Q – CHƯƠNG : THẾ GIAN MỸ HẢO
Dịch giả: Luna Wong
Tiêu Tam nhìn thoáng qua, Thi Đại chỉ hắn xem mấy chỗ, “Ba cây xương sườn đều là gãy mất, còn có cái ót cũng lõm một chỗ.”
“Xương sườn và cái ót?” Tiêu Tam lập tức bắt được trọng điểm, “Tảng đá đập ở trên đầu, xương sườn cũng không thể gãy, đây có vấn đề.”
Thi Đại gật đầu, “Không hợp với lẽ thường.”
Phía sau lưng, trước ngực. Núi đá lăn xuống, hoặc đấm vào trước ngực rốt cuộc liền chết, hoặc nện ở ót cho ngất. Nhưng là không bài trừ, té xỉu xong người ngã xuống nằm ngửa, bị thương lần hai.
Nói chung, rất kỳ hoặc.
Tiêu Tam nhìn về phía Chu Nhất Chính, Chu Nhất Chính nghe được đối thoại của bọn họ, ánh mắt lóe ra, căn bản không dám đối diện với Tiêu Tam.
“Ngươi, tới đây cho lão tử.” Tiêu Tam chỉ vào Chu Nhất Chính. Chu Nhất Chính lắc đầu, “Tam gia, ta, ta sợ, ta từ nhỏ gan bé.”
Tiêu Tam cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước, nhéo cổ áo của Chu Nhất Chính, kéo hắn đến, ấn mặt hắn vào trong quan tài, đối mặt với thi cốt của Tần Bồi, chóp mũi hầu như ma sát với đầu khớp xương.
Dù là thời gian dài hơn nữa, trong quan tài sạch hơn nữa, nhưng thi cốt vẫn là thi cốt, mùi thối vẫn sẽ có.
“Ọe!” Chu Nhất Chính hét lên một tiếng, gào khóc kêu loạn, Tiêu Tam ấn hắn, “Ngươi nhìn hắn, thành thật khai cho lão tử. Hiện tại khai, chết sạch sẽ lưu loát chút, nếu như trở về nha môn lại để cho lão tử lao lực thẩm vấn, lão tử không làm gãy ba xương sườn đâm phổi của ngươi, lão tử sẽ không mang họ Tiêu!”
“Tam gia, Tam gia, ta thật không có giết người, hắn không phải ta giết a.” Chu Nhất Chính không dám nhận, nhận thì không phải giảo giám hầu nữa, đó là trảm lập quyết a.
Tiêu Tam cố sức, đưa mặt của hắn đặt lên đầu khớp xương, “Không nói đúng không, vậy ngươi nằm ở chỗ này, nếu ngươi dám đi, lão tử có biện pháp, để ngươi chết ngươi chết thần không biết quỷ không hay.”
Chu Nhất Chính không dám động động, vẫn duy trì phân nửa thân thể ở ngoài quan tài, phân nửa thân thể dán thi cốt.
Thi Đại đại tiếp tục tra địa phương khác, lại chỉ vào đầu gối, “Tam gia, đầu gối cũng nứt. Nếu quả thật là mưu sát, chọn một cái lũ bất ngờ núi lỡ loạn thạch, quả thực rất cao minh.”
Chỉ có loạn thạch, mới có thể làm gãy nhiều chỗ trên xương như thế.
“Ta thấy như thế quá nhẹ.” Tiêu Tam nhìn Chu Nhất Chính không vừa mắt, người này tra lại còn đình thê tái thú, “Tìm sợi dây đến, treo thi cốt của Tần Bồi lên cổ hắn, nói vậy Tần Bồi cũng nguyện ý nửa đêm tới tìm hắn lấy mạng.”
“Không, không nên a.” Chu Nhất Chính sợ đến gan cũng bẻ, sau khi mất khống chế quần ướt sũng thối hoắc, “Tam gia, Tam gia ta nói, ta đều khai.”
Tiêu Tam theo dõi hắn, nói.
“Ta, ta vốn có không muốn giết hắn, hắn rất tốt với ta, vẫn cùng ta mở cửa hàng. Là, là Liễu Thanh Ngưu, hắn nói Tần Bồi không phụ không mẫu lại không tức phụ nhi tử, nếu là hắn chết, hiện tại tất cả của hắn đều của ta.”
“Nếu như Tần Bồi chết, ta có được cửa hàng. Liễu Thanh Ngưu đem nữ nhi gả cho ta. Nhưng ta vẫn sợ, Liễu Thanh Ngưu nói hắn đứng ra, nhất định sẽ làm thần không biết quỷ không hay.”
“Cụ thể giết thế nào ta cũng không biết. Lúc quan phủ đến nói cho ta biết, ta mới biết được Tần Bồi chết ở lũ bất ngờ.”
“Đại nhân, những thứ khác ta thực sự không biết.”
“Người, người nếu không tin, người đi hỏi Liễu Thanh Ngưu, hắn rõ hơn ta.”
Tiêu Tam chỉ huy thủ hạ, “Trói lại mang về.” Rồi hướng Thi Đại nói, “Viết rõ kết quả, đại nhân dễ báo lên.”
Thi Đại xác nhận, lại tỉ mỉ kiểm tra một lần, mới đưa thi cốt hạ táng lần nữa.
Tiêu Tam trở về nha môn, một hồi Bả Tử giam giữ Liễu Thanh Ngưu trở về, Phó Thao gần đây bề bộn nhiều việc, nên suốt đêm thẩm vấn Liễu Thanh Ngưu và Chu Nhất Chính.
Liễu Thanh Ngưu không thừa nhận, Tiêu Tam lại mang xuống, đánh một trận.
Đánh trong nha môn, không phải quyền đấm cước đá, mà là đánh tới ngươi thống khổ lại không chết, thậm chí ngay cả vỏ ngoài đều nhìn không ra vết tích.
Liễu Thanh Ngưu hít vào nhiều, thở ra ít, nhận tội.
Trên phán độc Phó Thao cân nhắc mức hình phạt Liễu Thanh Ngưu và Chu Nhất Chính đều là trảm lập quyết, để người đưa đến nha môn đốc phủ.
Đây đã là chuyện của một ngày sau, Đỗ Cửu Ngôn giúp đỡ Mai thị và Chu Man thu quan của Khâu thị, một nhà ba người phù linh trở về, hai nhi tử của Liễu thị để cho bọn họ vốn có bà tử theo cùng, trở về Chu gia thôn.
Trong Tây Nam tụng hành, từ trình của Điếu Tẩm đặt trên án thư của Trình Công phủ, hắn ngưng mi nhìn tổ trưởng tổ chữ bính Trịnh Nhân, hỏi: “Người đã đi rồi?”
“Vâng, sáng sớm hôm nay đặt từ trình trên bàn của ta xong, người đã đi rồi. Đi tìm nữa, cũng không có tung tích.”
Trình Công Phục hơi gật đầu, nói: “Đi thì đi đi, đổi chỗ khác, hắn cũng sẽ không có áp lực, chỉ là đáng tiếc, là một thanh niên nhân rất có tiền đồ.”
“Vâng! Lịch lãm tiếp hai năm, có thể thăng nhập tổ chữ ất, hôm nay. . .” Trịnh Nhân chắp tay, xấu hổ nói: “Là ta quản giáo vô phương, thêm phiền toái cho tiên sinh.”
Trình Công Phục phất phất tay, trầm tư chỉ chốc lát, ngưng mi hỏi: “Lúc này đây, vẫn là Đỗ Cửu Ngôn?”
“Vâng!” Trịnh Nhân trả lời: “Hiện tại mấy tổ bao quát học phủ bên kia đều xao động không ngớt, nói không thể tiếp tục dung túng Đỗ Cửu Ngôn, bằng không toàn bộ tụng hành trong vùng Tây Nam, đều sẽ bị hắn khuấy chướng khí mù mịt.”
“Người này biện tụng không theo trình tự bài bản, kiếm đi nét bút nghiêng. Chúng ta thụ tụng sư học phủ dạy dỗ tự nhiên đánh không lại lộ số hoàng dã này.”
bg-ssp-{height:px}
“Người này thật có chút quái tài.” Trình Công Phục nói: “Ngươi đi trấn an tâm tình của mọi người trước. Đường đường Tây Nam tụng hành, há có thể bị một người khuấy không có kết cấu như vậy.”
“Án tử thắng thua là chuyện thường của tụng sư, không cần để ở trong lòng. Từ đó tích lũy kinh nghiệm mới là then chốt.”
Trịnh Nhân không có nói chuyện Điếu Tẩm làm chứng giả, vội xác nhận đi, đi vòng đi tìm Tiết Nhiên.
Tiết Nhiên vừa tan học đi ra, nghe hắn nói chuyện của Điếu Tẩm, có chút giật mình, “Hắn đi rồi? Quách Nhuận Điền đâu, cũng đi?”
“Nhuận Điền còn ở, nhưng Vương sư đệ tạm thời không có cho hắn nhận án tử.” Trịnh Nhân nói: “Hội trưởng khi nào về?”
Tụng hành, do Trình Công Phục quản, chủ yếu đối ngoại nhận tụng án, học phủ còn lại là Tiết Nhiên xử lý, tụng sư giáo thụ học sinh, mà Tây Nam tụng sư hành hội do thánh thượng bổ nhiệm người để làm hội trưởng.
Hôm nay hội trưởng họ Phó, tự Hoài Cẩn, đoạn thời gian trước đi kinh thành, vốn nên trở về chủ trì khảo hạch tụng sư, nhưng vì có việc, vẫn không về.
“Còn không biết.” Tiết Nhiên lo lắng, rồi lại tức giận, “Ngươi và mấy sư huynh đệ mấy tổ thương lượng một chút, không thể để cho tiểu tử kia cuồng vọng kiêu ngạo, cứ tiếp như thế, thế nhân làm sao nhớ được Tây Nam nữa.”
“Hơn nữa mấy ngày trước đây hắn còn được ý chỉ khen ngợi của thái hậu, được thủ phụ tự tay viết tranh chữ, càng xuân phong đắc ý.”
“Nếu còn phóng túng hắn hồ đồ nữa, sợ rằng Yến kinh bên kia đều biết, đến lúc đó bộ mặt của chúng ta để đâu?”
Trịnh Nhân gật đầu, “Ta đây đêm nay phải đi tìm sư thúc và hai vị sư huynh đệ nhờ một chút.”
Tiết Nhiên gật đầu, hai người tách ra đi làm chuyện của mình.
Màn đêm buông xuống, do Lưu Công Tể dẫn đầu, tổ trưởng của bốn tổ trong Tây Nam tụng hành tụ chung một chỗ, về chuyện Điếu Tẩm ly khai, cùng với Đỗ Cửu Ngôn kiêu ngạo, hàn huyên hồi lâu.
Lời nói không ít, cũng vô kế khả thi.
Lập tức duy nhất có thể làm, chính là chờ một đại án tử, phấn chấn người Tây Nam một chút, để mọi người tự tin, để bách tính biết, Tây Nam tụng hành mới thật sự là tụng hành.
– Luna: Đám người này càng đi càng lệch, thay vì tự phát triển bản thân thì đi đố kỵ vùi dập người ta xuống.
Bảy ngày sau, Đỗ Cửu Ngôn đi Nhất Chính bố trang, mặc dù trải qua đại biến động, nhưng hỏa kế và phòng thu chi trong bố trang vẫn còn, không ảnh hưởng bao lớn.
“Đỗ tiên sinh người ngồi.” Mai thị dâng trà cho Đỗ Cửu Ngôn, lôi kéo nữ nhi quỳ xuống trước mặt nàng, thùng thùng đông dập đầu, Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy tránh ra, ngưng mi nói: “Ta ngươi là quan hệ thuê mướn, ta làm chuyện ta nên làm, người trả thù lao người nên trả, đã thanh toán xong, không cần như vậy nữa.”
“Tiên sinh không nên nói như vậy, là người cải biến số phận của ta và Thu Nha. Nhất là Thu Nha, ta không bao giờ sợ nàng đói bụng nữa.” Mai thị nói: “Ân tình này, người để ta tạ ơn, không thôi cả đời ta không an lòng.”
Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nháy mắt ra dấu cho Thu Nha.
“Tiên sinh, lúc này đây ta cũng nên dập đầu cho người, ta và nương ta vốn có chỉ là muốn một trăm lượng bạc, hiện tại kết quả lại là hai gian cửa hàng, kết quả này, chúng ta nằm mộng cũng nghĩ không ra.” Thu Nha nói: “Những thứ này đều là tiên sinh cho chúng ta.”
Đỗ Cửu Ngôn bóp trán, “Được rồi, cảm tạ của ngươi ta tiếp nhận rồi, tương lai ta đến mua vải chiết khấu cho ta.”
“Tiên sinh, chúng ta không biết buôn bán, hai gian cửa hàng này đặt trong tay cũng không biết làm sao. Ta và gia gia còn có nương ta thương lượng, muốn bán cửa hàng.” Thu Nha nói: “Tiên sinh, người muốn mua cửa hàng không, chúng ta bán rẻ chút cho người.”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Không biết buôn bán, có thể thuê người tới giúp. Cửa hàng là tiền kiếm tiền, các ngươi bán chính là miệng ăn núi lở. Huống chi, các ngươi hiện tại thêm hai cái miệng ăn cơm, suy nghĩ một chút nữa.”
Thu Nha và Mai thị nhìn nhau, lại nhìn rút tay về Chu Man ngồi xổm ở cửa.
Lão bà Chu Man đã chết, lại làm chuyện phản bội Mai thị, bây giờ sống cùng mẫu nữ các nàng, triệt để không có lo lắng, hắn đứng lên nói: “Nghe, nghe tiên sinh.”
“Các ngươi sống tốt, cửa hàng nhiều hỏa kế như vậy, dù là Liễu thị đến nháo, cũng không cần sợ nàng.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thu Nha, “Ngươi rất cơ linh, thỉnh một tiên sinh dạy ngươi đọc sách, tương lai, sẽ có một phen thành tựu.”
“Tiên sinh, ngươi thực sự cảm thấy ta thông minh sao?” Cặp mắt của Thu Nha nhất thời đỏ lên, kích động nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Là nữ hài tử thông minh nhất ta từng gặp.”
“Tạ ơn tiên sinh. Ta nghe tiên sinh, ta nhất định đi học cho giỏi, buôn bán tốt, tới chiếu cố nương ta, chiếu cố gia gia ta.” Thu Nha kích động nói, nàng còn muốn dưỡng hai nhi tử của Liễu thị thành túi mềm, để cho bọn họ làm gì thì làm.
Dù là sau này bọn họ trưởng thành rồi, cũng không dám lén nàng đi tìm Liễu thị.
Mai thị xoa xoa tay, ở một bên rơi lệ cười.
“Tiên sinh, ta còn có một cái thỉnh cầu, người. . . Người có thể giúp ta lấy một cái tên không?” Thu Nha nói: “Ta vẫn gọi Thu Nha, tên này không dễ nghe.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, nhưng vẫn là suy nghĩ một chút, nói: “Trăn. Hy vọng ngươi có thể giống bụi gai, không sợ hãi, tươi tốt xanh um.”
“Chu Trăn.” Thu Nha rất thích tên này, vội hành lễ với Đỗ Cửu Ngôn, “Tạ ơn tiên sinh ban tên.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Bảo trọng, Đỗ mỗ cáo từ.” Đỗ Cửu Ngôn cước bộ nhẹ nhàng đi ra, đây là nguyên nhân nàng thích nghề nghiệp của mình, vô luận người thỉnh nàng tụng là bị cáo hay nguyên cáo, nàng bằng vào năng lực của mình, giúp bọn họ, đạt được tố cầu.
Thấy khuôn mặt thỏa mãn của bọn họ, chỉ cảm thấy tất cả mỹ hảo của thế gian, cũng không sánh bằng lúc này.
“Đỗ tiên sinh, Đỗ tiên sinh.” Bỗng nhiên, phía sau có người gọi nàng, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại, sửng sốt nói: “Thôi tướng công.”