Q – CHƯƠNG : BINH PHÂN TAM LỘ
Dịch giả: Luna Wong
Điếu Tẩm kinh qua một mảnh tiếng mắng.
“Trước đây cảm thấy Tây Nam rất tốt, sao hiện tại càng ngày càng tệ.”
“Người nào cũng có thể làm tụng sư, vậy còn thi cái gì, cánh của này của tụng sư cũng quá thấp.”
“Quên đi, đừng nói nữa. Sau này toàn bộ Tây Nam này, mọi người có tụng án, ai còn dám đi tìm bọn họ nữa, không từ thủ đoạn, kẻ khác buồn nôn.”
Điếu Tẩm trốn vào đồng hoang mà đi.
Phía sau, củ cải nhỏ quơ bảng lớn, Hoa Tử và Nháo nhi, cùng với Tống Cát Nghệ, Lộ Diệu nghe tin chạy đến, khẩu hiệu vang dội, thanh âm chỉnh tề, khí thế như hồng.
“Đỗ tiên sinh thật là soái!”
Dân chúng chung quanh bị nhiễm, cư nhiên cũng hô theo.
Đỗ Cửu Ngôn đi ra ngoài, đứng ở cửa phất phất tay, lại cười nói: “Bảo vệ chính nghĩa, vì chính nghĩa mà chiến, là việc ta nên làm, mọi người không cần như vậy, khiêm tốn, khiêm tốn!”
“Đỗ tiên sinh, người chẳng những là thắng tụng án, người còn nói luôn cho nữ nhân chúng ta, người là tốt nhất.” Đứng ở phía trước, có vị đại thẩm tâm tình kích động hô.
Phía sau nàng, rất nhiều nữ tử, có thiếu nữ, phụ nhân, thậm chí có lão thái thái.
“Nữ nhân như Mai thị, chúng ta gặp nhiều, đều là không thể không nhịn. Ngày hôm nay quan ti này của người, để chúng ta thấy được hy vọng, nữ nhân chúng ta, cũng có thể tranh thủ quyền lợi của mình.”
Đỗ Cửu Ngôn a một tiếng, hướng về phía đại thẩm nói chuyện ôm quyền, vẻ mặt sùng bái nói: “Tỷ tỷ có thể có nhận thức và cao độ như vậy, Đỗ mỗ thật sự là bội phục cực kỳ. Tỷ tỷ hiện nay cùng là kỳ nữ tử!”
“Là Đỗ tiên sinh người dạy.” Hai tròng mắt của đại thẩm tỏa ánh sáng, sắc mặt đà hồng, “Đỗ tiên sinh, sau này ở Thiệu Dương, phàm là có việc cần chúng ta, chỉ cần nói một tiếng, ta dám cam đoan, nữ nhân toàn bộ Thiệu Dương chúng ta, cũng sẽ chết vì người.”
Vị đại thẩm này thật đúng là diệu nhân, Đỗ Cửu Ngôn quả thực rất kính trọng. Hôm nay thế đạo này, nàng có thể có nhận tri như vậy, quả thực vô cùng khó có được.
“Đa tạ, đa tạ các vị!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tất cả mọi người chiếu cố tốt bản thân, vô bệnh vô tai thân thể khỏe mạnh miệng luôn tươi cười, là nguyện bình sinh của Đỗ mỗ ta. Kết bạn một hồi, nhưng hạnh phúc vui vẻ.”
Mọi người ngẩng cao, tiểu cô nương phía sau rất to gan ném khăn tay, hà bao còn có quạt đẹp mắt cho nàng, thậm chí có người nhét một đôi vớ thêu hoa, Đỗ Cửu Ngôn ôm vào trong ngực, khóe miệng run lên!
“Các ngươi làm gì!” Lộ Diệu quát to: “Làm nữ nhân cũng không biết rụt rè chút sao, sùng bái thì sùng bái, tặng thứ gì nữa.”
Lúc nói chuyện Lộ Diệu tiếp nhận toàn bộ đò trong tay Đỗ Cửu Ngôn ném đi, củ cải nhỏ vừa nhìn, mang theo Hoa Tử và Nháo nhi cùng với Tống Cát Nghệ tiến lên chụp, “Diệu di di không nên ném, đều là đồ tốt.”
Những thứ này cần dùng, cũng phải dùng tiền mua, có thể tiết kiệm một chút thì một chút.
“Lấy đi lấy đi.” Lộ Diệu đứng ở phía trước Đỗ Cửu Ngôn, chống thắt lưng, nói: “Đều nghe kỹ cho ta, ta và Đỗ Cửu Ngôn sẽ đính hôn, các ngươi ai cũng không cho phép có ý đồ với hắn.”
Đại thẩm hét lớn một tiếng, “Ngươi có nói xong cũng vô dụng, chúng ta phải hỏi Đỗ tiên sinh.”
“Lại nói, chúng ta tặng đồ cho Đỗ tiên sinh, không có vấn đề gì với thành thân hay không thành thân với hắn, chúng ta là sùng bái, suy nghĩ của ngươi thật xấu xa.”
“Đúng! Lộ tiểu thư, ngươi tiểu thư khuê các không làm, học dân chúng chúng ta xuất đầu lộ diện, ngươi mất mặt hay không, tại sao cha ngươi không có cắt đứt chân của ngươi!”
“Đúng đó, Đỗ tiên sinh là Đỗ tiên sinh của mọi người chúng ta, không phải của một mình ngươi, dù là ngươi thành thân, cũng không quản không được!”
Lộ Diệu cười lạnh một tiếng, nói: “Ta thế nào không quản được, ta có thể quản được. Phản chính lời ngày hôm nay của ta để ở chỗ này, chỉ cần bị ta thấy được, ta sẽ cho người đó thân bại danh liệt. Hừ!”
“Cửu ca!” Lộ Diệu vừa quay đầu lại, lôi kéo cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, “Hôm nay ngươi mệt rồi, ta ở Đức Khánh lâu chuẩn bị tiệc rượu cho ngươi, hảo hảo khao ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía củ cải nhỏ, củ cải nhỏ gật đầu, hô: “Cha, ta thật là đói nga.”
Một bữa cơm của Đức Khánh lâu rất đắt tiền. Hắn tin tưởng cha hắn có thể làm được, sẽ không lỗ lả.
“Đi, đi!” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nói với Đậu Vinh Hưng: “Ta đi Đức Khánh lâu, ngươi xong việc trực tiếp quay về Tam Xích đường. Nếu không thuận, ngươi cho người tới tìm chúng ta.”
Đậu Vinh Hưng xác nhận.
“Ngươi và Đậu Vinh Hưng cùng đi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói với Tống Cát Nghệ: “Nếu là đánh nhau, ngươi còn có thể hỗ trợ.”
Nàng muốn cho Tống Cát Nghệ kinh lịch nhiều chú, năng lực ứng biến cũng sẽ thành tốt.
“Được, được.” Tống Cát Nghệ xác nhận, lại dặn: “Chừa, chừa, chừa lại, cho ta.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại hướng về phía các vị ôm quyền, “Đỗ mỗ đi đầu một bước, nếu mọi người có chuyện, cứ đi Tam Xích đường tìm ta Nếu ta không ở tiên sinh khác cũng như nhau thôi.”
“Đỗ tiên sinh, người đi thong thả!” Mọi người vẫy tay từ biệt, tiếng người ồn ào.
Nhân binh trong nha môn chia ra ba đường, Đậu Vinh Hưng và Hoàng thư lại, mang theo nhóm nha dịch cùng Mai thị và Chu Man đi thẳng đến Nhất Chính bố trang, Bả Tử đi võ quán Liễu gia, Tiêu Tam mang ngỗ tác Chu Nhất Chính đi mộ của Tần Bồi, khai quan nghiệm thi!
Trong Nhất Chính bố trong, Liễu thị đã được tin, đang đứng bên trong quầy, để người đựng hết tất cả bạc cùng với hiệu đổi tiền cho nàng, đúng lúc này, người của trong nha môn ngăn cửa.
“Liễu thị, chúng ta truyền lệnh của Phó đại nhân, từ hôm nay trở đi hôn nhân của ngươi và Chu Nhất Chính vô hiệu, lệnh ngươi tốc tốc ly khai nơi này, trừ vật thiếp thân và đồ cưới của mình ra, không được mang theo bất luận vật phẩm gì.”
Liễu thị mang theo bọc quần áo, hét lớn một tiếng, “Ta dựa vào cái gì không thể mang đi, những thứ kia đều là ta và hắn cùng kiếm, hết thảy tất cả, có phân nửa của ta.”
“Thì sao, hôn sự của ngươi và hắn danh không chính ngôn không, đến là người hùng hạp của hắn ngươi cũng không được tính, ngươi không có tư cách lấy những thứ kia đi.”
bg-ssp-{height:px}
“Lên!” Hoàng thư lại để sai dịch đi tới.
Sai dịch khống chế Liễu thị, đoạt được bao phục trong tay nàng, Liễu thị giận dữ thét chói tai, “Các ngươi buông ra, các ngươi dựa vào cái gì. Khinh người quá đáng, ta muốn đi phủ nha cáo các ngươi, ta muốn lên kinh thành cáo các ngươi.”
“Đi nơi nào cáo đều được, nhưng chuyện hôm nay, phải dựa theo luật pháp.” Hoàng thư lại quay đầu, nói với Đậu Vinh Hưng: “Đậu tiên sinh, tốc tốc thẩm tra đối chiếu sổ sách, ngân lượng lui tới cùng với hàng chờ thu vào phát ra cùng gia sản.”
Đậu Vinh Hưng xác nhận, gọi Đổng Đức Khánh cho hắn mượn phòng thu chi, và hai người của hắn(DDK), một người gõ bàn tính, một người cấp tốc thẩm tra đối chiếu.
“Buông ra, Mai thị, ngươi tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi cũng không có làm gì, dựa vào cái gì lấy đi tất cả những thứ thuộc về ta.” Liễu thị chỉ vào Mai thị, chửi ầm lên, “Ngươi tiện nhân không biết xấu hổ, ngươi sẽ không được chết tử tế.”
Mai thị thúc thủ đứng ở một bên, không dám nói lời nào.
Kết cục này, là cả đời nàng cũng không có nghĩ tới, cũng không dám nghĩ.
Nên lúc này, nàng đần độn, không biết làm thế nào.
“Ngươi mắng ai?” Thu Nha đi tới, tát Liễu thị đang bị người đè lại, “Nương ta là phát thê, là thê tử minh môi chính thú. Dù ngươi là công chúa, cũng không có thể đoạt nam nhân của nàng.”
“Ngươi đoạt, chính là ngươi không đúng!” Thu Nha trong mười năm này ngày, mỗi ngày nhìn nương nàng mệt nhọc khổ cực, nàng đều tận lực hiểu chuyện, giúp nương nàng giảm bớt gánh vác. Về phần cha, trong cuộc đời của nàng căn bản không nhớ.
Nam nhân kia, ném phụ mẫu của chính mình cho nương nàng, ném nữ nhi của mình cho nương nàng, bản thân bên ngoài sống phóng túng tiêu diêu tự tại.
Dựa vào cái gì!
“Ngươi tiểu tiện nhân này, ngươi và nương ngươi tiện như nhau!” Liễu thị mắng.
Thu Nha nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Liễu thị cười nhạt, “Ngươi bây giờ mắng nương ta một câu, ta đánh nhi tử ngươi một cái tát. Ngươi đừng quên, ngươi chạy trở về Liễu gia, nhưng con của ngươi còn phải để nương ta nuôi!”
“Đánh, đánh chết hắn, có bản lĩnh ngươi đánh chết bọn hắn.” Liễu thị quát dẹp đường: “Phản chính là giống của Chu gia, ngươi đánh chết, Chu gia ngươi tuyệt hậu!”
Thu Nha phi một cái, “Lang tâm cẩu phế.” Lúc nói chuyện, trở về đỡ Mai thị, an ủi: “Nương, Đỗ tiên sinh nói chúng ta phải bảo vệ quyền lợi của mình, Liễu thị đều là đáng đời, nàng biết rõ Chu Nhất Chính có phát thê, còn hạ gả cho hắn, hậu quả này nàng sớm nên dự đoán được. Ngươi không cần đồng tình mềm lòng.”
“Thu Nha, ” Mai thị nói: “May là có ngươi!” Nàng rất sợ, chân tay luống cuống.
Thu Nha hướng về phía Mai thị cười cười.
“Ta, ta đi linh đường dập đầu cho nãi nãi ngươi.” Mai thị nói: “Mặc dù không tốt với ta, nhưng. . . Nhưng ta cần phải tiễn nàng một đoạn đường.”
Thu Nha không Mai thị, thế nhưng bản thân nàng không đi.
Bên này, Bả Tử dẫn người đi võ quan Liễu gia, Liễu Thanh Ngưu vừa nhìn bộ khoái tới. liền biết xảy ra chuyện, Chu Nhất Chính nhất định là thua quan ti, hắn tiến lên đây cười ha hả nói: “Bả gia, có phải nữ tế của ta thua quan ti hay không? Phó Thao xử thế nào?”
“Ngươi không biết?” Bả Tử ở cửa ngồi xuống, đánh giá Liễu Thanh Ngưu, “Hai tội đã định, một tội đang thi hành. Người đang trong tù, giảo giám hầu chờ phê văn.”
Liễu Thanh Ngưu sợ giật mình một cái, “. . . nữ nhi của ta ni.”
“Chút nữa ngươi có thể gặp được.” Bả Tử nói.
Liễu Thanh Ngưu không dám lỗ mãng với Bả Tử. Mặc dù Bả Tử đến nha môn không lâu sau, thế nhưng tất cả mọi người biết, hắn nghiễm nhiên trợ thủ đắc lực của Tiêu Tam, hơn nữa hắn khác Tiêu Tam.
Tiêu Tam tham tiền, nên dễ đả thông, thế nhưng Bả Tử không phải, hắn một là một, hai là hai, muốn từ chỗ hắn chơi thủ đoạn, hoàn toàn không có khả năng.
“. . . Ta có thể đi đón nàng không, tính tình nàng từ nhỏ không tốt, ta sợ nàng sẽ nháo.” Liễu Thanh Ngưu nói.
Bả Tử theo dõi hắn, mặt không thay đổi nói: “Đón là không có khả năng đón, từ giờ trở đi ngươi cứ đợi ở chỗ này, đâu cũng không cho phép đi.” Lúc nói chuyện vung tay lên, người hắn mang tới hô lạp lạp vào cửa, đuổi học viên trong võ quán Liễu gia đi, phong hậu môn cùng trắc môn lại, cho người canh chừng ở từng cửa.
“Đây là vì sao? Tuy rằng nữ nhi của ta không nên gả, nhưng xử nàng quy tông cũng là được rồi. Vì sao ngay cả ta cũng không có thể đi lại, chuyện này không có quan hệ gì với ta a.” Liễu Thanh Ngưu nói.
Bả Tử nhắm mắt lại, mày kiếm vào tóc, khuôn mặt như đao phủ tân trang, lãnh túc, sâm lãnh, qua một khắc bỗng mở mắt nhìn Liễu Thanh Ngưu, nói: “Ngươi đi thử xem!”
“Bả gia!” Liễu Thanh Ngưu giật mình nhảy một cái, “Không, không đi, ta đều nghe Phó đại nhân và Bả gia phân phó.”
Bả Tử lẳng lặng dựa, không để ý đến hắn.
Tiêu Tam cùng ngỗ tác đi mồ ngoài thành, một đỉnh núi nói này, mộ phần hợp với mộ phần, Chu Nhất Chính cũng tìm đã lâu mới tìm được mộ phần của Tần Bồi.
“Vừa rồi Đỗ Cửu Ngôn nói a.” Ngỗ tác họ Thi, tay nghề từ tổ tiên truyền xuống, ở phủ nha Thiệu Dương thêm hắn, đà là thủ nghệ sáu đời rồi. Nên, nội ngoại nha môn thậm chí bách tính, sớm đã chân chính quên luôn họ của bọn họ, thấy cũng phải gọi một tiếng “Thi Đại” .
“Ân. Hắn nói với đại nhân, ngươi chăm chú tra một chút. Hắn không phải người bắn tên không đích.” Tiêu Tam nói.
Thi Đại xác nhận, “Nếu là người khác thật đúng là sợ uổng công một hồi, nhưng hắn nói thật đúng là phải tra một chút, tiểu tử kia tuổi không lớn lắm, người lại thông minh.”
Tiêu Tam không phản đối, nhưng đối với dùng từ của Thi Đại có chút ý kiến, hắn cho rằng Đỗ Cửu Ngôn không phải thông minh, là giả dối!
Mộ phần mở, bởi vì đã sáu năm dài, quan tài mỏng đã hư thối, nhưng thi cốt còn hoàn hảo.
“Bồi táng này thật đúng là keo kiệt.” Thi Đại quét Chu Nhất Chính hách đến tê liệt một mắt, dọn dẹp xong thi cốt quanh thân, bắt đầu kiểm tra từng chút từng chút, “Không phải nói hảo huynh đệ sao. Hảo huynh đệ chết, ngươi đến một văn tiền cũng không bồi táng?”
“Ta, ta lúc đó thương tâm quá độ, nghĩ, nghĩ không ra.” Chu Nhất Chính sợ, nhưng vẫn là gắt gao nhìn chằm chằm quan tài.
Thi Đại trừng mắt, dùng bàn chải mềm quét xương sườn bạch sanh sanh một chút, nhịn không được di một tiếng, nói: “Tam gia, chúng ta không đến không công!”
—— lời nói ngoài ——
Hôm nay canh ba, sao sao đát!
Cửu gia đẹp trai nhất, không tiếp thụ phản bác. Hắc hắc!