Đại Tụng Sư

chương 114: chương 114: đầu cơ trục lợi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : ĐẦU CƠ TRỤC LỢI

Dịch giả: Luna Huang

Thôi Thụ Lâm chắp tay hành lễ, nói: “Đỗ tiên sinh, án tử của người đã kết rồi phải không?”

“Kết án rồi, làm sao vậy?”

“… Vậy ngày mai người còn án tử không?” Thôi Thụ Lâm hỏi.

Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nhãn tình của Thôi Thụ Lâm sáng lên, nói: “… Ngày mai ta thành thân, tiên sinh người làm người chứng hôn cho chúng ta đi.”

“Còn chưa thành thân? Ta nhớ kỹ là mười tám a, đây đều tháng bảy rồi.” Đỗ Cửu Ngôn vẫn bận, đến quên mất đáp ứng chuyện uống rượu mừng của Thôi Thụ Lâm.

Thôi Thụ Lâm cười, nói: “Chúng ta muốn mời tiên sinh làm người chứng hôn, nhưng khi nhìn tiên sinh người vẫn bận, đoạn thời gian trước đi công tác phá án, trở lại một cái lại bắt đầu biện tụng, nên hôn sự cứ kéo. Ta và Uyển Nương đều cảm thấy, tình nguyện trễ mấy ngày, cũng phải chờ tiên sinh.”

“Tất cả đều chuẩn bị xong, thân thích đều ở gần đây, nên chỉ cần tiên sinh người rảnh rỗi, chúng ta lập tức sẽ làm hôn sự.” Thôi Thụ Lâm nói.

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, “Kỳ thực, ta làm người chứng hôn không thích hợp, ta là quả phu. Đây là điềm xấu bao nhiêu, đúng không?”

Thôi Thụ Lâm ngạc nhiên, nhất thời không biết trả lời như thế nào, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy đi, ta đứng ra thỉnh thỉnh đại lão gia Lộ gia cho ngươi, Lộ Lệ Cần ngươi cảm thấy được không? Hắn trên có cao đường, nhi nữ song toàn phu thê hòa thuận, hơn nữa thân phận lại cao, học phú ngũ xa, làm người chứng hôn quá thích hợp.”

“Vậy, chúng ta đây nghe tiên sinh.” Thôi Thụ Lâm nói: “Tiên sinh, ngày mai người vẫn là phải đến uống rượu mừng a.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay xác nhận, “Nhất định đi, nhất định đi.”

Thôi Thụ Lâm thỏa mãn đi, Đỗ Cửu Ngôn đi Lộ phủ một chuyến trước, Lộ Lệ Cần ứng, nhiệt tình lưu nàng ăn cơm trưa, nàng thịnh tình không thể chối từ dùng cơm, lại cùng Lộ lão thái gia hạ một bàn cờ, mới ly khai trở về Tam Xích đường.

Tống Cát Nghệ và củ cải nhỏ đầu quay đầu, đang đếm bạc.

“Bạc ở đâu ra?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn một đống bạc vụn và nén bạc cùng với ngân phiếu trên bàn, “Thật nhiều a.”

Tống Cát Nghệ cười hì hì, củ cải nhỏ dùng tay áo lau một nguyên bảo năm lượng, hơ, lâu, hơ, lại lau…

“Một trăm lượng trong đó là tụng phí Mai thị đưa tới, bạc còn dư lại là tụng phí của án tử của ta và Chu huynh. Tổng cộng một trăm tám mươi lượng.” Tiền Đạo An nói: “Chúng ta thương lượng, mua chút gia cụ, mỗi người mua một cái bàn sách, còn có giá sách bàn đều phải mua thêm ngươi cảm thấy thế nào?”

Bọn họ định rồi, sau này hai mươi lăm mỗi tháng án số người đến đưa tụng phí cùng chia.

“Mua a.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, củ cải nhỏ nhấc tay, “Ta, ta nguyện ý cống hiến sức lực, đi mua mấy thứ này cho mọi người.”

Tiền Đạo An bật cười.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Đưa hắn theo, hắn biết trả giá, hơn nữa còn là trả không giới hạn, có khả năng hơn các ngươi.”

“Được!” Tiền Đạo An và củ cải nhỏ, nói: “Sáng mai chúng ta đi mua đồ được không?”

Củ cải nhỏ cười hì hì gật đầu, “Tiền thúc thúc, giá ta trả được, có thể cho ta không?”

“Có thể!” Tiền Đạo An nói: “Tuyệt đối có thể!”

Củ cải nhỏ cười cong mắt.

“Tiểu tử ngươi thu liễm một chút a, tướng ăn khó coi, cẩn thận ta thu thập ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn trừng nhi tử, củ cải nhỏ chạy tới, ôm Đỗ Cửu Ngôn, “Cha, buổi trưa chúng ta ăn cái gì a, ta rất muốn ăn cá chưng, không cay.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Tiền Đạo An, Tiền Đạo An sửng sốt một chút nhìn Tống Cát Nghệ, Tống Cát Nghệ lắc đầu chỉ vào Đậu Vinh Hưng, mí mắt của Đậu Vinh Hưng nhảy nhảy trốn ở phía sau Chu Tiếu.

“Xem ra, chỉ có thể đi mua.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, đang muốn nói, cửa có người gõ , Đậu Vinh Hưng đi mở cửa, chỉ thấy ngoài cửa, Lộ Diệu mang theo hai nha hoàn, mỗi người cầm hai hộp đựng thức ăn tiến đến. Cười khanh khách nói: “Có phải đang phát sầu vì nghĩ xem buổi trưa ăn cái gì hay không?”

Lúc nói chuyện, nàng mềm mại tiến đến ngồi ở sát vách Đỗ Cửu Ngôn, hai nha hoàn ở trong tầm mắt của mọi người, lấy đồ trong hộp ra bày lên bàn.

“Củ cải nhỏ thích ăn cá chưng, Cửu ca thích ăn tô thịt và bài cốt chưng, thịt bò hầm mềm, còn có một còn có một canh ngỗng.” Lộ Diệu nói: “Các vị ngửi thử, có thơm không?”

Có thể không thơm sao, nhiều món ăn như vậy, còn đều là món ăn mặn.

“Thơm!” Tống Cát Nghệ gật đầu.

“Nhưng không phải cho ngươi ăn.” Lộ Diệu hừ một tiếng.

Tống Cát Nghệ bĩu môi gương mặt ủy khuất.

“Cửu ca, có phải ngươi đói bụng hay không? Thức ăn hôm nay là trù nương nhà ta làm, ta biết ngươi ghét bỏ đồ ta làm, sau này ta nỗ lực học tập.”

“Quá phiền phức Lộ tiểu thư.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, bất động thanh sắc tránh ra, “Sau này tự chúng ta làm cơm là được, ngươi đừng đưa cơm.”

Lộ Diệu nghễnh đầu, nói: “Ta nguyện ý. Hơn nữa các ngươi đều là tiên sinh, tiên sinh làm sao có thể làm cơm.”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên.

Củ cải nhỏ cười hì hì hành lễ với Lộ Diệu, nói: “Diệu di di, ngày hôm nay ngươi rất rảnh sao?”

“Đúng. Ngươi có việc muốn tìm ta sao?” Lộ Diệu nhìn hỏi hắn.

Củ cải nhỏ lắc đầu, “Không có a, chính là mấy ngày không gặp như cách ba thu, nên hỏi một chút.”

“Vẫn là củ cải nhỏ tốt, nhu thuận hiểu chuyện, chọc người thích.” Lộ Diệu thấy mấy nam nhân trong Tam Xích đường, như đầu gỗ mất tự nhiên, thức thời nói: “Được rồi, ta vội tới đưa cơm cho Cửu ca còn có củ cải nhỏ, các ngươi liền dính chút may mắn. Ăn nhiều một chút a, sau này không có ăn, thì nói với ta.”

Dứt lời, ngồi xổm xuống hôn củ cải nhỏ một cái, mang theo nha hoàn phiêu phiêu nhiên nhiên đi.

Mọi người ngươi nhìn ta một chút ta nhìn ngươi một chút, Tống Cát Nghệ nhìn chằm chằm dấu trên mặt củ cải nhỏ, đi tới lấy tay sờ sờ, đặt ở chóp mũi ngửi ngửi, nhãn tình sáng lên, “Thơm!”

“Đầu óc ngươi đều đang suy nghĩ gì.” Đậu Vinh Hưng véo tai Tống Cát Nghệ, lại tìm khăn lau mặt cho củ cải nhỏ.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm, “Hắn trưởng thành rồi, một trái tim tư xuân, rục rịch.”

bg-ssp-{height:px}

“Không, không có.” Tống Cát Nghệ phất tay, “Ta, ta chính, chính là, hiếu, hiếu kỳ.”

Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt.

“Tư xuân?” Củ cải nhỏ chau đầu lông mày xinh đẹp, “Cái gì là tư xuân, tưởng niệm mùa xuân?”

Chu Tiếu ho khan một tiếng, bế củ cải nhỏ ngồi vào chỗ, “Ngươi giải thích hoàn toàn đúng, sau này phải cố gắng nữa. Mau ăn cơm.”

Đỗ Cửu Ngôn cười cười, nàng cười, tất cả mọi người cười theo, Đậu Vinh Hưng nói: “Cửu ca, Lộ tiểu thư rất tốt với ngươi a, bằng không, ngươi thú nàng đi.”

“Ân, Lộ tiểu thư tính tình rộng rãi, vô luận xuất thân hay là giáo dưỡng đều rất tốt, ngươi thú nàng là lựa chọn tốt nhất.” Tiền Đạo An nói.

Đỗ Cửu Ngôn tựu nhìn Chu Tiếu.

“Không xứng với Cửu Ngôn.” Chu Tiếu chớp mắt, cười nói: “Cửu Ngôn tiền đồ vô lượng, há có thể sớm bị Lộ tiểu thư vây khốn. Tương lai khẳng định còn có tiểu thư ưu tú hơn, chờ làm mẫu thân của củ cải nhỏ.”

Đỗ Cửu Ngôn hài lòng gật đầu, “Đáp án tiêu chuẩn.”

Mọi người không nói gì.

Ngày thứ hai, Đỗ Cửu Ngôn mang theo củ cải nhỏ đi Thôi gia ăn cưới, Lộ Lệ Cần ở trong đám người tìm được nàng, chắp tay nói: “Hai ngày này không có tụng án?”

“Tam Xích đường có, ta nhàn rỗi.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy đáp, củ cải nhỏ cũng theo ở phía sau hành lễ, hô: “Chào Lộ lão gia.”

Củ cải nhỏ lúc Đỗ Cửu Ngôn đi Tấn Hóa, được Lộ Diệu mang đi Lộ gia một lần, nên biết Lộ Lệ Cần.

“Gần đây khỏe không.” Lộ Lệ Cần đặc biệt thích củ cải nhỏ, bé hắn lên, ngồi ở trên chân của mình, thích nhéo nhéo cái mũi nhỏ của hắn, “Sao gọi ta lão gia, nên gọi là gì?”

Củ cải nhỏ cười hì hì, nói: “Chào gia gia.”

“Vậy là được rồi.” Lộ Lệ Cần từ trong lòng ngực cầm một vật nhỏ ra, “Nhìn xem đây là cái gì?”

Là một ống, củ cải nhỏ dán mặt vào một đầu ống, liền thấy ngũ quang thập sắc trong ống, kỳ huyễn không ngớt, hắn kinh ngạc nói: “Đây là cái gì a, thực sự là thần kỳ a.”

“Vạn hoa đồng, đồ chơi của Tây Dương, ta thấy trong nhà một người bạn, liền lấy từ chỗ hắn cho ngươi.” Lộ Lệ Cần cười nói: “Nhìn ngươi thích như thế, ta không có uổng phí tăng dày da mặt một lần.”

Củ cải nhỏ ôm cánh tay của Lộ Lệ Cần gật đầu, “Thích, đặc biệt thích. Cảm tạ gia gia.”

“Không khách khí.” Lộ Lệ Cần cười nói.

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, bất đắc dĩ nói: “Lộ lão gia người quá cưng chìu hắn, cứ thế, hắn đều sắp vô pháp vô thiên với người.”

Lộ Lệ Cần phất phất tay, nói: “Ta cưng chìu là bởi vì hắn thông minh thú vị, ta cam tâm tình nguyện bị tiểu phiến tử này lừa.”

Củ cải nhỏ hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn chớp mắt.

Đỗ Cửu Ngôn đỡ trán, nếu là nàng không thú Lộ Diệu, thì có lỗi với người của Lộ gia a.

Xem ra, phải tìm cơ hội, giải quyết chuyện này, chặt đứt tâm tư của Lộ Diệu và người Lộ gia.

“Đúng rồi, Trác Như có gửi thư cho ngươi không? Hắn vừa đi đều gắp một tháng rồi.” Lộ Lệ Cần nói.

Ở Tân Hóa đợi mười ngày, khởi hành đi Quảng Tây, đây cũng là nửa tháng.

“Không viết thư cho ta, có thể trên đường không tiện.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại hắn không liên hệ chúng ta, chúng ta thật đúng là khó tìm được hắn.”

Đi Quảng Tây rời bến, quả thực không có tiện.

“Lộ lão gia, băng nhân nói thỉnh người đi thư phòng thương lượng chi tiết một chút.” Một vị bà tử Hoa gia đến nói.

Lộ Lệ Cần gật đầu, thả củ cải nhỏ xuống, đi làm việc.

“Cha a, ngươi đừng khó xử.” Củ cải nhỏ lại gần, thấp giọng nói: “Có ta đây, nếu như bọn họ buộc ngươi thú Diệu di di, ta có rất nhiều biện pháp giúp ngươi giải quyết nguy cơ.”

Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn.

“Có thể cho ta nhìn một chút, đây là cái gì không?” Bỗng nhiên, một vị tiểu cô nương khoảng chừng ba bốn tuổi, rất đẹp nhút nhát đi tới, tò mò nhìn chằm chằm đồ trong tay củ cải nhỏ, “Ca ca, đây là cái gì?”

Củ cải nhỏ ồ một tiếng, nói: “Là vạn hoa đồng, ngươi muốn xem không?” Lúc nói chuyện rất rộng lượng đưa vạn hoa đồng, tiểu cô nương híp một con mắt nhìn vào trong, cười khanh khách, “Đây là gì, thế nào đẹp mắt như vậy.”

“Rất thần kỳ đi.” Củ cải nhỏ nói.

Tiểu cô nương gật đầu, “Ngươi chờ ta một chút.” Lúc nói chuyện, dẫn theo váy đi ra ngoài, một lát sau, nàng mang về hơn mười hai mươi hài tử từ ba bốn tuổi đến tám chín tuổi, kỷ kỷ tra tra nhất thời vây củ cải nhỏ vào giữa, đều đưa, muốn xem bảo bối của hắn.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở một bên nhìn, đặc biệt hả giận, để tiểu tử ngươi đắc ý, xem ngươi làm sao bây giờ.

“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Củ cải nhỏ nói, “Đều xếp hàng nga, từng người một.”

Bọn nhỏ hình như không có nghe thấy, đều chen lên, nói nhao nhao.

Tất cả im miệng cho ta.” Củ cải nhỏ hét lớn một tiếng, nói: “Muốn xem thì xếp hàng, còn có, xem một lần hai văn tiền, không có tiền tìm mẫu thân lấy.”

Lúc nói chuyện hằn bò lên ghế ngồi, nhìn mọi người.

Hai mươi mấy hài tử ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, như ong vỡ tổ chạy.

Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nhéo lỗ tai nhi tử, “Tiểu phiến tử đầu cơ trục lợi, ngươi xem người khác đều là người ngu sao?”

“Cha a, ngươi là người lớn không hiểu tâm tư của tiểu hài tử chúng ta.” Củ cải nhỏ phe phẩy chân nhỏ, chờ hắn dứt lời, chỉ thấy một hài tử chạy vào, hai tiểu hài tử chạy vào, hô lạp lạp tiểu hài tử vừa đi đều chạy vào.

Mọi người đứng xếp hàng, trong tay mỗi người cầm hai văn tiền.

—— lời nói ngoài ——

Củ cải nhỏ biểu thị, tưởng kiếm tiền có khi là kỳ ngộ a.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio