Q – CHƯƠNG : LÊN NHẦM KIỆU HOA
Dịch giả: Luna Wong – OMG có cần trùng hợp thế hay không? Hay là nói tác giả mượn ý tưởng.
Trời vừa mưa xong, Vu Trạm một thân hỉ phục bị nước mưa làm ướt, đệ đệ hắn theo ở phía sau cầm khăn đưa cho hắn, nhỏ giọng nói: “Ca, chỉ trên y phục phai màu, kim tuyến này nhuộm ra một màu vàng.”
“Vậy làm sao đây?” Vu Trạm thân cao, môi hồng răng trắng khí chất ôn nhuận, lúc nói chuyện với người khác trong con ngươi hàm tiếu, coi như là lúc tức giận, cũng để cho người cảm thấy như mộc xuân phong.
Đệ đệ hắn Vu Nhiên thở dài, nói: “Đông gia của Bổ Tử điếm nói, nếu như làm hư hỉ phục này, chúng ta sẽ phải mua, cần hai lượng bạc.”
“Đây. . .” Lòng của Vu Trạm, còn lạnh hơn nước cuối thu, “Một hồi trở về ta tỉ mỉ giặt một cái, nói không chừng có thể giặt ra.”
Lúc nói chuyện, hắn thở dài.
(Luna: Không hiểu, chỉ trên y phục phai màu cho nước, giặt xong nếu không ra thì tốn tiền chắc rồi, nếu giặt ra, vậy đám chỉ vàng cũng bay màu luôn, vậy không phải cũng phải mua đó sao? Ông này nghĩ gì thế ta, hay ta hiểu lầm chỗ nào?)
Vu Nhiên nhìn thoáng qua cỗ kiệu phía sau, còn có đồ cưới theo phía sau cỗ kiệu, “Tẩu tử khẳng định có tiền, ngươi bảo tẩu tử cho ngươi cho ngươi ít tiền.”
“Nói bậy.” Vu Trạm thấp giọng nói: “Nam tử đỉnh thiên lập địa, sao có thể tính toán đồ của nữ nhân. Sau này ngươi cũng không thể có ý nghĩ như vậy.”
Vu Nhiên ồ một tiếng, lầu bầu nói: “Tẩu tử xấu như vậy, ngươi thú nàng nhận hết ủy khuất, ngươi để cho nàng lấy ra ít tiền thì thế nào?”
“Đừng nói nữa.” Vu Trạm phất tay áo, quẹo vào Chu gia thôn.
Tổ tiên hắn là người Giang Nam, sau này dời đến Thiệu Dương, ở tại Chu gia thôn. Ruộng bên này vốn của Liêu gia, sau này Liêu gia gặp chuyện không may, ruộng bán cho Lộ gia Thiệu Dương.
Nhà hắn hiện tại thuê tám mẫu đất, hơn nữa cả nhà hắn năm miệng ăn, vốn phải dựa vào tám mẫu đất này mà sống.
Năm ngoái trời thu, Vu Trạm thi đậu cử nhân, lúc đọc sách hơn vào thành ở thư viện nhạc phụ làm tiên sinh, mỗi tháng có một lượng hai văn, cuộc sống trong nhà cuối cùng cũng khá hơn một chút.
“Tới rồi, tới rồi.” Người nghênh thân ở cửa thôn, ra đón, pháo vang, tân nhân giao bái đưa vào hỉ phòng.
Ngoài cửa người nửa thôn vây xem, cúi đầu nghị luận, “Nghe nói là nữ nhi của tiên sinh Vu Trạm ca, xấu xí, cũng không biết xấu bao nhiều. . .”
“Ta thấy rồi, mặt rỗ, mũi thấp miệng rộng, muốn xấu bao nhiêu có bấy nhiêu.”
Người xem náo nhiệt hỉ hả cười.
“Đều trở về đi.” Vu Trạm không muốn để cho tân nương khó coi, lấy bánh kẹo cưới phát ra, “Ngày mai nàng ra cửa, mọi người cũng sẽ thấy được thôi.”
“Chen ở chỗ này, ngày đầu nàng sẽ xấu hổ đều về đi.”
Vu Trạm tốt, thường dạy hài tử trong thôn đọc sách biết chữ, câu đối cuả toàn thôn vào lễ mừng năm mới, hắn đều miễn phí viết, cũng không than mệt cự tuyệt nhà ai.
Nên hắn hắn nói như vậy, mọi người đều ngại nhìn tiếp, hi hi ha ha tán đi.
Vu Trạm trở về phòng, đóng cửa lại đứng ở bên giường, nhìn tân nương tử đang đội khăn, ôn nhu nói: “Tất cả mọi người đi rồi, ta vén khăn ra được không.”
“Chờ. . .chờ chút.” Tân nương tử bỗng nhiên lên tiếng nói: “Ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”
Vu Trạm xác nhận, cầm ghế ngồi ở đối diện tân nương.
“Ta, ta gả cho ngươi mặc dù không phải ta nguyện ý, nhưng, nhưng nếu ta bái đường với ngươi, vậy sau này ta sẽ là người của ngươi, ngươi, ngươi không thể có tật xấu, chuyện gì phải nghe ta, không thôi, không thôi ta về nhà mẹ đẻ.”
“Được!” Vu Trạm gật đầu, “Nàng cũng không cần lo ngại, ta đã thú nàng bái thiên địa với ngươi.” Cuộc đời này chỉ cần ta còn sống, cũng sẽ chỉ tốt với mỗi mình nàng, nàng vĩnh viễn là thê tử của ta.”
Tân nương thở dài, nói: “Mặc dù ta không tin người như ngươi vậy, nói mấy lời như vậy có thể tin mấy phần. Nhưng giờ này khắc này ngươi có thể nói ra, ta cũng không lời để nói. Người. . .vén khăn đi.”
Vu Trạm Vu Trạm, cầm xứng(cây để vén khăn, nó là cái đòn cân, dùng nó vén khăn có ý nghĩa gì đó, nhưng ta quên mất ý nghĩa rồi, sr mọi người nha) xén khăn, tân nương ngẩng đầu lên, nhìn Vu Trạm, nam tử môi hồng răng trắng dung mạo tuấn lãng khí chất ôn nhuận, coi như là đặt ở trong rất nhiều người, cũng là thiếu niên anh tuấn hạc giữa bầy gà.
Vu Trạm cũng đánh giá tân nương, đôi mi thanh tú hạnh mâu da trắng nõn, trên má còn có hai má lúm đồng tiền, xinh đẹp ngọt ngọt.
“Ngươi là ai?” Tân nương nói.
“Ngươi. . . Ngươi là?” Vu Trạm nói.
Hai người không dám tin nhìn đối phương, tân nương nói: “Ngươi, ngươi không phải Hồ Thủ Tài?”
“Tại hạ Vu Trạm. Hôm nay cùng nữ nhi của ân sư Tô tiểu thư thành thân. Tiểu thư người là. . .” Vu Trạm không hiểu ra sao, hắn và nữ nhi của ân sư biết nhau, lúc lên kiệu là hắn tận mắt nhìn, thế nào xuống kiệu bái đường, lại đổi người?
“Ta, ta họ Dương, là người của Dương gia trang, ngươi. . .” Dương Thu Nương ngẩn ra, chợt nhớ tới, “Ta biết rồi, mới vừa rồi trời mưa, chúng ta ở Long Khánh tự trú mưa, lúc đó còn có một tân nương nữa, sau đó. . .sau đó hết mưa ta lại lên kiệu, liền tới chỗ ngươi.”
“Lên nhầm kiệu hoa rồi!” Vu Trạm xoa nhẹ cái trán, “Đây. . . Vậy làm sao cho tốt?”
Vu Trạm đi hai bước, Dương Thu Nương cũng là sắc mặt trắng bệch thúc thủ vô sách.
“Ngươi chờ một chút.” Vu Trạm nói: “Đã sai rồi, ta không thể ở lại chỗ này nữa, ta mời nương ta đến bồi ngươi, ngươi đừng sợ, ta đây đi chỗ lý trưởng, xử lý chuyện này.”
Dương Thu Nương gật đầu, “Hồ gia ở bên ngoài Du Tiền thôn, sát vách Mâu gia ngươi biết rồi chứ. Đoạn thời gian trước Mâu gia còn xảy ra quan ti nhân mạng, liền ở đó.”
“Ta biết, ta biết.” Vu Trạm cấp tốc ra ngoài, chỉ chốc lát sau gọi mẫu thân của mình và hai vị thẩm tử trong thôn tiến đến cùng Dương Thu Nương.
. . .
bg-ssp-{height:px}
Hồ Thủ Tài uống say mèm, được người đỡ vào hỉ phòng, gian phòng hôn hôn ám ám, hắn vừa vào cửa vừa cởi quần áo, nhìn thấy tân nương tử đậy khăn trên giường, liền cười hắc hắc, đi tới, nói: “Phu nhân. . . Chờ ta một chút, ta. . . Ta súc miệng rửa mặt, liền qua đây.”
Hắn lung lay lắc lắc đi súc miệng rửa mặt, lúc đi ra đã lột sạch, thả màn quỳ ở trên giường, xốc khăn lên, liếc nhau với tân nương tử, song song kinh hoảng quát to một tiếng.
“Hồ Thủ Tài!”
“Tô Tri Âm!”
Hồ Thủ Tài tỉnh rượu phân nửa, lắp bắp nói: “Sao, sao lại là ngươi, sao ngươi ở đây?”
“Ta còn muốn hỏi ngươi.” Tô Tri Âm nói: “Ta rõ ràng phải gả cho Vu ca ca, ngươi, ngươi quỷ xấu này, ngươi, ngươi có phải đoạt thân hay không?”
Hồ Thủ Tài phi một cái, nói: “Chỉ bằng hình dạng con heo của ngươi, ta còn đi cướp dâu? Ngươi đừng nói chuyện, phấn đều rơi hết lên chân của ta rồi.”
Ba!
Một cái tát xoay tròn của Tô Tri Âm đánh tới, lúc này Hồ Thủ Tài ngã xuống giường, nàng cả giận nói: “Nói ta xấu, ngươi cho là ngươi dễ nhìn, cũng không biết tự soi gương.”
“Một quyển Tam Tự kinh ngươi đọc một năm, chữ cũng không biết hết. Ngươi vừa xấu vừa ngu.” Tô Tri Âm nói.
“Ngươi dám đánh ta?” Hồ Thủ Tài đứng lên ấn Tô Tri Âm xuống giường, vừa bóp mặt vừa xé y phục, “Ta ngu xuẩn, lẽ nào ngươi thông minh sao? Mỗi ngày ngươi theo phía sau Vu Trạm, có phải là cha ngươi cưỡng bức lợi dụ, nên tên ngốc kia mới thú ngươi hay không?”
Hai người đánh nhau, Hồ gia nghe góc tường chỉ nghe được tiếng nói chuyện nhỏ, đều vui vẻ ra mặt tản đi.
Tô Tri Âm đánh mệt mỏi nằm ở trên giường, Hồ Thủ Tài cũng vù vù thở phì phò áp lên ngực nàng.
Tô Tri Âm béo, bộ ngực căng phồng, thở dốc thì trên dưới xóc nảy, Hồ Thủ Tài dán dán thì không chịu nổi, tay liền dò xét đi vào, Tô Tri Âm giận dữ vừa hô, hai người đánh tiếp. . .
– Luna: Không biết nói gì nữa, bà này bạo thiệt, ổng cũng lột sạch rồi còn gì.
Sau nửa đêm thực sự đánh hết nổi, Tô Tri Âm lại muốn cự còn nghền, hai người ngủ một đêm, sáng sớm hôm sau, lại nhìn nhau nhịn không được nôn ra.
“Ngươi chờ cho ta, ta muốn đi cáo ngươi.” Tô Tri Âm gào khóc.
Hồ Thủ Tài vỗ ván giường, nói: “Ngươi cáo ta, ta con mẹ nó còn muốn cáo ngươi, tức phụ xinh đẹp của ta, biến thành người xấu quái dị như ngươi.” Lúc nói chuyện, chỉ mặc y phục tìm người viết trạng chỉ, đi nha môn gõ đăng văn cổ, cáo Vu Trạm cướp dâu!
Tô Tri Âm khóc trở về nhà, người của Tô gia cũng là khiếp sợ không thôi, nháo đánh tới Hồ gia.
Bên này, Vu Trạm cùng Dương Thu Nương cùng với nhà mẹ đẻ của nàng đến Hồ gia tống thân, mới biết mình bị Hồ Thủ Tài tố cáo, bốn nhà kéo nhau lên huyện nha.
Tống Cát Nghệ dùng một khắc đồng hồ , nói xong từ đầu đến cuối sự tình , mọi người nghe xong mục trừng khẩu ngốc.
“Vậy chính là ngày hôm qua ta ra khỏi thành gặp phải hai nhà tống thân , lúc đó còn cảm thán ngày lành.” Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, “Bất quá việc này cũng không phiền phức , đổi lại là được rồi.”
Tất cả mọi người nhìn nàng, Tiền Đạo An nói: “Đã bái đường, đổi. . .không dễ.”
“Vậy hòa ly thành thân lần nữa, mặc dù phiền phức chút, nưng có thể về vị trí của nhau cũng là không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tống Cát Nghệ lắc đầu , “Không , không phải , đâu, đây, đã quá, qua một, đêm rồi.”
“Hiểu.” Đỗ Cửu Ngôn gật đầu biểu thị lý giải, “Vậy duy trì nguyên dạng, lên nhầm kiệu hoa được chồng như ý đi.”
Đậu Vinh Hưng ha ha nở nụ cười, nói: “Cửu ca, nếu đều nghĩ như ngươi, ta phỏng chừng cũng không cần lên nha môn. Ở đây khẳng định còn có chuyện khác, ngươi xem đi.”
“Ta đây sẽ chờ xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, Đổng Đức Khánh đẩy cửa tiến vào, “Cửu Ngôn, ta có việc tìm ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đổng Đức Khánh không nói chuyện.
“Ngươi ở ta chỗ đánh bao nhiêu gió thu(làm tiền) rồi, ngươi từng tính qua chưa?” Đổng Đức Khánh lấy tay chống nạnh, bụng tròn trịa ưỡn thật cao, hung thần ác sát nói: “Bây giờ là lúc ngươi báo ân.”
Đỗ Cửu Ngôn chống gò má nhìn hắn, nháy mắt, “Chẳng lẽ không phải ngươi nịnh bợ ta, mời ta ăn cơm sao?”
“Nịnh bợ và đánh gió thu không xung đột.” Đổng Đức Khánh ngồi đối diện nàng, gõ bàn một cái nói, “Nếu như ngươi cảm thấy ta nịnh bợ ngươi, như vậy hiện tại là lúc ta cần dùng ngươi, nếu như ngươi cảm thấy ngươi làm tiền chiếm tiện nghi của ta, như vậy hiện tại là lúc ngươi trả nợ.”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Nói đi, ta sẽ lượng sức mà làm.”
“Ngươi phải toàn lực ứng phó a.” Đổng Đức Khánh nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu , “Như vậy , ta có thể đánh thêm mấy lần gió thu nữa chứ?”
“Được!” Tống Cát Nghệ nói : “Mấy, mấy lần?”
Đổng Đức Khánh hào khí nói: “Tùy tiện, muốn đến lúc nào thì đến lúc đó.”
“”Đi, đi. Khứ Đức Khánh lâu vừa ăn vừa nói.” Đỗ Cửu Ngôn gọi mọi người, lôi kéo Đổng Đức Khánh cùng đi Đức Khánh lâu.
Luna: Đọc đến đây ta nhớ từng xem một bộ hý cũng có tình tiết y hệt như thế, kéo nhau lên công đường cãi lộn như cái chợ ông quan muốn banh não luôn haha. Mà mấy nhà kia cũng kỳ, biết sai không mau đem trả đổi, làm như hàng không bằng, giữ lại qua đêm mới ghê. Nếu là ta, am phát hiện ta lập tức trả hàng liền, tránh họa. Mà công nhận hai người kia cũng thật là, đã biết nhầm còn không ưa nhau, động phòng nhanh vậy luôn???
—— lời nói ngoài ——
Vụ án này và kế tiếp án tử đều là cổ đại chân thực án kiện!
Nan giải quyết là, một động phòng, không có một người!