Q – CHƯƠNG : NHI TỬ NGÂN TỬ
Editor: Luna Wong
Chu Tiếu lắc đầu, phe phẩy cây quạt mềm mềm, “Đi rồi! Tính tình của hắn cũng quá quật, lòng tự trọng mạnh như vậy, nếu ngày nào biện tụng thua quan ti, làm sao bây giờ?”
Bọn họ còn chưa phát hiện Tống Cát Xương cá tính như vậy.
“Kệ hắn đi đi.” Tiền Đạo An nói: “Người có chí riêng, chúng ta ép hắn ở lại, hắn cũng không cao hứng. Có thể hắn lãnh tĩnh mấy ngày lại nghĩ thông suốt.”
Chu Tiếu thở dài, “Chỉ có thể thế thôi.”
“Ngươi đừng nóng giận, chúng ta cũng không có trách ngươi, là ngươi để Tam Xích đường giống một tụng hành, cũng là ngươi để chúng ta trở thành tụng sư chân chính. Ngươi là ai, chúng ta đều rất rõ ràng.” Tiền Đạo An nói.
Đậu Vinh Hưng theo gật đầu, “Đúng vậy, đúng vậy. Là ngươi dẫn chúng ta cùng chạy.”
“Không cần trấn an ta, ta rất tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nói: “Qua hai ngày nữa ta phải ra khỏi nhà một chuyến, chuyện của Tống Cát Xương tự các ngươi giải quyết, án tử trong tay cũng điều tra nhiều chút, không nên gấp cầu thành, tranh thủ khởi đầu tốt đẹp.”
Tất cả mọi người gật đầu, Chu Tiếu hỏi: “Ngươi nhận án tử?”
“Bị ép bất đắc dĩ, nhận án đặc biệt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở huyện thành Tân Hóa, có chút phiền toái nhỏ, nên ta có thể phải trễ nãi mấy ngày, các ngươi vẫn tốt, có việc thì cứ tìm Tiêu Tam hỗ trợ.”
Chu Tiếu xác nhận, “Ngươi cũng tự cẩn thận chút.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói xong, có người xuất hiện ở trước cửa chưa đóng, hướng về phía bên trong ngữ khí cứng rắn hô: “Đỗ Cửu Ngôn, có ở nhà hay không?”
Đậu Vinh Hưng trả lời: “Có a, có, thỉnh vào đi.”
“Tụng sư bài!” Người kia nói, từ trong lòng ngực móc ra một tờ giấy làm từ da trâu, đóng hồng ấn và một mình bài bạch ngọc điêu hình vuông, hai kiện đều là ném vào trong viện tử, “Tự kiểm tra.”
Lúc nói chuyện hình như sợ bị người đánh, chạy nhanh như làn khói.
“Thật là quá đáng.” Đậu Vinh Hưng đi ra nhặt lên, tức giận trước cửa mắng: “Cha nương các ngươi chết hết rồi, nên không thể đốt pháo phải không?”
Người khác đều là tin mừng dán cửa, chiêng trống pháo đầy đủ.
Đến chỗ Đỗ Cửu Ngôn, cư nhiên tụng sư bài bị ném vào.
“Khinh người quá đáng!” Tống Cát Nghệ vén tay áo đuổi theo ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn lại, mỉm cười tiếp nhận tụng sư chứng và bài tử, phủi phủi bụi, “Nơi này không vang, nơi khác vang, không sao!”
Thứ này, lấy không dễ dàng a.
“Sẽ có một ngày, chúng ta sẽ đánh ngã Tây Nam tụng hành!” Đậu Vinh Hưng cả giận nói.
Trước đây không dám nghĩ, nhưng bây giờ có Đỗ Cửu Ngôn, hắn dám nghĩ chút.
Đỗ Cửu Ngôn xăm soi ngọc bài, bên trên có bốn chữ khải: tụng sư Đại Chu. Chữ nhỏ còn lại là tên nàng Đỗ Cửu Ngôn.
“Cửu ca, đây là tên tự ngươi đi?” Đậu Vinh Hưng nói: “Viết tên tự của ngươi không thích hợp, nên viết bổn danh(tên thường gọi) a.”
Đậu Vinh Hưng họ Đậu tên Thịnh, tự Vinh Hưng!
Tên trên bài của hắn khắc Đậu Thịnh.
“Ta không có tên tự đây chính là tên ta!” Đỗ Cửu Ngôn cười khanh khách nói: “Việc này không trách bọn họ!”
Mọi người yên lặng, chợt nhớ tới, Đỗ Cửu Ngôn nói trước đây nàng xin cơm. . . Chẳng lẽ là trải qua cái gì, cho nên mới không có trưởng bối ân sư ban tên tự?
Đỗ Cửu Ngôn thu đồ vật, đây là lần thứ hai nàng thi, cảm thấy không xấu.
“Theo lý, ngươi đệ nhất Tây Nam nhất định mời ngươi nhập hội, nhưng ngày hôm nay xem ra sẽ không.” Chu Tiếu cười, nói: “Đệ nhất này, danh tiếng quá đủ, bọn họ không dám lưu ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha một tiếng, nói: “Nếu muốn mời ta đương nhiên phải đi!”
“Ngươi không thể đi!” Tống Cát Nghệ ôm cổ Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi đi, chúng ta không thịt ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Đần, tránh ra!”
Mọi người đều cười lên, Tiền Đạo An kéo Tống Cát Nghệ, cười nói: “Cửu Ngôn nói đùa, ngươi lại tưởng thật. Nếu nàng muốn vào Tây Nam, làm sao nháo căng thẳng với bọn họ mấy lần.”
“Đúng vậy, nếu như Cửu ca thật muốn tiến Tây Nam, lần đầu tiên đi cầu học, cũng sẽ không gây gổ với người ta.” Đậu Vinh Hưng cười hắc hắc, tranh công, “Đúng không?”
Tống Cát Nghệ mới phản ứng được, lúng túng gãi, xề gần Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta, ta, ta đây không phải là khẩn trương sao?”
“Hai chuyện thành một, chờ chuyện khác cũng thành, ta liền khởi hành.” Đỗ Cửu Ngôn xuất môn, “Các ngươi lớn mật chút, ta về muốn nghe tin tức tốt a.”
Mọi người tiễn nàng xuất môn, cười xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn trở về nhà, củ cải nhỏ đứng ở cửa nghênh đón nàng, cười hì hì nói: “Cha, ngươi đã trở về a.”
“Ta phải xa nhà đi công tác, làm phiền, cho ít tiền!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Củ cải nhỏ ồ một tiếng: “Đi đâu, đi mấy ngày, có mang theo ta không?”
“Đi Tân Hóa. Thời gian không biết. Ngươi ở nhà với tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn vặn vặn lỗ tai của hắn, “Tiểu tì hưu, không nên lo lắng trái phải!”
Củ cải nhỏ chạy về trong phòng, một hồi lại chạy ra, nhăn nhó bóp một hà bao đưa qua, “Cho, nhiều như vậy đủ chứ.” Hắn vừa cho nàng mười lượng tiêu vặt.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn một cái, mở hà bao, móc ra năm lượng bạc, “Ngươi cảm thấy có đủ hay không?”
“Đủ a, một ngày năm văn, ngươi có thể dùng mười ngày, hơn nữa, ngươi là đi công tác, theo lý người thỉnh tụng bỏ tiền!” Củ cải nhỏ xòe đầu ngón tay lên đếm, “Cha a, thực sự đủ, ngươi tiết kiệm chút, chúng ta rất nghèo.”bg-ssp-{height:px}
Đỗ Cửu Ngôn cảm nhận được tư vị một phân tiền làm khó anh hùng, “Lại thêm mười lượng, ta và Ngân Thủ cùng đi!”
“Ta cũng đi sao?” Ngân Thủ chẳng biết từ địa phương nào chạy ra lưu loạt, mắt chiếu sáng, “Cửu ca, ngươi rốt cục thấy tài năng của ta rồi đúng không?”
Đỗ Cửu Ngôn trừng Ngân Thủ một mắt, giằng co với củ cải nhỏ.
“Được rồi!” Củ cải nhỏ đặng đặng chạy về trong phòng, đóng kỹ cửa, từ đáy giường lôi ra một đôi hài cũ, trong hài lấy ra một đống bạc vụn, đếm đếm, lại thả một chút về, suy nghĩ một chút lại cầm một chút lên, chậm rãi đi ra, đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Thật hết tiền rồi!”
“Ta nói mười lượng, ngươi đưa tám lượng, là nhi tử ta sao!” Đỗ Cửu Ngôn không biết, làm mẫu thân của hài tử như vậy, nên cao hứng hay tức giận, đơn giản phất tay nói: “Được rồi!”
Củ cải nhỏ nở nụ cười, tiết kiệm hai lượng!
“Cha!” Củ cải nhỏ thần bí lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn qua một bên, đè thanh âm hỏi: “Ta cảm thấy, di di đẹp kia rất không tệ.”
Đỗ Cửu Ngôn ngẩn ra, không giải thích được, “Di di đẹp gì?”
“Lộ tiểu thư a, ta cảm thấy nàng rất đẹp, hơn nữa, khả ái rộng lượng rất đơn thuần.” Củ cải nhỏ nháy con mắt, đánh giá Đỗ Cửu Ngôn.
Lần đầu tiên, Đỗ Cửu Ngôn cảm giác mình phản ứng hơi chậm một chút. Nàng vỗ một cái lên đầu nhi tử mình, cắn răng nói: “Là người không tệ, hay là tiền không tệ?”
“Cha a, đều giống nhau.” Củ cải nhỏ xoa đầu, chu cái miệng nhỏ nhắn.
Đỗ Cửu Ngôn tức giận, “Ngươi giả ngu hay ngu thật, ta có thể thú sao? Nếu như ngươi thật động tâm thì mau lớn đi, ngươi thú.”
“Vậy không được, ta lớn di di xinh đẹp đã già rồi.” Củ cải nhỏ than thở, “Nhiều bạc như vậy, đáng tiếc. Vì sao ngươi không thể thú, di di thích ngươi a. Đều là nữ nhân cũng có thể thú, đúng không?”
Có nên thuận tiện dạy vỡ lòng cho nhi tử biết phân biệt nam nữ không? Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, ngữ trọng tâm trường nói: “Nhi tử, ánh mắt chúng ta thả lâu dài chút, cha ngươi, có thể kiếm!”
“Nhưng ngươi bây giờ không có kiếm được nhiều a.” Củ cải nhỏ thở dài, nói: “Vậy chờ ngươi kiếm được nhiều như trước, ngươi phải tiết kiệm, không thể mua đồ linh tinh.”
Xem, chỉ cần là tiền, củ cải nhỏ luôn có thể nắm chủ đạo cục diện trong tay rất tốt.
“Củ cải nhỏ ngươi nói xong chưa, ta có lời hỏi Cửu ca.” Ngân Thủ dán tới, cười hì hì nói: “Cửu ca, chúng ta phải đi đâu, lúc nào thì đi?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi Tân Hóa, chờ Bả Tử trở về mới định.”
“Ta đây đi thu thập một chút, đem gia hỏa ra. . .” Ngân Thủ nói phân nửa, lấy lòng cười nhìn Đỗ Cửu Ngôn,”Gia hỏa là. . .cây dù, đá lấy lửa, đừng hiểu lầm.”
Đỗ Cửu Ngôn không để ý tới hắn, để tụng sư chứng và bài tử lên bàn.
Củ cải nhỏ thoáng cái nhào tới, cười khanh khách, “Cha a, đây là tụng sư bài sao, ngươi thật là lợi hại a!”
Trần Lãng, Nháo nhi và Hoa Tử cũng vội vàng đi qua, mọi người vây bắt xem, Trần Lãng chắp tay trước ngực cười nói: “Đỗ tiên sinh, chúc mừng!”
“Tiên sinh cùng vui!” Đỗ Cửu Ngôn cười đáp lễ, “Ta ngày mai phải ra ngoài công tác, củ cải nhỏ làm phiền tiên sinh trông nom.”
Trần Lãng hoàn lễ, cười nói: “Không phiền, làm việc cho Đỗ tiên sinh, là vinh hạnh của Trần mỗ.”
“Tiên sinh cũng biết nói đùa.” Ngân Thủ cười, mọi người cũng cười theo.
Thẳng đến buổi chiều ngày thứ hai Bả Tử mới về, phong trần mệt mỏi, Đỗ Cửu Ngôn ra đón, hắn cười truyền một phần hồ sơ: “Xong chuyện!”
“Lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn mở ra, viết rất rõ ràng từ đầu đến cuối án của Đắc Ngọc ở Tân Hóa, “Ta đây có thể yên tâm đi rồi.”
Bả Tử bất đắc dĩ lắc đầu, “Ngươi lấy phán độc của Tân Hóa đưa đi phủ nha xét duyệt, là chuẩn bị đi Tân Hóa xử lý vụ án này?”
“Ân. Chính đạo không được chỉ có thể trộm.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Bả Tử nhắc nhở, “Tân Hóa giáp giới Quảng Tây, còn loạn hơn Thiệu Dương, ngươi cẩn thận một chút.”
“Đa tạ nhắc nhở, ta sẽ hành sự cẩn thận.” Đỗ Cửu Ngôn thu thập đồ đạc, xế chiều đi tìm Thái Trác Như.
Thái Trác Như cũng vừa thu thập xong, cười nói: “Đang muốn đi tìm ngươi, sáng mai khởi hành thế nào?”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, Lộ Diệu chạy tới, lấy ra một bao phục rất lớn, “Cửu Ngôn, cái này là điểm tâm ta chuẩn bị, ngươi mang theo ăn trên đường.”
Đỗ Cửu Ngôn thịnh tình không thể chối từ, nhận.
“Không có của ta?” Thái Trác Như lên án nhìn Lộ Diệu.
Lộ Diệu trừng mắt, “Ngươi đi cùng hắn, thì ăn chung thôi.”
“Đi, đi!” Thái Trác Như lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn xuất môn, “Ta có ngựa, ngươi biết cưỡi ngựa không?”
Lộ Diệu theo ở phía sau giậm chân, hô: “Biểu ca, ngươi phải giúp ta chiếu cố tốt cho Cửu Ngôn a.”
“Xong rồi!” Thái Trác Như lắc đầu, vẻ mặt đồng tình, “Ngươi xong rồi!”
—— lời nói ngoài ——
Hôm nay mặc dù cũng là tam chương, thế nhưng so với hôm qua ít hai nghìn tự, nguyên nhân là ta tồn cảo khoái đã không có! Ta hảo lo nghĩ, a a a a. . .
Xem ở ta nơi này sao lo nghĩ phân thượng, nhớ kỹ vé tháng hắc. Tuy rằng tháng trước phiếu bảng rất khó, nhưng là chúng ta phải cố gắng, thể hiện một phấn đấu thái độ và tư thế. Vì thế, ta sẽ mỗi ngày thét to, liên tục cằn nhằn!
Tối hậu, cảm tạ tống hột xoàn, tống hoa tươi, tống vé tháng, tặng quà các ngươi, ái các ngươi. Nói ta có loại ta là tiểu cùng đề cử dắt lừa thuê, bị sủng ái, ở lòng bàn tay, a ha ha ha ha!
Tuy rằng ít canh, thế nhưng ta còn là yếu đắc sắt một chút, lạp lạp lạp, ba ba ba!