Q – CHƯƠNG : HUYỆN LỆNH ĐIÊN RỒ
Dịch giả: Luna Wong
Quế vương nhìn Quý Trọng Ngạn.
“Đại nhân, Nghiêm Trường Điền thuở nhỏ tang mẫu, phụ thân của hắn vừa làm mẫu thân vừa làm phụ thân, nuôi nấng hắn, gian khổ trong này, không phải người từng trải khó có thể hiểu và lý giải.”
“Hôm nay, Nghiêm phụ đã già, thân thể lại kém, nếu xử Nghiêm Trường Điền trảm hình, Nghiêm phụ nhất định khó chịu đả kích, nếu có chuyện không hay xảy ra thật sự là để kẻ khác đau lòng.”
“Thánh thượng hiếu kính thái hậu nương nương, lấy hiệu đạo trị quốc, càng đề xướng bách tính hiếu kính phụ mẫu trưởng bối.”
“Nên, còn thỉnh đại nhân lúc cân nhắc mức hình phạt thì suy nghĩ điểm này.” Quý Trọng Ngạn nói: “Lui một bước nói, án này dù là đại nhân người cân nhắc mức hình phạt trảm hình, giao cho Hình bộ thu thẩm, cũng sẽ suy xét vấn đề hiếu đạo, mà để Nghiêm Trường Điền về nhà thừa tự tẫn hiếu, phụng dưỡng phụ thân sống quãng đời còn lại.”
Quế vương căm tức không ngớt, hí mắt nói: “Hắn đã chết còn có nhi tử, nhi tử hắn thay hắn tẫn.”
“Đại nhân.” Quý Trọng Ngạn nói: “Người có chỗ không biết, ngay mấy ngày trước đây, trưởng tử của Nghiêm Trường Điền đã làm con thừa tự của cữu cữu, hôm nay hắn đã là người Liễu thị, dưới gối Nghiêm Trường Điền không có con nối dòng.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng là nao nao, nguyên lai đây mới là chiêu sau cùng của Quý Trọng Ngạn.
Hắn ở trước mắt đặt ở thu thẩm, mà không phải là ngày hôm nay.
Quế vương mài hàm răng, bỗng nhiên vỗ bàn một cái, quát dẹp đường: “Cố Thanh Sơn, đánh cho ta!”
Quý Trọng Ngạn sửng sốt, chỉ thấy bóng đen trước mắt bay qua, lập tức mũi bị người đập một quyền, hắn đau trước mắt tối sầm ngã nhào trên đất.
“Đại nhân.” Quý Trọng Ngạn nhìn Lưu huyện lệnh, “Chưa có huyện lệnh nào cuồng như đại nhân vậy, cư nhiên ở công đường đánh tụng sư.”
Quế vương nói: “Liền đánh ngươi, thì sao!” Lúc nói chuyện đi xuống, lại đạp Quý Trọng Ngạn hai chân, cả giận nói: “Gia sống lớn như vậy, đánh người chưa từng biệt khuất!”
Quý Trọng Ngạn được thư đồng của mình đỡ, đau đến xì xụp thở phì phò.
“Nói như thế nào?” Quế vương quay đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, hắn cũng không biết làm sao bây giờ.
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Đại nhân, Quý tiên sinh bị thương, ta thấy không bằng hưu đường đi, để Quý tiên sinh dưỡng thương a.”
“Cũng tốt.” Quế vương chỉ vào Quý Trọng Ngạn, “Cút ra ngoài cho gia, không thôi lại đánh ngươi.”
Quý Trọng Ngạn tức giận run, hắn hành nghề mấy năm, án kiện cũng kinh lịch không ít, chưa từng gặp qua huyện lệnh không nói lý như Lưu huyện lệnh vậy.
Chính là một huyện lệnh, hắn dựa vào cái gì bừa bãi như thế.
Tiên sinh.” Thư đồng đỡ Quý Trọng Ngạn, “Làm sao bây giờ?”
Quý Trọng Ngạn đứng lên, hí mắt nhìn Quế vương, nói: “Người là quan phụ mẫu một huyện, nếu người muốn hưu đường thì nghe người.” Lúc nói chuyện phất tay áo nói: “Nhưng người làm như vậy, ta hồi kinh định phải muốn bẩm báo gia sư, viết tấu chương vạch tội người.”
“Đi.” Quế vương không nhịn được, vụ án này thẩm chính là thú vị, nhưng tụng sư này quá đáng ghét, “Thấy ngươi liền phiền.”
Quý Trọng Ngạn mang theo thư đồng, từ hậu môn huyện nha đi mất.
Thư đồng của hắn thấp giọng nói: “Tiên sinh, vụ án này còn muốn biện sao? Huyện thành Thiệu Dương dân phong bưu hãn, đến một huyện lệnh cũng không nói lý như thế.”
“Nguyên bản không cần, nhưng hiện tại xem ra cần.” Quý Trọng Ngạn che mũi, nói: “Đỗ Cửu Ngôn người này, không thể khinh thường, hơn nữa Lưu huyện lệnh điên kia, chắc chắn xáo trộn ra chuyện gì rồi.”
Thư đồng ồ một tiếng, hai người xem qua đại phu đi Nghiêm phủ.
Đỗ Cửu Ngôn vừa ra tới, liền thấy củ cải nhỏ mang theo Hoa Tử, Nháo nhi cùng với Phó Kiều đứng ở bên ngoài, hướng về phía nàng cười, cùng hô lên: “Đỗ tiên sinh, giỏi nhất!”
Phó Kiều được Hoa Tử dắt, thần sắc thẩn thờ nhìn mọi người.
“Đỗ tiên sinh, chúc mừng người a, lại thắng án tử, có thể buộc Nghiêm Trường Điền vào pháp luật, cũng để cho tiểu cô nương chết oan ngủ yên.”
“Ngày hôm nay Lưu huyện lệnh cũng là thống khoái, đánh một trận xong trong lòng chúng ta thoải mái hơn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, sờ sờ đầu Phó Kiều, cười nói với hắn, “Ăn cơm chưa?”
Phó Kiều nhìn nàng, hướng phía nàng mở lòng bàn tay ra, trong lòng bàn tay là một viên kẹo hoa quế đã tan.
“Cho ta?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Phó Kiều không nói chuyện, lại đưa tay đưa đến bên miệng nàng, Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, ở tại tay hắn, cắn kẹo vào miệng, nhai gật đầu nói: “Phi thường ngọt!”
Phó Kiều cúi thấp đầu, nhìn dưới mặt đất, một đôi tay nhéo vạt áo.
“Đỗ tiên sinh, lòng ngươi thật tốt.” Lưu thẩm nói: “Hài tử này cũng là mệnh khổ, may là gặp người.”
Đỗ Cửu Ngôn dắt Phó Kiều, không nói chuyện.
“Cửu Ngôn.” Tiêu Tam đi ra, chắp tay nói: “Đại nhân mời đi vào nói chuyện.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói với mấy người củ cải nhỏ: “Ta đi nói chuyện với đại nhân, các ngươi về trước đi!”
“Cha a.” Củ cải nhỏ nói: “Ngươi về sớm một chút nga, không nên tức giận không nên đánh nhau nga.”
Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt nhỏ nhắn của nhi tử, “Đã biết.”
Nàng xoay người trở về nha môn, Quế vương ngồi ở ghế, không chớp mắt nhìn nàng, Đỗ Cửu Ngôn trên dưới quan sát quá bản thân ngưng mi nói: “Đại nhân, ánh mắt già nua này của người phát sinh quang mang mê luyến, để học sinh mao cốt tủng nhiên phi thường không khỏe.”
“Mê luyến? Ta thấy ngươi là tự kỷ.” Quế vương liếc nàng một cái, suy nghĩ một chút lại nói: “Nhưng không thể không nói, ngươi ở công đường, vẫn còn có chút hình dạng.”
Đỗ Cửu Ngôn hướng ra phía ngoài nhìn một chút, Quế vương trừng mắt hắn, “Bổn quan là người nhỏ mọn, bổn quan làm việc từ trước đến nay công chính khách quan.”
bg-ssp-{height:px}
“Đại nhân hôm nay biểu hiện cũng không tệ, so với trong tưởng tượng của ta, đã khá nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn cũng hào phóng khen, “Nhất là lúc đánh người.”
Quế vương xua tay, “Rất phiền. Khó trách ta ghét tụng sư như thế, đổi trắng thay đen còn nghĩa chánh ngôn từ, thật sự để kẻ khác khinh thường.”
“Tam quan rất chính a.” Đỗ Cửu Ngôn kinh hãi không ngớt, “Ngươi tam quan chính như thế, thế nào còn nhàn rỗi tạo phản?”
Quế vương hỏi: “Cái gì là tam quan?”
“Tư trải nghiệm.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, Kiều Mặc không phải rất tình nguyện dâng trà. Quế vương: “Ta tạo phản bởi vì ta có chí lớn, yến tước an tri hồng hạc chi trí, nói với ngươi ngươi cũng không hiểu.”
Đỗ Cửu Ngôn thâm dĩ vi nhiên gật đầu, “Nên đại nhân không thích tụng sư a.” Ai là yến tước ai là hồng hạc?
“Ngày hôm nay ta nhìn ngươi thuận mắt một ít. Không bằng lúc này nói, Nghiêm Trường Điền rốt cuộc nên xử thế nào?” Quế vương nhìn nàng, “Dùng cái nào để ta tức giận của ngươi, chọc tức người khác một chút.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta đã làm tụng sư, tự nhiên phải bảo vệ chính nghĩa, bảo vệ hòa bình.”
Quế vương không mắt nhìn nàng, đứng dậy đi ra ngoài, “Hiện tại tâm tình lại không tốt. Việc này ta còn muốn suy nghĩ xem phải làm thế nào, dù sao ta ngươi vẫn còn cá cược.”
“Một tháng làm hạn định, ngươi cũng đừng quên.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy cũng ra nha môn, mới ra, liền thấy một người đứng thẳng ngoài cửa, nàng thiêu mi dừng lại, Phó Nguyên Ngô chắp tay, nói: “Đa tạ, biện tụng hôm nay, Phó mỗ tâm phục khẩu phục.”
“Ngươi là đường huynh của Phó Kiều?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Phó Nguyên Ngô gật đầu, “Đúng. Tổ tiên ta trên hai đời, chính là sau khi phạm nhân. Ba đời sau tiện tịch thủ tiêu, tổ phụ ta mới từ Quảng Tây tới Thiệu Dương, nhưng tổ nghiệp không nhiều lại có tiện tịch, chúng ta ở Thiệu Dương sống rất gian khổ.”
Thì ra là thế, thảo nào trước đây hắn sẽ từ bỏ kỳ thi, bị buộc ăn bài thi của nàng. Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, nói: “Phụ mẫu ngươi có an bài gì với Phó Kiều không?”
“Không có. Cha ta lúc đó khổ, hôm nay một chân đã không thể đi đứng, mẫu thân giặt quần áo làm cơm cho người ta. Năm đó tổ phụ lưu một gian viện tử cho tỷ đệ các nàng xong, chúng ta thuê nhà rất vất vả. Đối với Phó Kiều chúng ta có lòng như không có sức.” Phó Nguyên Ngô nói.
Sản nghiệp tổ tiên không cần, cho hai tỷ đệ Phó Vũ, bản thân tự đi thuê nhà, coi như là hết lòng quan tâm giúp đỡ. Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, nói: “Vậy trước tiên ở nhà của ta, nếu ngươi muốn thăm hắn, có thể đến nhà ta tìm.”
“Đa tạ.” Phó Nguyên Ngô nói: “Ta có thời gian nhất định đi thăm hắn.”
Phó Nguyên Ngô nói xong, thật sâu vái chào, xoay người đi.
Đỗ Cửu Ngôn ở tại chỗ ngừng một hồi, trực tiếp đi Tam Xích đường.
“Cửu ca. Án tử hôm nay chúng ta nghe rồi, hiện tại xử sao?” Đậu Vinh Hưng đơn nàng, rót trà cho nàng, vẻ mặt buồn bực nói: “Án tử đều thắng, chẳng lẽ còn phải bởi vì hiếu đạo, mà xử nhẹ sao?”
Trên thực tế, chính là “Lưu huyện lệnh” xử theo luật, nhưng lúc thu thẩm, Hình bộ nhất định sẽ cân nhắc mức hình phạt một lần nữa, từ thừa tự đến trọng phán xử nhẹ hoàn toàn có khả năng, nói không chừng gặp đại xá, liền trực tiếp đặc xá.
Đến lúc đó, tất cả nỗ lực ngày hôm nay, uổng phí.
“Đúng vậy, để người rất không thoải mái a.” Đỗ Cửu Ngôn uống trà, Tiền Đạo An ngưng mi nói: “Vị tụng sư đến từ Yến kinh tụng hành này, quả thật có thể lực xuất chúng. Cư nhiên trước đó để trưởng tôn Nghiêm Trí cho làm con thừa tự cho bên ngoài.”
“Rút củi dưới đáy nồi a.” Chu Tiếu nói: “Phương pháp này, quả thực để kẻ khác mở rộng tầm mắt.”
Đỗ Cửu Ngôn vừa để chung trà xuống, bỗng nhiên đứng dậy, Tiền Đạo An hỏi: “Ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì?”
“Ta mệt mỏi, trở về ngủ một giấc nghỉ ngơi một chút.” Nàng chắp tay đi ra.
Đậu Vinh Hưng muốn hô nàng, Tiền Đạo An xua tay, nói: “Lúc hắn xem xét vấn đề sẽ ngủ, tâm tình tốt thì thích mua đồ. Đây là thói quen của hắn, chúng ta không nên quấy rầy hắn.”
“Như vậy a, ta cũng không phát hiện.” Đậu Vinh Hưng nhớ tới án tử của Miêu Nghĩa, “Đúng nga, khi đó Cửu ca cũng ngủ một buổi chiều, cách một ngày hắn nhận vụ án của Miêu Nghĩa.”
Tiền Đạo An gật đầu.
Trong Nghiêm phủ, Nghiêm Trí nâng Quý Trọng Ngạn như quý khách, đợi hắn nhập tọa tự mình dâng trà lên bàn, thấp giọng hỏi: “Quý tiên sinh, án tử hôm nay thực sự quá đặc sắc, người xem nếu lui từng bước, thật sự là thủ từng bước, hài nhi của ta có tội đây là sự thực, nhưng người có thể biện án tử đến nước này, đã là hiếm thấy.”
“Hôm nay nếu không có Đỗ Cửu Ngôn biện tụng, kết quả hẳn là sẽ còn khá hơn một chút.” Quý Trọng Ngạn che mặt, nói: “Chuyện về sau làm sao ngươi cũng không cần tới hỏi ta, làm tụng sư, có thể làm ta đều đã làm, chờ Lưu huyện lệnh lại thăng đường, ta kết án phân trần là được.”
“Nói nhiều làm nhiều hơn nữa, liền vi phạm phẩm hạnh, nên thật xin lỗi.” Quý Trọng Ngạn nói.
Nghiêm Trí đã biết phải làm sao, hắn xác nhận, nói: “Vụ án đến bước này, tiên sinh đã làm vô cùng tốt, chuyện còn lại, trong lòng lão phu hiểu rõ.”
Chuẩn bị hai tay, tạo áp lực cho Lưu huyện lệnh trước, để hắn sửa án giảo giám hầu, chờ thu thẩm, lại trình thân phận Phó Vũ, lại thêm thừa tự phụng dưỡng, Nghiêm Trường Điền thuận lý thành chương sẽ trở lại.
Thứ nhì, nếu Lưu huyện lệnh xử nặng, như vậy lập tức vào kinh chuẩn bị, chờ thu thẩm như trước lấy danh nghĩa phụng dưỡng, kéo hắn về, chờ sang năm thọ đản của thái hậu, thánh thượng có lẽ sẽ đại xá, bọn họ thuận tiện bắt xe, việc này liền đi qua.
Một kỹ nữ hoa nương mà thôi, chết thì chết.
Còn để nhi tử hắn lấy mạng đền mạng, nàng không xứng!
Quý Trọng Ngạn không có lưu lại lâu, chắp tay nói: “Ta về Bảo Khánh trước, hai ngày này ta sẽ lại đến. Còn có, ngươi sai người nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, phòng ngừa hắn chơi thủ đoạn khác.”
Người này, cũng không phải một người dễ nói chuyện nhận thua.
Nghiêm Trí xác nhận, tiễn Quý Trọng Ngạn ra ngoài, đến trắc môn liền nhìn xe ngựa ra ngoài, hắn chờ Quý Trọng Ngạn đi, hỏi bà tử thủ vệ, nói: “Mới vừa rồi, ai đi ra?”
“Là phu nhân, nàng nói đi miếu, trước chạng vạng sẽ về.”
Nghiêm Trí ừ một tiếng, phất tay áo nói: “Xem như nàng có lương tâm.”
—— lời nói ngoài ——
Đừng nóng vội, người khác hội rút củi dưới đáy nồi, chúng ta cửu gia cũng là sẽ!
Hơn nữa trừu nhiều hấp dẫn.