Đại Tụng Sư

chương 156: chương 156: ai gạt ai nhỉ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : AI GẠT AI NHỈ

Dịch giả: Luna Wong

Vẻ mặt Quế vương chẳng đáng, nói với Cố Thanh Sơn: “Tuy rằng lớn lên đẹp mắt hơn cha hắn một chút, nhưng đần như nhau!”

“Thật đúng là.” Cố Thanh Sơn gật đầu, chậc lưỡi nói: “Chính là đáng tiếc.”

Một lát sau, củ cải nhỏ đặng đặng chạy ra, trong tay túm một tấm ngân phiếu, “Bá bá, ta tìm được một tấm ngân phiếu một vạn lượng, có phải nhiều hơn bảy nghìn lượng hay không, vậy làm sao bây giờ?”

“Trong túi của cha ta, cũng chỉ có cái này.” Củ cải nhỏ khổ não nhìn Quế vương, “Bằng không, hôm nào ngươi trở lại, chờ ta nói cho cha ta biết, để cha ta chia một vạn lượng ra, sẽ trả lại cho ngươi được không.”

Để Đỗ Cửu Ngôn biết, hắn làm sao lừa tiền? Quế vương xua tay, “Không cần, chỗ bá bá vừa lúc có ba nghìn lượng ngân phiếu, ngươi đưa một vạn lượng cho ta, ta đưa ba nghìn lượng cho ngươi a.”

Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên, gật đầu nói: “Được, được.” Lúc nói chuyện, khéo léo đưa ngân phiếu cho Quế vương.

Quế vương tiếp, hắn thu hồi, “Ba nghìn lượng của ngươi, chúng ta trao đổi.”

“Được. Trao đổi.” Tiểu hài này còn chưa ngốc hết, Quế vương đưa ngân phiếu tới, củ cải nhỏ đưa ngân phiếu trong tay cho hắn, chờ hắn tiếp nhận ngân phiếu hướng về phía Quế vương cười, “Cảm tạ bá bá đẹp mắt.” Xoay người chạy xoay người chạy, đóng cửa, hướng về phía trong viện gọi, “Cha a, ta vừa lừa được một kẻ ngu si a!”

Quế vương biến sắc, mở ngân phiếu củ cải nhỏ cho hắn ra.

Nơi nào là một vạn lượng ngân phiếu, mà là một tấm phiếu tiền sáu mươi hai văn tiền, xếp như ngân phiếu.

“Tiểu nhi này!” Quế vương tức giận vo phiếu tiền, “Thượng bất chính hạ tắc loạn!”

Lúc nói chuyện, vọt vào cửa, Cố Thanh Sơn kéo lại hắn, “Gia, người đi vào như vậy, thực sự bại lộ, nếu như Đỗ Cửu Ngôn kêu la, người không thoát thân được a.”

“Ở Thiệu Dương, chúng ta hành sự không thể quá đường hoàng.”

Quế vương tức giận phất tay áo, Cố Thanh Sơn nói: “Gia, người vừa rồi đưa ba nghìn lượng thật sao?”

“Ta là người ngu sao? Hắn một tiểu hài tử biết ba nghìn lượng gì chứ.” Quế vương nhìn chòng chọc viện tử một mắt, nổi giận đùng đùng đi, “Ta cho ba mươi lượng.”

Cố Thanh Sơn thở phào nhẹ nhõm, “Đó chính là người bị gạt ba mươi lượng.”

Nói đúng là, bọn họ vương gia vốn là muốn lừa tiểu hài tử bốn tuổi, thật không ngờ bị tiểu hài tử lừa lại, trái lại bị lừa ba mươi lượng,

Thế đạo này… Thế nào nhiều tên lường gạt như vậy!

Cố Thanh Sơn không nghĩ ra.

“Ngươi có biết nói chuyện hay không.” Quế vương chỉ vào Cố Thanh Sơn, “Bỏ đi, nhìn thấy ngươi liền tâm phiền.”

Bị một hài tử lừa, tức chết hắn.

Cố Thanh Sơn cúi thấp đầu theo không dám lên tiếng.

“Cái gì kẻ ngu si.” Đỗ Cửu Ngôn từ trong phòng đi ra.

Củ cải nhỏ nói huyên thuyên kể cho Đỗ Cửu Ngôn nghe chuyện đã xảy ra, sau đó đem ngân phiếu đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi nói hắn có phải rất đần hay không a?”

“Dùng sáu mươi văn, lừa ba mươi lượng?” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của nhi tử, “Tên lừa gạt này lá gan không nhỏ, lại dám lừa gạt tiền của nhi tử ta.”

Nàng còn không gạt được, nàng cũng không tin một tên lường gạt có thể gạt.

“Không có. Ta cho hắn phiếu tiền thôi, hơn nữa, tiền của ta ở cửa hàng hối đoái, ta không đi ai cũng không lấy ra được.” Củ cải nhỏ xếp ba mươi lượng ngân phiếu vào trong ví nhỏ, chuẩn bị buổi trưa đi gửi, “Mấy ngày nay ta không thể ra cửa, cha a, ngươi nếu như muốn ăn cái gì, sợ rằng ngươi phải tự đi mua.”

“Tại sao vậy chứ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Củ cải nhỏ thở dài một tiếng, “Ta cảm thấy vị bá bá ngu si kia có thể sẽ trả thù ta.”

“Có thể.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vậy ngươi chớ đi ra, ở nhà ẩn núp cho tốt.”

Củ cải nhỏ gật đầu muốn đi, bỗng nhiên lỗ tai đau xót bị nhéo, hắn ngao kêu một tiếng, “Cha a, vì sao ngươi giở mặt?”

“Cái gì gọi là trừ ngươi ra, ai cũng không ra tiền?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Vẻ mặt củ cải nhỏ đau khổ, “Ta… Cha… A nha, ngươi hiểu lầm, thực sự, thực sự.”

“Hiểu lầm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhấc hắn qua, đối diện mình, tự tiếu phi tiếu nói: “Ta cho ngươi cơ hội giải thích.”

Mắt của củ cải nhỏ quay tròn, nói: “Người xem. Tốc độ kiếm tiền của người mau hơn dùng tiền, người căn bản không cần đi lấy tiền ra tiêu đúng không. Cha ta lợi hại như vậy, tiền đều là tự kiếm, làm sao lấy ra dùng.”

“Cho người thêm một cơ hội, nói rõ ràng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Vẻ mặt củ cải nhỏ đau khổ, “Là, là bởi vì ta sợ cha mua đồ xài tiền bậy bạ. Thế nhưng, nếu như người thật muốn lấy, người mang ta đi là được a. Ta là thân nhi tử của người a, không nên bởi vì tiền là tổn thương tình cảm a.”

“Đã tổn thương rồi!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ trán của nhi tử, “Nhãi con, ba ngày không đánh, ngươi thật nhẫn nại a.”

Củ cải nhỏ cũng không đoái hoài đau, ôm hông của Đỗ Cửu Ngôn, ngang đầu nhìn nàng, chớp mắt to đáng thương vẻ mặt chân thành, “Cha a, trên đời này ta chỉ có người là người thân, sao ta nỡ đề phòng người, tổn thương lòng của người.”

“Nếu như người thật sự giận, vậy người đánh mông ta đi, đánh nhiều mấy cái. Lỗ tai không thể nhéo, sau này biến thành tai đón gió, không dễ nhìn.”

“Người ta nói, cha ngươi đẹp mắt như vậy, thế nào ngươi lớn lên xấu như vậy. Vậy ngươi thật mất mặt a, có phải hay không?”

bg-ssp-{height:px}

Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, chỉ vào ghế, “Cởi quần, nằm úp sấp là được!”

Củ cải nhỏ sợ cái mông run lên, không ngờ tới Đỗ Cửu Ngôn thật muốn đánh, hắn run rẩy mà hỏi thăm: “Đánh…đánh mấy cái?”

“Ba mươi cái.” Đỗ Cửu Ngôn tiện tay lấy chổi lông gà, củ cải nhỏ nhăn nhó móc ngân phiếu ra, cẩn cẩn dực dực hai tay dâng, “Ba… Ba mươi lượng mua đại bản của người, được không?”

Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, quay mặt đi.

Củ cải nhỏ chặt siết chặt ngân phiếu, tiền này không lấy ra nữa, cái mông là không thể thiếu đánh.

Vẫn là lấy tiền đi.

“Cửu Ngôn.” Trần Lãng đi ra đưa bậc thang cho Đỗ Cửu Ngôn, “Thương thế của ngươi còn chưa lành chớ chọc tức, một hồi ta thay ngươi đánh.”

Đỗ Cửu Ngôn vỗ chổi lông gà vào trên bàn, rút ngân phiếu của củ cải nhỏ ra, “Ghi lại sổ sách, còn chọc ta, gấp đôi.” Lúc nói chuyện phất tay áo trở về phòng, vừa đóng cửa bản thân không nhịn cười được, lầu bầu nói: “Gen gì, dưa táo lê đầy gai.”

Củ cải nhỏ thở phào nhẹ nhõm, Trần Lãng lôi kéo hắn đi trù phòng, nhẹ nhàng đánh ba mươi cái vào cái mông nhỏ, xoa nhẹ cho hắn nửa ngày, “Nương ngươi rất khổ cực, ngươi đừng chọc nàng giận.”

“Ta không có, nàng… Nàng lại đột nhiên giận.”Củ cải nhỏ nói: “Tiên sinh, tuy rằng nương ta không giống với mấy di di, tỷ tỷ khác, thế nhưng, nàng rốt cuộc vẫn là nữ nhân a.”

Trần Lãng ừ một tiếng, hỏi: “Nói như thế nào?”

“Nữ nhân, tâm khó dò!” Củ cải nhỏ đạp lạp bả vai nói.

Trần Lãng cười ha ha, vui vẻ hôn mặt của củ cải nhỏ một cái, “Vậy sau này ngươi còn tìm tức phụ không?”

Không tìm.” Củ cải nhỏ than thở nói: “Tìm tức phụ rất phiền toái, ta theo cha ta là được. Sau này chờ nàng già rồi, ta còn phải chăm sóc nàng.”

Trần Lãng sờ sờ đầu củ cải nhỏ, “Thực sự là bé ngoan.”

Cách ngày Đỗ Cửu Ngôn đi Tam Xích đường, tất cả mọi người kỳ quái nhìn nàng, nàng châm trà uống, hỏi: “Ba ngày không gặp như cách mười năm?”

“Đúng vậy!” Đậu Vinh Hưng nói: “Ngày đó chưa kịp nói với ngươi người đã đi. Cửu ca, ngày đó cùng Lưu huyện lệnh, thực sự là đặc biệt. . . Đặc biệt soái.”

Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, ngồi xuống lật hồ sơ trên bàn, thấy hồ sơ của Mẫu Đơn cô nương, “Nghiêm Trường Điền không có đi gây sự với nàng chứ?”

“Không có. Gần đây không tới Hồng lâu nữa.” Chu Tiếu trả lời.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn ba tụng án trên bàn, lật lật, Tiền Đạo An hỏi: “Làm sao bây giờ, án tử chúng ta nhận hay là không nhận, Lưu huyện lệnh cái dạng này, sợ chắc là sẽ không công chính công bằng a.”

“Nếu người thỉnh tụng chờ gấp, thì bảo chờ chút đi.” Đức hạnh của Quế vương, trông cậy vào hắn công chứng bình phán, đó là không có khả năng.

Mà Bả Tử đi tìm Lưu huyện lệnh, còn không biết lúc nào có thể có tìm được.

“Cửu ca, dù là chờ tiếp cũng vô ích a, Lưu huyện lệnh đối với ngươi có thành kiến lớn như vậy, lúc này xé rách mặt, đợi cũng vô dụng a.” Đậu Vinh Hưng than thở.

Bọn họ vừa có khởi sắc, phát triển không ngừng, không nghĩ tới Phó Thao đi, thay đổi một Lưu huyện lệnh kỳ kỳ quái quái tới.

“Cửu ca.” Tống Cát Nghệ lại gần, thấp giọng nói: “Không, không bằng, một, một, một, một không, làm, hai, hai, hai không, không hưu, bắt, bắt, Lưu, Lưu, Lưu huyện, huyện lệnh, đánh, đánh, một trận?”

“Ấu đả mệnh quan triều đình, ngươi học qua luật pháp chưa? Ta thế nào phát hiện ngươi bây giờ càng ngày càng ngoan, động một chút là muốn đánh nhau.” Đậu Vinh Hưng trừng Tống Cát Nghệ, “Lần trước Cửu ca trong nha môn với hắn, đã coi như là đã làm, nếu như thật muốn đánh hắn, bị hắn điều tra ra, chúng ta tiêu luôn.”

“Không, không, không được., vậy ngươi nói, làm, làm sao bây giờ?” Tống Cát Nghệ nói.

Đậu Vinh Hưng nhìn Đỗ Cửu Ngôn.

“Ta nói a, chờ!” Đỗ Cửu Ngôn trừng hai người một mắt, “Đều khuyên nhủ người thỉnh tụng của mình, nói gần đây Lưu huyện lệnh trong thời kỳ cọ quẹt, chờ hắn cọ quẹt xong, chúng ta mới trình đơn kiện.”

Đậu Vinh Hưng tò mò nói: “Cái gì là thời kỳ ma hợp?”

“Người vừa mua một con lừa, trở về liền có thể khéo cối sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Không biết, chưa từng mua lừa.”

“Vậy học thêm chút tri thức. Lừa mới không biết cối của nhà ngươi, phải dạy nó đi mấy chuyến.” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Mọi người sửng sốt, khóe miệng của Tiền Đạo An run lên, Đậu Vinh Hưng áp sát thấp giọng nói: “Tỉ dụ Lưu huyện lệnh là con lừa, thích hợp sao?”

“Không thích hợp, lừa sẽ tức giận!” Đỗ Cửu Ngôn nói.

Đậu Vinh Hưng cười ha ha, Tống Cát Nghệ cũng cười ghé vào trên bàn, ngã nhào trên đất ôm chân của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu, Cửu, Cửu, a, ha ha.”

“Ngươi buồn cười hơn lừa.” Đỗ Cửu Ngôn xách Tống Cát Nghệ đứng lên để ở một bên, quay đầu Chu Tiếu và Tiền Đạo An cũng đang cười, hơn nửa ngày Chu Tiếu nói: “Yên tâm, chúng ta sẽ không cho tiết lộ tin tức cho lừa biết.”

Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Đa tạ.”

Năm người ngồi ở Tam Xích đường cãi nhau, phí hết cả buổi chiều, Đỗ Cửu Ngôn một đường đi dạo đến huyện nha môn, lão bản thấy nàng cười hô: “Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay có muốn ăn đồ nướng hay không?”

“Không muốn ăn, gần đây ăn nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn vẫn là tiến đến ngồi xuống cạnh cửa, ngẩng đầu một cái liền thấy “Lưu huyện lệnh” ngồi đối diện nàng, vẻ mặt đề phòng lại thêm hoảng sợ nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn hé mắt, từ đầu đến chân quan sát đối phương, bỗng nhiên chắp tay, nói: “Lưu đại nhân, hạnh ngộ a.”

“Ân.” “Lưu huyện lệnh” vừa uống canh chua cay, vừa nhai đồ nương trong miệng thật nhanh, Đỗ Cửu Ngôn rất nhiệt tình ngồi vào đối diện, “Lưu đại nhân người thực sự là một vị quan tốt, không có sơn trân hải vị, không đi xa hoa đồi trụy, cư nhiên ngồi ở chỗ này ăn đồ nướng.”

“Coi như là trước đây Phó đại nhân ở, cũng không bình dị gần gũi bằng người a.”

“Lưu huyện lệnh” thật nhanh quét hắn một mắt, đứng dậy muốn đi, Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn lại, cản ở phía trước, “Lưu đại nhân chớ đi, chúng ta tâm sự a.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio