Đại Tụng Sư

chương 177: chương 177: án cũ tra lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Q – CHƯƠNG : ÁN CŨ TRA LẠI

Dịch giả: Luna Wong

Đỗ Cửu Ngôn ngủ tỉnh dậy, củ cải nhỏ đang ở cửa nhà nhìn kiến với Phó Kiều, đều là củ cải nhỏ líu ríu nói,” Nương ta nói, con kiến muốn an cư, phải kết quần kết đội mới có thể sống.”

“Mỗi một đàn kiến đều có mùi khác nhau, chúng nó đều là thông qua mùi nhận đồng bạn của mình.”

Lúc nói chuyện hắn, ngửi ngửi trên người Phó Kiều, “Chính là ngửi như vậy nga. Nếu như mùi không đúng, sẽ trở thành địch nhân của đối phương, rất có thể bị ăn mất.”

Phó Kiều ngẩng đầu nhìn củ cải nhỏ.

“Có phải rất thú vị hay không?” Củ cải nhỏ nháy con mắt nhìn Phó Kiều, hắn nhớ rõ ràng lần trước nhìn thấy Phó Kiều, mặc dù hắn không có nói, thế nhưng thần sắc vẫn là cơ linh, thế nhưng lần này thấy hắn, đã cảm thấy. . . Hắn hình như càng thêm buồn bực.

Củ cải nhỏ cảm thấy Phó Kiều không nói lời nào cũng không trả lời người khác, rất có thể là liên quan đến cái chết của tỷ tỷ hắn.

Phó Kiều lại cúi đầu, tiếp tục nhìn kiến.

Củ cải nhỏ thở dài, nghe được tiếng bước chân phía sau truyền đến, hắn mang theo khóc nức nở hô một tiếng, “Cha a.”

“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn qua đây, cũng ngồi xổm trước mặt hai hài tử, củ cải nhỏ nói: “Cha a, Phó Kiều ca ca không nói lời nào, làm sao bây giờ?”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn Phó Kiều, nói: “Hắn không nói lời nào ngươi nói là được, thêm một người nghe ngươi lải nhải còn vĩnh viễn sẽ không chê ngươi phiền, thật tốt a.”

Nói chuyện với hắn nhiều, giao lưu với hắn nhiều, làm bạn với hắn, thời gian dài Phó Kiều sẽ khá hơn chút chứ?

Đỗ Cửu Ngôn đại khái có thể đoán được bệnh của Phó Kiều, nhưng không biết làm sao trị liệu.

Duy nhất có thể làm, chính là dùng tình cảm lôi kéo hắn.

“Được.” Củ cải nhỏ gật đầu nói: “Ta đây có thể đọc thơ cho hắn nghe chứ?”

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể a, chỉ cần hắn không chống đối, ngươi cứ đọc thơ cho hắn nghe đi.”

“Cha a.” Củ cải nhỏ bỗng nhiên nhào tới ôm Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Ngươi nhất định phải sống cho tốt a. . . Hài tử không có cha nương, thật đáng thương a.”

Đỗ Cửu Ngôn bị hắn nhào đến ngồi trên mặt đất, ôm hắn vào trong ngực, vỗ, nói: “Yên tâm, cha ngươi sống lâu trăm tuổi.”

“Ân ân.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Ngươi nguyện ý làm cha của Phó Kiều ca ca sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, suy nghĩ một chút nói: “Nguyện ý a. Chỉ cần hắn nguyện ý, ta không có ý kiến.”

“Phó Kiều ca ca.” Củ cải nhỏ nhìn Phó Kiều, “Sau này cha ta chính là cha ngươi, ngươi cao hứng chút a.”

Phó Kiều nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên ngồi dưới đất, nhưng không nói lời nào.

Đỗ Cửu Ngôn bật cười, sờ sờ đầu Phó Kiều, lại quay đầu nhìn Nháo nhi và Hoa Tử, nói: “Hắn đại khái sẽ ở nhà của chúng ta, sau này chính là huynh đệ của các ngươi rồi. Ta tin tưởng các ngươi nhất định có thể chiếu cố hắn, có phải hay không?”

“Ân.” Hoa Tử gật đầu nói: “Ta làm ca ca hắn.”

Nháo nhi cũng theo gật đầu, “Ta cũng nguyện ý làm ca ca của hắn. Ta vừa làm y phục, làm y phục cho hắn mặc trước.”

“Chúng ta đều là hài tử không có cha.” Hoa Tử nở nụ cười, “Thế nhưng củ cải nhỏ có nương!”

Củ cải nhỏ lau nước mắt, cười khanh khách gật đầu.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng, như có điều suy nghĩ. Một lúc lâu đứng lên nói: “Ta phải đi nha môn xem, các ngươi ở nhà chơi, buổi tối không cần chờ ta ăn cơm.”

“Cha a, ngươi đi đâu ăn a, có cần chừa chút cơm nước cho ngươi không?”

Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không cần.”

Đỗ Cửu Ngôn đi nha môn, Giang thư lại thấy nàng nói: “Có ít ngày không có tới, là không có chuẩn bị tiền sao?”

Đỗ Cửu Ngôn đảo hồ sơ trên giá sách, “Người đều không ra khỏi cửa sao, vẫn ở trong phòng này a?”

Giang thư lại gật đầu, “Bên ngoài có gì tốt, nào có tự tại như chỗ này.”

“Cao kiến.” Đỗ Cửu Ngôn trả lời: “Thế đạo hỗn loạn, chỉ có đọc sách thanh tĩnh nhất a.”

Giang thư lại ừ một tiếng, vùi đầu chép tiếp hồ sơ, Đỗ Cửu Ngôn lật một quyển hồ sơ tinh tế nhìn, chờ một lát Giang thư lại nhớ tới ngẩng đầu đi tìm, Đỗ Cửu Ngôn đã đi rồi.

. . .

Thái thị sau khi nhi tử chết, phu quân dưới sự xung kích ngất tại chỗ, không qua nửa tháng liền qua đời, lo liệu xong hậu sự, nhi tức của nàng treo cổ phòng của mình.

Ngắn ngủi hai mươi ngày, nhi tử, phu quân còn có nhi tức lần lượt mất.

Thái thị bị bệnh đủ nửa năm, nếu không có tẩu tử và đệ tức nhà mẹ đẻ tốt với nàng, nhận nàng về nhà ở hai năm, hiện tại nàng cũng là một đống bạch cốt.

Hai năm sau, thân thể nàng khá hơn một chút, lại dọn về nhà.

Viện tử không coi là nhỏ, thế nhưng một mình nàng ở liền có vẻ rất trống trải, Thái thị bình thường tự ngồi đờ ra ở trong viện tử, nhớ đến tình cảnh cả nhà đầy đủ năm đó.

“Người sống, cũng là không có ý nghĩa.” Thái thị tìm guồng quay tơ, ngồi ở trong viện tử kẽo kẹt kẽo kẹt kéo sa, bỗng nhiên, viện môn truyền đến tiếng đập cửa, nàng đứng dậy đi mở cửa, hô: “Là tiểu Đậu tử đến sao?

Tiểu Đậu tử là tôn tử của huynh trưởng nàng, nên bình thường mang theo bằng hữu của mình, một đám hài tử tám chín tuổi tới chỗ nàng chơi.

Rất nhiều hài tử náo nhiệt, một ngày trôi qua rất nhanh.

Thái thị mở cửa ra, nhìn nam tử ngoài cửa sửng sốt, “Vị công tử này, ngươi. . . Tìm ai?”

“Xin hỏi. Là Thái bà bà sao?” Đối phương hỏi.

Thái thị gật đầu, đối phương cười, chắp tay, nói: “Ta có việc đến hỏi người một câu, chẳng biết người có rảnh không?”

“Vào đi.” Thái thị đón thanh niên vào, bưng hai cái ghế đặt ở trong viện tử, lại rót trà, “Ngươi, hỏi cái gì?”

bg-ssp-{height:px}

Thanh niên đánh giá viện, lại nhìn Thái bà bà, nói: “Ta tới hỏi án tử của Mã Dịch sáu năm trước.”

“Ngươi là người của quan phủ?” Thái thị hỏi: “Án tử, án tử không phải đã kết rồi sao, ngươi, ngươi vì sao lại hỏi?”

Thanh niên nhân nhàn nhạt nói: “Ta đến tìm hiểu tình huống năm đó một chút, người nói chuyện người biết cho ta nghe, có thể. . . Ta có thể giúp người.”

“Giúp. . .giúp thế nào?” Thái thị có chút kích động, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm thanh niên nhân, kích động tay run lên rất nhẹ, “Ta, nhà của ta chỉ có một mình lão bà tử ta, trừ cái này ra hai bàn tay trắng, ngươi, ngươi nếu là muốn lừa, ngươi, ngươi sẽ thất vọng.”

“Nếu không có đồ cho ta lừa, bà bà liền nói cho ta nghe một chút chuyện năm đó đi.” Thanh niên nhân nói.

Thái bà bà do dự một chút, hắng giọng, nói: “Năm đó, năm đó hài nhi của ta đi Nghiêm phủ, căn bản không phải đêm vào nhà hắn, mà là lão tặc Nghiêm Trí gọi hài nhi của ta đi, trắc môn nhà hắn đều là khép hờ. Nên hài nhi của ta có thể đơn giản đi vào, lại thật không ngờ, thật không ngờ bọn họ cư nhiên đem hài nhi của ta. . . Đánh chết!”

Nhắc tới chuyện cũ, Thái thị khóc lên.

“Người nói từ đầu, không nên gấp gáp.” Thanh niên nhân nói.

Thái thị khóc một hồi, nói một lần gián đoạn chuyện năm đó, chờ nói xong nàng không xác định nói: “Năm đó những người biết chuyện này, đều là hạ nhân của Nghiêm phủ, những người đó đã chết, không thì cũng đưa đi thôn trang xa xa, còn có người bị bán mất.”

“Nếu ngươi muốn tìm, rất không dễ dàng!” Thái thị nói.

Thanh niên nhân lại cười nói: “Bà bà không cần lo lắng, sự tình ta sẽ nhìn xử lý, chờ khai đường thẩm vấn, cần ngươi đi, sẽ có người của nha môn tới tìm ngươi, nếu là không có, đến lúc đó cũng sẽ có người tới nói cho ngươi biết kết quả.”

Lúc nói chuyện thanh niên nhân chắp tay cáo từ đi ra.

Thái thị đứng ở cửa một lúc lâu, cảm thấy như là nằm mơ, buổi tối nàng nằm ở trên giường lật qua lật lại khó ngủ, ngày thứ hai nàng nói chuyện này với huynh đệ nhà mẹ đẻ của mình.

Huynh đệ lập tức nói: “Điều này sao có thể, ai sẽ lật lại bản án cho ngươi, năm đó chúng ta tố cáo nhiều như vậy cũng không có ai thụ lí, hiện tại vô thân vô cố, nào có người quản nhàn sự này.”

Thái thị gật đầu, cảm thấy bọn họ nói rất đúng, lại khóc một hồi, ném việc này ra sau ót.

. . .

Long An ngoài thành hơn mười năm, đèn nhang vẫn rất tốt, lúc trong lòng Liễu thị hoảng, sẽ vào miếu dâng một nén nhang, nghe xướng nửa canh giờ, liền đi ra sau thiền viện ở một gian thiện phòng im lặng chép một tờ kinh văn, lại về nhà.

Ngày bảy tháng chín, Liễu thị nghe xong khóa tụng kinh trong bảo điện, liền đi thiện phòng, chép kinh văn.

Nàng để lại bà tử ở bên ngoài, ngồi xuống trước bàn, vừa trải trang giấy, ngẩng đầu một cái liền thấy Đỗ Cửu Ngôn đứng ở trước mặt nàng, nàng sợ hết hồn, nói: “Lại, lại là ngươi.”

“Nghiêm phu nhân.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ở đối diện nàng, cầm lấy kinh văn hôm qua tới Nghiêm phu nhân chép, “Ta cho rằng phu nhân người đang chép《 Tâm Kinh 》hoặc《 Địa Tạng Bản Nguyện Kinh 》, thật không ngờ là 《 Lăng Nghiêm Chú 》a. Trong lòng phu nhân rất sợ?”

Liễu thị nắm bút, thần sắc rất kích động, “Ngươi muốn làm gì?”

“《 Lăng Nghiêm Chú 》, phu nhân cầu cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Là tiêu trừ ách nan, tiêu trừ lao ngục, hay cầu tử hay là cầu trường thọ?”

Liễu thị lạnh lùng thốt: “Đỗ tiên sinh, tuổi của ngươi cũng bất quá lớn như nhi tử ta, dùng dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với ta, thân là tụng sư đường đường con mắt vô tôn trưởng như vậy sao?”

“Nhắc đến như tử của người, người không phải là không có nhi tử rồi sao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Liễu thị.

Sắc mặt Liễu thị thoáng cái trắng đi, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi tới, rốt cuộc muốn nói cái gì?”

“Ta đến bàn một chuyện làm ăn với phu nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một khoản chỉ cần người gan lớn, có thể tự buôn bán với toàn thế giới, để nửa đời sau của người vô ưu vô lự, không bao giờ cần chép kinh văn để cho mình bình tĩnh nữa, buôn bán tiêu trừ tất cả ách nan.”

Liễu thị nhìn chằm chằm nàng, “Buôn bán gì?”

. . .

Trong huyện nha, Quế vương nhận được phong thư thứ ba. Ngắn ngủi mấy ngày, vị Lý đại nhân phủ nha này, đã đưa tới cho hắn ba phong thư.

Trên ngữ khí, một phong sắc bén rõ ràng vội vàng xao động hơn một phong.

Chân của Quế vương gác ở thật cao trên bàn, ném thư lên bàn, nhìn Kiều Mặc nói: “Lý đại nhân này là tiểu quan ngũ phẩm, nơi nào có sức mạnh, mỗi ngày viết thư đến uy hiếp ta?”

“Gia. Người ta cũng không phải uy hiếp người, người ta là uy hiếp Lưu huyện lệnh.” Kiều Mặc nói.

Quế vương hừ lạnh một tiếng, “Ta hiện tại chính là Lưu huyện lệnh!” Lúc nói chuyện uống một ngụm trà, hé mắt nói: “Chờ gia làm xong chuyện trong tay, sẽ đi gặp vị Lý đại nhân này.”

Kiều Mặc xác nhận.

“Gia, ” Cố Thanh Sơn ở phía ngoài nói: “Đỗ Cửu Ngôn tới.”

Quế vương cấp tốc hạ chân xuống, cầm công văn trên bàn bày ra, lại cầm bút lông chấm chu sa quanh quanh trên công văn, tranh thủ lúc rảnh rỗi trả lời: “Để cho hắn vào đi.”

Khóe miệng của Cố Thanh Sơn run lên, cúi đầu ra ngoài.

“Đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay tiến đến, đánh giá Quế vương, “Giữa ban ngày, người nỗ lực dụng công như thế a.”

Quế vương thả bút, xoa xoa mũi rất khổ cực nói: “Nếu bổn quan làm Lưu huyện lệnh, đương nhiên sẽ làm tốt chuyện trong tay. Làm gì, ngươi có cái gì trắc trở đến cầu cứu sao?”

Đỗ Cửu Ngôn nghiêng dựa vào bàn hắn, chân mày cau lại, tự tiếu phi tiếu nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

“Chuẩn, chuẩn bị cái gì?” Quế vương run lên, liền nghĩ đến ngày đó trên công đường, Đỗ Cửu Ngôn sờ tay của tiểu đại phu người ta, hắn chậm rãi thu tay ra sau.

Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn, “Đại nhân là chuẩn bị không danh không phận giam Nghiêm Trường Điền trong ngục cả đời sao?”

“Ngươi có biện pháp?” Quế vương nhìn nàng.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ngoắc ngón tay, “Qua đây, ta cho ngươi biết.”

Quế vương khéo léo chòm ra trước, hào hứng mở to hai mắt nhìn ham học hỏi nhìn nàng.

—— lời nói ngoài ——

Đã nhìn ra, quyển sách này nữ chủ nhưng thật ra là hựu mỹ lệ hựu khéo léo tiểu yêu tinh vương gia.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio