Q – CHƯƠNG : TRANH CÃI HÔN SỰ
Dịch giả: Luna Wong
Đổng Đức Khánh lắc đầu, “Tiểu tử ngươi, quen ngươi xem như ta xui xẻo!”
“Ngày hôm nay không phải dùng tới sao. Người ngẫm lại, gần đây ta thu tụng đều bắt đầu từ trăm lượng, bữa cơm này của người, rất đáng giá.” Đỗ Cửu Ngôn trấn an nói.
Đổng Đức Khánh ngẫm lại cũng đúng, để sai vặt gọi món ăn mang thức ăn lên, Tống Cát Nghệ và Đậu Vinh Hưng nói: “Chúng ta đi chọn!”
“Chiếm tiện nghi nhỏ, đáng đời nghèo.” Đổng Đức Khánh cả giận nói.
Đậu Vinh Hưng cợt nhả, “Có tiện nghi không chiếm, là ngu.” Lúc nói chuyện, chạy xuống lầu gọi món ăn.
Chu Tiếu và Tiền Đạo An rất thản nhiên ngồi ở đối diện chờ ăn quịt, Đổng Đức Khánh trừng hai người, nói với Tiền Đạo An: “Khí khái trước kia của ngươi đâu rồi?”
“Khí khái không thể chống đói.” Tiền Đạo An nói.
Đổng Đức Khánh xì một tiếng khinh miệt, “Tuổi ta đã cao, không tính toán với các ngươi.” Lúc nói chuyện, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Hài nhi của ta có một bạn học, tên Vu Trạm…”
Đổng Đức Khánh nói một lần chuyện của Vu Trạm và Dương Thu Nương ngày hôm qua.
“Thiệu Dương thật nhỏ a.” Chu Tiếu cảm thán nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Mởi nghe xong chuyện lý thú, liền tìm tới chỗ ngươi rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa trán, “Hắn bị người tố cáo? Việc riêng này nói tương đối tốt.”
“Bây giờ là người Hồ gia không đồng ý, không chỉ muốn lấy tức phụ về, còn muốn cáo Vu Trạm đoạt thân.” Đổng Đức Khánh nói: “Vu Trạm hài tử kia thông minh hiếu học lại hiểu chuyện, vì cảm tạ ân sư bồi dưỡng, nguyện ý thú nữ nhi của ân sư làm vợ.”
“Tô tiểu thư kia, hình thể và dáng dấp còn không bằng ta.” Đổng Đức Khánh lắc lắc tai to mặt lớn, “Không xứng với Vu Trạm.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người còn đang ở nha môn? Lưu đại nhân nói như thế nào?”
“Người còn đang ở nha môn, Lưu đại nhân đang điều hòa, nói loại sự tình này làm lớn chuyện rất khó coi, giải quyết riêng tương đối thỏa đáng.” Đổng Đức Khánh nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, ” ăn cơm xong ta cùng đi với ngươi xem.”
“Ta, ta cũng, cũng đi.” Tống Cát Nghệ qua đây nói.
Mọi người ăn cơm trưa xong liền đi nha môn.
Buổi chiều nha môn không mở, Lưu đại nhân ở hậu viện, vừa ngủ gật vừa nghe người của bốn nhà cãi nhau.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn cái đầu của Lưu đại nhân xa xa một trận thở dài, “Không so sánh, sẽ không có thương tổn a.”
“So với ai?” Đổng Đức Khánh hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Thuận miệng nói, người nào là Vu Trạm.”
Đổng Đức Khánh chỉ một thanh niên nhân.
Đỗ Cửu Ngôn quan sát một mắt, quả thực cũng không tệ lắm, nhất là so sánh với Hồ Thủ Tài, đơn giản là Phan An chuyển thế, mạo tựa trích tiên.
“Vị bên cạnh kia là Tô tiểu thư.” Đổng Đức Khánh nói.
Vóc dáng Tô Tri Âm cao, hình thể rất khôi, da rất đen, mũi tẹt mắt nhỏ tàn nhang trên mặt… cũng tính khả ái.
“Đây.” Tống Cát Nghệ bĩu môi, “Xấu, thật xấu.”
Đoàn người đi tới, Hoàng thư lại đánh thức Lưu huyện lệnh, hắn mở mắt ra hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn vẫy vẫy tay, Đỗ Cửu Ngôn đi qua, hành lễ nói: “Đại nhân.”
Lưu huyện lệnh ừ một tiếng, nhìn thoáng qua Đổng Đức Khánh, hỏi: “Ngươi đến lúc này, là nhà ai thỉnh tụng sư?”
“Coi là vậy đi.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Vu Trạm, lại cười nói: “Chủ yếu là được bằng hữu nhờ vã, muốn tận chút sức lực nhỏ, thử xem có thể điều tiết một chút hay không.”
Lưu huyện lệnh nhất thời nếu thích phụ trọng, “Vậy chuyện này giao cho ngươi. Để Hoàng thư lại cùng ngươi, nếu như đánh bằng roi thì cứ đánh, không nên khách khí.” Vừa nói vừa nhỏ giọng nói: “Tốc tốc giải quyết việc này là được, bổn quan thật sự bị nháo đến đau đầu.”
“Vâng. Đại nhân người đi làm việc khác đi, việc này học sinh thử trước một chút, nếu là không được mới thỉnh giáo đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lưu huyện lệnh cười híp mắt gật đầu, “Vậy bổn quan đi trước.” Lúc nói chuyện, được thường tùy của mình đỡ.
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn người của bốn nhà.
Phụ mẫu cùng với huynh trưởng của Hồ Thủ Tài, mẫu thân cùng với năm sáu sư huynh đệ của Tô Tri Âm, trái lại phụ thân không có trình diện, trong nhà Vu Trạm chỉ có hai huynh đệ để, Dương Thu Nương còn lại là được một phụ nhân ba mươi bồi, Đỗ Cửu Ngôn đoán không được đối phương là ai, liền cường điệu nhìn thoáng qua.
Tất cả mọi người nhìn nàng.
“Tại hạ Tam Xích đường Đỗ Cửu Ngôn.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Sự tình ta đại khái hiểu một ít, ta trái lại kiến nghị các vị không nên lên công đường, dù sao cũng liên quan đến danh dự của nữ tử, gây tất cả mọi người đều khó coi.”
“Hiện tại việc đã đến nước này, như vậy đều tự nói một câu tố cầu của mình đi.” Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở chỗ của Lưu huyện lệnh lúc nãy.
Hồ Thủ Tài la hét tiến lên, nói: “Vu Trạm đoạt tân nương tử của ta, nên hắn phải bồi thường tiền cho ta, hai trăm lượng một phân không thể thiếu, bằng không ta phải cáo hắn.” Lúc nói chuyện, trừng Vu Trạm, “Bản thân chỉ có thể thú người xấu quái dị, lại đánh chủ ý tới trên đầu ta, không biết xấu hổ.”
“Ngươi nói ai là người xấu quái dị, ngươi lặp lại lần nữa.” Tô Tri Âm hét lớn một tiếng, nói: “Nói nữa ta xé miệng của ngươi.”
Người của Tô gia cũng tức giận bất bình đối diện người Hồ gia.
“Ngoại trừ thường tiền, Dương tiểu thư và Tô tiểu thư ngươi đều không được thú phải không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Hồ Thủ Tài nhìn thoáng qua Dương Thu Nương, như sài lang thấy thịt, nói: “Nàng là tức phụ ta định, nhà nàng thu sính lễ của ta, hôn thư cũng định rồi, đương nhiên muốn.”
“Của ngươi thù sao, tố cầu là cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn thuận thế hỏi Tô Tri Âm.bg-ssp-{height:px}
Mẫu thân của Tô Tri Âm Nguyễn thị nói: “Chúng ta không có yêu cầu gì khác, hồng tuyến của nguyệt lão, vốn kéo ai, bây giờ vẫn kéo người đó.” Lại nói: “Vu Trạm là phu phụ chúng ta nhìn lớn lên, bọn họ coi như là hai nhỏ vô tư, tình cảm thâm hậu, không thể tốt hơn.”
Nguyễn thị nói rất hàm súc, nhưng ý tứ rất rõ ràng, để Tô Tri Âm và Vu Trạm tiếp tục thành thân bái đường là được.
“Như vậy Vu Trạm, cách nghĩ của ngươi là gì?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Vu Trạm chắp tay hành lễ, nói: “Hôm qua mặc dù sai lầm lớn, nhưng may mà không có sai hoàn toàn. Lúc này, Vu mỗ nguyện ý người nào về chỗ nấy, làm cho xong hôn sự. Về phần Hồ công tử nói thường tiền, học sinh cảm thấy đây không công bằng. Còn thỉnh Đỗ tiên sinh minh biện.”
Tô Tri Âm dán đến bên người Vu Trạm, cười híp mắt nói: “Vu ca ca, vẫn là ngươi tốt.”
Vu Trạm lễ phép cười cười với nàng.
“Dương tiểu thư, còn ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Dương Thu Nương không nói chuyện, phụ nhân bên người nàng giọng rất lớn, gào thét nói: “Nhà của ta cũng không có tố cầu gì, nữ nhi của ta tối hôm qua ở nhà Vu Trạm một đêm, danh dự tổn hại, để Vu Trạm bồi thường cho ta một trăm lượng bạc, sau đó ta sẽ linh nữ nhi trở về, tiếp tục làm xong hôn sự chưa xong với Hồ gia.”
Hồ Thủ Tài cũng gật đầu, rất tán đồng gật đầu.
Vu Trạm cau mày.
“Mẫu thân, ” Dương Thu Nương nói: “Nếu như người cố ý bắt Vu về công thường tiền, ta đây đụng đầu chết trong nha môn, đến lúc đó ngươi sẽ hai bên đều không có, ngươi nghĩ kỹ chưa?”
Kế mẫu nàng Lưu thị xì một tiếng khinh miệt, mắng: “Ngươi tiện nhân này. Hảo nữ không thị nhị phu, tối hôm qua ngươi đều cùng người qua một đêm, ngươi còn để người ta không không ngủ một đêm sao?”
“Ta không có!” Dương Thu Nương cả giận nói: “Ta đã giải thích qua, tối hôm qua phát hiện sai lầm xong, Vu vông tử liền lảng tránh ra ngoài, thẳng đến các ngươi tới ta đều chưa từng thấy qua hắn.”
Lưu thị cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Mặc kệ thế nào, Vu gia phải thường tiền!”
“Có ngủ hay không ai biết được.” Hồ Thủ Tài liếc Dương Thu Nương, vừa thích vừa ghét bỏ.
Dương Thu Nương lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồ Thủ Tài, tức giận nói: “Hồ công tử, ngươi cần gì phải đứng ở đạo đức cao mà nói ta, ngươi không phải cũng cùng người khác động phòng sai đó sao?”
“Ta là nam nhân, ngươi có thể so với ta?” Hồ Thủ Tài nói.
Dương Thu Nương cười lạnh một tiếng, quay đầu đi không nói gì.
“Đều nói xong rồi?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người hỏi.
Mọi người cũng đều nhìn nàng, nàng nói: “Hiện tại xem ra, bốn người đều nguyện ý tiếp tục hôn phối lúc đầu?”
“Ta không muốn.” Dương thu hương nói: “Đỗ tiên sinh, người xử việc này đi, Vu công tử là người bị hại, đừng để hắn thường tiền. Về phần ta. . .” Lúc nói chuyện, bỗng nhiên xuất ra một cây kéo, trước mặt của mọi người cắt tóc.
Mọi người kinh ngạc vừa nhảy.
“Chuyện này, Dương Thu Nương ta cắt tóc làm ni, cuộc đời này không đặt chân hồng trần nữa.” Lúc nói chuyện ngang đầu nhìn Hồ Thủ Tài, “Ngươi cũng không cần cảm thấy ta phối với ngươi, càng không làm bẩn cánh cửa của Hồ gia ngươi.”
Lại quay đầu nhìn Nguyễn thị, “Về phần ngươi, cứ chờ người cùng bạc đều mất không có tiền thường đi.”
“Ngươi. . . Ngươi tiện nhân này, ta nuôi ngươi ăn no uống tốt lớn như vậy, hiện tại cánh cứng rắn muốn bay, lão nương nói cho ngươi biết, không có cửa!” Nguyễn thị phi nói.
Dương Thu Nương cười lạnh một tiếng, kéo để ở hầu, “Chết rồi, cảm thấy được không?”
“Ngươi, ngươi đồ đê tiện không có lương tâm này, lập tức đi tìm chết!” Nguyễn thị cả giận nói.
Tay của Dương Thu Nương hạ một cái, Vu Trạm vội đi tới lôi kéo tay nàng, lắc đầu nói: “Dương tiểu thư, ngươi còn trẻ, nghìn vạn lần không nên nghĩa khí dụng sự.”
“Vu công tử xin lỗi ngươi, ta nhất thời sơ ý gây họa, lại liên lụy ngươi. Hy vọng ta chết, việc này có thể giải.” Lúc nói chuyện phúc phúc, “Chúc tương lai kim bảng đề danh, quang diệu môn mi.”
Vu Trạm thở dài, lắc đầu nói: “Không phải mình ngươi sai, ngươi không cần như vậy. Huống chi, hiện tại chúng ta còn đang hiệp thương, chờ có kết quả mới nói được không?”
Dương Thu Nương ngưng mi nhìn hắn, Vu Trạm cũng nhìn nàng, ánh mắt của hai người vừa tiếp xúc với lại cấp tốc né qua.
“Tốt lắm.” Dương Thu Nương nói: “Chúng ta liền chờ Đỗ tiên sinh phân xử.”
Đỗ Cửu Ngôn chống má nhìn, chờ mọi người quay đầu lại nhìn nàng, nàng mới chán đến chết ngồi thẳng, “Hiện tại, ta có thể nói chuyện rồi?”
“Đỗ tiên sinh, người nói, chúng ta đang nghe.” Mẫu thân của Tô Tri Âm Lưu thị nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn Hồ Thủ Tài, “Ta nói Hồ công tử, tố cầu của ngươi quá a. Lên nhầm kiệu hoa là sai lầm của bốn nhà, hôm nay ngươi phủi sạch bản thân, còn cáo Vu Trạm đoạt thân. Chính ngươi không coi là đoạt thân sao?”
Hồ Thủ Tài chỉ vào Tô Tri Âm, “Chỉ bằng Chỉ nàng như vậy, ai đoạt nàng a.”
Đỗ Cửu Ngôn giơ tay lên ra hiệu Tô Tri Âm không cần nói, mà là nhìn chằm chằm Hồ Thủ Tài, nói: “Thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu, Tô tiểu thư bất luận xấu đẹp ngươi cũng không có quyền trào phúng. Ai không có khuyết điểm?” Lúc nói chuyện, nàng cũng rất trực bạch quan sát Hồ Thủ Tài một mắt, “Béo, lùn, đôi mắt nhỏ, răng hô. . . Ta nói như ngươi vậy, ngươi cao hứng ngươi không?”
“Đỗ tiên sinh ngươi, ngươi đây là thiên vị.” Hồ Thủ Tài nói.
Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Ta hảo ý nhắc nhở ngươi!” Lại nói: “Thường tiền không cần nghĩ, nếu luận đoạt thân, ngươi và Vu Trạm đều xem như đoạt thân. . . Nga, còn muốn hỏi một câu, Vu Trạm tối hôm qua đáp lễ tị hiềm, ngươi. . .Có đáp lễ tị hiềm không?”
Hồ Thủ Tài sợ hết hồn, nhất thời liếc nhau với Tô Tri Âm, hắn cấp tốc nói: “Dĩ, dĩ nhiên.”
Đỗ Cửu Ngôn ý vị thâm trường nhìn bọn họ.
—— lời nói ngoài ——
Lai não bổ một chút Dương Thu Nương và kế mẫu trạch đấu văn, cảm giác khả dĩ viết một trăm vạn tự. Ha ha.
PS: Ngày hôm qua nhắn lại khu nóng quá nháo, bốp bốp bốp bốp, cảm tạ!
Tối hậu, mỗi ngày tam sự kiện: Nhắn lại, đầu phiếu, đoạt tiền lì xì.