Q – CHƯƠNG : LẠI ĐẾN LỪA TIỀN
Dịch giả: Luna Wong
Bả Tử đứng không nhúc nhích, Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, “Đi mua đồ nướng a, ngươi không báo thù cho ta, tốt xấu cũng có chút tâm đồng tình, còn phải huynh đệ hay không?”
“Ai là huynh đệ với ngươi.” Bả Tử lầu bầu một câi, đi tiệm đồ nương, một lát sau dẫn theo một túi lớn trở về, bày ra bàn, “Ăn đi.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Mua nhiều như vậy?” Chưa thấy qua người mua đồ nướng lại mua nhiều như vậy, còn đều là thịt ngon. “Lão bản là biết ta ăn, nên cho ngươi nhiều?”
Bả Tử đưa một cái cho hắn, lại chia cho bọn nhỏ ăn, “Đúng. Lão bản rất kính yêu ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn hài lòng rửa mặt ngủ.
Trong nha môn, Quế vương khó khăn mở mắt, trở mình hít một hơi lãnh khí, đỡ mép giường đứng lên, hô: “Cố Thanh Sơn, uống nước!”
“Gia, nước đây.” Cố Thanh Sơn đưa cho Quế vương, nhìn mặt của Quế vương phù thũng, quay đầu sang chỗ khác không dám nhìn lại không dám cười, “Gia, người có đói bụng không?”
Quế vương hút xong một ly nước ném cho hắn, tự nằm xuống, “Thuốc này thế nào không được. Mao lão đạo thực sự là càng sống càng thụt lùi.”
“Một ngày không tiêu sưng được, phải hơn hai ngày mới được.” Cố Thanh Sơn ho khan một tiếng.
Quế vương mất hứng, vung đầu nói: “Ra ngoài ra ngoài, không có việc gì chớ vào quấy rối ta.”
Cố Thanh Sơn muốn đi, Quế vương lại nghĩ tới cái gì, “Đi mua hai món đồ nướng, ta đói bụng.”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn đi đối diện mua đồ nướng, lão bản và lão bản nương thấy hắn liền nói: Vị sai gia này, sáng sớm hôm nay không có bán, phải đợi buổi trưa thịt mới ướp xong.”
Cố Thanh Sơn ngưng mi, “Chỉ có chút thịt thế?”
“Nguyên bản còn có năm cân giữ lại sáng nay bán, ai biết tối hôm qua cũng không biết ai vào điếm, lấy hết năm cân thịt của ta đi.” Lão bản thở dài.
Cố Thanh Sơn ngưng mi nói: “Trộm? Vì sao ngươi không báo quan?”
“Sai gia, nhân gia lưu cho ta năm lượng bạc, ta nào thể không biết xấu hổ báo quan.” Lão bản vừa nói, vừa oán giận tức phụ của mình, “Ta đã nói tối hôm qua có người gõ cửa, ngươi cứ nói không có.”
“Ta nào biết trễ như vậy có người tới mua đồ.” Tức phụ hắn nói.
Gương mặt của Cố Thanh Sơn biệt khuất, “Người Thiệu Dương thật cổ quái, mỗi người đều cổ quái.” Hắn ngừng lại hô: “Lão bản, ở đâu có bán đồ nương?”
Không mua được, hắn cũng không dám trở về.
“Sai gia, người đi về phía đông tới gần cửa thành đông còn có một tiệm, mặc dù không có ngon như chúng ta, nhưng dầu gì cũng là đồ nướng.” Lão bản cười ha hả nói: “Người ít mua chút, buổi trưa trở lại chúng ta bù hai món cho ngươi.”
Cố Thanh Sơn cưỡi ngựa đi đông môn mua đồ nướng.
Quế vương ăn vài miếng, quét Cố Thanh Sơn một mắt, “Mùi này không đúng, ngươi nhặt đồ nướng ở đầu về, lừa ta?”
“Không phải.” Người ăn một lần, sau lại nhớ kỹ khẩu vị của người ta không đúng, Cố Thanh Sơn nói tình huống một lần, “Nếu như người muốn ăn, buổi trưa lại mua.”
Quế vương vỗ vào bàn, cả giận nói: “Điêu dân vùng khỉ ho cò gáy này, đến đồ nướng cũng có người trộm!”
Không khẩu vị, Quế vương ngủ tiếp.
Bên ngoài viện, Kiều Mặc đầy đầu mồ hôi ứng phó đoàn người, thảo luận chuyện tối ngày hôm qua, hắn liền thấy Bả Tử ngồi đối diện hắn, lạnh buốt nhìn hắn.
Kiều Mặc cũng lạnh lùng nhìn Bả Tử, hắn còn nhớ rõ trước đây chính là người này, trong Trấn Viễn phủ vội vàng đuổi một đám heo xông ra cửa thành.
“Lưu đại nhân.” Tiêu Tam ngày hôm qua mang theo hai huynh đệ ra khỏi thành làm việc, nhưng không ngờ bị người đánh lén, chờ lúc tỉnh lại bị trói trong núi, kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay, hoàn hảo trời tối, các huynh đệ đến rồi, mà để cho hắn cảm động là, Lưu đại nhân cư nhiên cũng tự mình đi.
Thái độ của Tiêu Tam bây giờ đới với Lưu đại nhân đã khá nhiều, “Những người này khẳng định không phải bộ chúng của Du Đại, nên thuộc hạ suy đoán, có thể là thủ hạ của Quế vương hay không.”
Kiều Mặc và Bả Tử liếc nhau, mâu quang của Bả Tử như cái dùi, đâm hắn hận không thể lập tức đánh một trận, hắn nhịn điều chỉnh tiêu điểm nói: “Người của Quế vương làm sao sẽ tới nơi này. Ngươi dưỡng thương trước.”
Tiêu Tam xác nhận, không nói thêm gì nữa.
“Đại nhân.” Bả Tử chắp tay nói: “Tam gia chúng ta bị thương, chuyện tra tìm thổ phỉ, để thủ hạ đi làm đi.”
Kiều Mặc cười lạnh một tiếng, nói: “Được, vậy thì ngươi đi làm đi.”
Bả Tử xác nhận, đi.
Kiều Mặc một ngày đều bận rộn, tối về Quế vương đã ngủ, hắn lôi kéo Cố Thanh Sơn khóc lóc kể lể, “Gia lúc nào trở về Trấn Viễn a, ngày bên này thật đúng là không dễ sống a.”
“Nhịn đi.” Cố Thanh Sơn nói: “Gia bị thua thiệt, không cho hắn chiếm lại tiện nghi, hắn là không trở về đâu.”
Kiều Mặc túm tay, ngồi xổm góc tường nhất phó dáng vẻ ủy khuất, “Thanh Sơn ca, ngươi nói gia có cần đi lạy Bồ Tát hay không?”
“Vì sao bái Bồ Tát, ngươi còn tin thần quỷ?” Cố Thanh Sơn nói.
Kiều Mặc lắc đầu, “Ta cảm thấy, từ sau khi gia đánh Trấn Viễn phủ, vẫn không thuận, thường thường thụ thương thường thường có hại, hiện tại tốt rồi, còn chạy đến Thiệu Dương đánh nhau với người ta.”
Then chốt, cũng không đánh thắng.
“Hư!” Cố Thanh Sơn nói: “Đừng để cho gia nghe thấy được, hắn một bụng khí, một hồi bắt ngươi trút giận.”
Da mặt của Kiều Mặc run lên thiếu chút nữa ngã xuống, bỗng nhiên, trong phòng truyền đến thanh âm của Quế vương, “Nói xấu ta, tiến đến!”bg-ssp-{height:px}
Cố Thanh Sơn lộ ra biểu tình tự cầu nhiều phúc với Kiều Mặc.
Kiều Mặc dùng mặt của Lưu huyện lệnh đi vào. Cửa vừa đóng, Cố Thanh Sơn chợt nghe một trận quyền cước bên trong, một lát sau Kiều Mặc ủ rũ cúi đầu đi ra, cái bộ dáng này nếu như là mặt của bản thân Kiều Mặc cũng thôi, mấu chốt là mặt già nua của Lưu huyện lệnh, Cố Thanh Sơn thổi phù một tiếng nở nụ cười, che miệng đi ra ngoài ngồi xổm phía bên ngoài viện cười.
Kiều Mặc tức giận, qua đây đá cái mông của hắn, châm chọc nói; “Còn che miệng chạy, ngươi sao không lắc mông luôn đi, hừ!”
“Ngươi lặp lại lần nữa!” Cố Thanh Sơn cả giận nói.
Kiều Mặc vung tay áo, ngẩng đầu ưỡn ngực quay về phòng ngủ của Lưu huyện lệnh.
Quế vương nghỉ ngơi hai ngày, thương trên mặt tiêu sưng lên, hắn thu thập một phen, nghênh ngang lên phố.
“Gia, như vậy được không, nếu như bị người nhận ra làm sao bây giờ?” Cố Thanh Sơn khẩn trương.
Quế vương nhịn mấy ngày, tâm tình cũng không tệ lắm, “Ta là mặt của đại chúng sao, ai cũng có thể nhận ra ta?” Lúc nói chuyện liếc Cố Thanh Sơn một cái, “Kê Mao hạng đi thế nào?”
Cố Thanh Sơn cả kinh, “Gia, người sẽ không phải đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn chứ?”
“Ta nghiên cứu địa hình.”
Cố Thanh Sơn ồ một tiếng, dẫn đường đi phía trước, dọc theo đường đi tiểu cô nương hai bên trái phải đều nhìn Quế vương, thiếu niên vóc người rất cao, ngũ quan tinh xảo, mặc cẩm bào chu hồng sắc đường hoàng, một thân kiệt ngạo, quý không thể nói.
Người như vậy, mặc dù hắn là một kẻ ngu si ngồi ở góc tường, ánh mắt của ngươi cũng sẽ nhịn không được bị hắn hấp dẫn.
“Chính là nơi này.” Cố Thanh Sơn chỉ một cái ngõ nhỏ, ngõ nhỏ không dài chỉ có mấy nhà, Cố Thanh Sơn chỉ vào cửa thứ nhất, “Bên trong có sáu người ở, ba hài tử lớn nhỏ khác nhau, cộng thêm một tiên sinh đọc sách và bộ khoái tên Bả Tử trong nha môn.”
“Người thật đúng là nhiều!” Quế vương đứng ở đầu ngõ đánh giá cửa viện tử, một gian viện tử thông thường, nghèo ha ha, nhìn không hơn.
Hắn xoay người muốn đi, bỗng nhiên cửa viện tử mở ra, một tiểu hài tử như củ cải trắng chạy ra, bím tóc đỉnh đầu run lên một cái, “Chỉ bánh bảo phải không, ta biết rồi, ngươi chờ ta một chút nga.”
Lúc nói chuyện chạy ra, thấy hai người đứng ở đầu ngõ, củ cải nhỏ sửng sốt nhìn chằm chằm Quế vương một mắt, chạy vài bước lại quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.
Quế vương nhận ra đứa trẻ này, miễn cưỡng nhe răng để cho mình hòa ái dễ gần một chút, “Tiểu hài tử, ngươi tên là gì a?”
Tiểu hài này dung mạo cực thuận mắt, thuận mắt hơn cả Đỗ Cửu Ngôn.
“Ta bề bộn nhiều việc nga, đợi lát nữa nói chuyện với ngươi.” Củ cải nhỏ đặng đặng chạy đi đối diện mua hai cái bánh bao chay, lại trở về, hướng về phía Quế vương cười ngọt ngào, lại đặng đặng chạy về nhà, đưa bánh bao.
Quế vương ghét bỏ nói: “Nhi tử này của Đỗ Cửu Ngôn đi, thật là ngốc.”
“Chắc thế, ngày đó lên công đường còn. . .còn người cãi nhau.” Cố Thanh Sơn nghĩ củ cải nhỏ dùng gậy gộc đâm Quế vương, thật sự là rất ngoan lại kiêu ngạo, giống Đỗ Cửu Ngôn như đúc.
Quế vương ngưng mi nhìn Cố Thanh Sơn, “Mấy ngày nay ngươi sao thế, có biết nói chuyện hay không, không biết nói thì câm miệng.”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn che miệng.
“Bá bá đẹp mắt.” Củ cải nhỏ từ trong viện dò đầu ra, hướng về phía Quế vương chớp mắt to, “Ngươi mới vừa rồi có phải tìm ta không, người có chuyện gì sao?”
Thật là tiểu hài tử khờ! Quế vương hướng về phía củ cải nhỏ vẫy tay, “Ngươi tới.”
“Bá bá, là ngươi tìm ta, nên là ngươi qua đây mới đúng a, không thôi không lễ phép.” Củ cải nhỏ cười híp mắt nhìn hắn.
Quế vương trừng củ cải nhỏ một mắt, hảo tính tình đi tới, “Ngươi tên là gì a?”
“Củ cải nhỏ.” Củ cải nhỏ nói: “Ngươi tên gì?”
Quế vương thiêu mi sờ sờ đầu của củ cải nhỏ, “Tiểu hài tử hỏi tên của người lớn không lễ phép, ngươi cứ gọi ta là bá bá đẹp mắt đi.”
Khóe miệng của củ cải nhỏ run lên, hướng về phía Quế vương cười, “Bá bá đẹp mắt ngươi có chuyện gì?”
“Không có gì. Thúc thúc và cha ngươi là quen biết cũ, nghe nói gần đây hắn nổi danh, cho nên tới thăm hắn.” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ lộ ra dáng tươi cười đắc ý, “Cha ta ở Thiệu Dương rất nổi danh, bá bá ngươi muốn thỉnh tụng sao, vậy ngươi phải đi Tam Xích đường nga. Mấy ngày nay cha ta nghỉ ngơi, không ra khỏi cửa.”
Là bị đánh nên không xuất môn, hừ hừ! Quế vương rất đắc ý, nói: “Không thỉnh tụng án, chính là. . . Cha ngươi thiếu tiền ta, ta đến đòi nợ.”
“Thiếu. . .tiền?” Mắt của Củ cải nhỏ chuyển nhanh như chớp, “Làm sao thiếu?”
Quế vương rất có kiên trì, nói với hắn: “Có một lần hắn xuất môn không mang bạc. Ngươi đi về nhà, lấy tiền của hắn ra đưa ta, không thôi bá bá sẽ đi quan phủ cáo hắn lừa bịp tống tiền.”
“Lừa bịp tống tiền nhiều tiền như vậy hắn là phải ngồi tù. Ngồi tù ngươi sẽ không có cha. Đến lúc đó ngươi thương cảm bao nhiều.” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ lộ ra hoảng sợ, “Thiếu ngươi bao nhiêu tiền?”
“Bảy nghìn lượng.” Quế vương nói: “Ngươi biết tiền của cha ngươi ở đâu chứ, mau trở về đưa cho ta, không thôi ta sẽ cáo hắn.”
Củ cải nhỏ nga nga gật đầu, “Ta biết tiền hắn ở đâu, người chờ một chút, ta đi lấy cho người nga.”
“Nhanh đi nhanh đi.” Quế vương vẫy tay, “Một hồi bá bá mua kẹo cho ngươi ăn.”
Củ cải nhỏ cười hì hì gật đầu, “Được!” Lúc nói chuyện chạy vào trong viện lấy tiền.
—— lời nói ngoài ——
Cảm giác Quế vương ở các ngươi to lớn não trong động, đã bị chà đạp thành mảnh vụn tra. Điểm cây ngọn nến tống Quế vương.