niên lái xe lần trước thuần thục thực hiện các thao tác thăm khám, trong đầu Ngô Phàm lại nảy ra thêm hàng vạn nghi vấn với thân phận của người này.
"Ngươi biết nấu ăn, phải không?" Cậu ta bất ngờ quay sang nhìn y, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Ngô Phàm hơi gật đầu: "Có một chút"
"Tốt, vậy ngươi đi nấu chút gì đó cho thiếu gia" Cậu thanh niên ngắn gọn một câu xong, đắp chăn lại cho Hàn Phong liền rời khỏi.
Không một hành động dư thừa nào.
Ngô Phàm đứng đó, vẫn chưa tiêu hoá được "mệnh lệnh" của cậu ta.
"Cậu ta bảo ngươi đi nấu ăn, không nghe được sao?" Từ sau lưng vang lên giọng nói nghiêm nghị của Hà quản gia làm y giật mình.
"Cậu ta là thư kí riêng của Hàn tổng, tên Hạ Dực"
"Vậy..." Thư kí thời nay có thể kiêm luôn khám chữa bệnh sao? Ngô Phàm chưa được minh bạch với câu nói bất ngờ từ Hà quản gia, nghiêng đầu muốn hỏi thêm.
"Đừng hỏi nhiều, Hàn tổng đang chờ ngươi"
Ngô Phàm nghe được cái tên Hàn tổng liền ngẩn ra, nhìn khuôn mặt ai đó trên giường rịn đầy mồ hôi, mái tóc bết dính ôm lấy gò má đỏ ửng thì lập tức chạy nhanh xuống phòng bếp, chẳng thắc mắc vì sao chính mình phải làm thế, bởi đó vốn là công việc của trù phòng.
Hàn Phong sau khi ăn được chén cháo trắng của Ngô Phàm thì dần tỉnh lại, nhận ra y thì cao hứng mỉm cười. Nhưng nụ cười loá mắt này khiến Ngô Phàm nhớ đến đêm nọ, cái đêm mà y gọi hắn là "thiên sứ" rồi sau đó...
"Đại thúc, là ngươi nấu sao?" Hắn hỏi, thanh âm lần đầu tiên có chút "nhẹ nhàng".
Ngô Phàm gật đầu thay cho câu trả lời, muốn né tránh tầm mắt nóng rực của Hàn Phong.
Hàn Phong không vui vươn tay giữ lấy đầu của y kéo xuống. Động tác đột ngột khiến hai gương mặt kề sát, chóp mũi và đôi môi suýt chạm vào nhau.
"Sau này tiếp tục nấu ăn cho ta, chỉ một mình ta, được không?" Hàn Phong thì thầm vào tai Ngô Phàm những lời này xong, im lặng vài giây liền buông y ra.
"Ừm... nếu ngươi không muốn thì... ừm... không sao" Hắn nhíu mày quay sang chỗ khác hắng giọng một cái.
Đầu óc Ngô Phàm khẽ khựng lại.
Lựa chọn, hắn cũng cho y lựa chọn?
Ngô Phàm nhìn vẻ mặt nan kham kia của Hàn Phong, không hiểu sao cảm thấy thật... buồn cười.
(Rùa: ý thúc kêu Phong bị trẩu đó mn =))) )
Nhận ra Ngô Phàm vẫn chưa có ý định động đậy, Hàn Phong nằm ngoài dự đoán như trẻ nhỏ... giận dỗi xoay sang hướng khác. Ngô Phàm thấy vậy không kịp trở tay, ánh mắt cuối cùng chậm rãi cụp xuống, thở dài.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, Hàn Phong không chịu ăn gì ngoại trừ cơm do y nấu.
Ngô Ân sau cuộc phẫu thuật vẫn phải tiếp tục theo dõi tại Hi Vũ. Con bé vẫn còn phải uống nhiều loại thuốc nhằm đẩy nhanh quá trình lành bệnh. Tuy nhiên, Ngô Ân đã được trở lại trường học. Do trường cũ quá xa, con bé đã được người mà ai-cũng-biết-là-ai-đó sắp xếp vào Thánh Âm - một ngôi trường tư thục quốc tế thuộc quyền sở hữu Hàn thị. Ngô Phàm hằng ngày vẫn đến bệnh viện chăm sóc con bé. Ngày đầu tiên đi học, vừa về đến phòng bệnh, nó đã sà vào lòng Ngô Phàm.
"Baba, đoán xem hôm nay con gặp được ai nào?" Ôm cổ y, trong giọng Ngô Ân là một niềm vui tột độ.
"Ừm... baba không biết, tiểu Ân nói baba nghe xem." Ngô Phàm vờ suy nghĩ.
"Tiểu Khải, là tiểu Khải đó" Đôi mắt con bé lấp lánh.
"Thật sao? Con nói tiểu Khải con trai của Lí thẩm sát nhà chúng ta?" Y mở to mắt kinh ngạc. Lí thẩm làm thế nào có khả năng cho con trai học tập ở Thánh Âm, trong khi chồng cùng con trai bà còn đang thất nghiệp.
Đã có chuyện gì sao?
"Phải đó. Con vừa vào lớp cậu ấy đã đứng bật dậy vẫy tay với con, còn bảo con ngồi cùng bàn nữa. Con rất vui, thực sự rất vui!" Con bé tít mắt cười.
Ngô Phàm ngắm nhìn con gái, tạm thời bỏ qua vấn đề khó hiểu kia, lòng thầm hứa sẽ đem hết sức lực bản thân mà bảo vệ thân ảnh thuần khiết này.
Rùa: các nàng thắc mắc chi tiết nào, bao gồm cách dùng từ ngữ, nội dung xin cmt trực tiếp hỏi Rùa.