Đại Vũ Trụ Thời Đại

chương 226: năm cuối cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi tàu Quan Sát về đến địa cầu mới thì đã trôi qua sáu tháng kể từ lúc họ rời khỏi vị trí của mảnh vỡ sao Nơtron. Bởi vì ở đó là trực tiếp dùng tốc độ của thiết bị đẩy hạt cỡ lớn để quay về chứ không thể vòng quanh tinh cầu nào để gia tăng tốc độ cho nên đương nhiên là không thể vòng quanh mảnh vỡ sao Nơtron để tăng tốc đúng không? Chính vì như vậy, thời gian quay về nhiều hơn thời gian đi ban đầu là hai tháng.

Thời điểm tàu Quan Sát về đến địa cầu mới chỉ còn cách thời gian sao Nơtron đụng vào địa cầu một năm rưỡi mà thôi. Trên thực tế, vào tháng trước địa cầu mới đã bắt đầu chuẩn bị các công cuộc lánh nạn. Khi Diêu Nguyên ở trên địa cầu mới nhận được dữ liệu quan sát đầy đủ từ tàu Quan Sát truyền về thì anh đã quyết định rời khỏi địa cầu mới lần nữa. Nền văn minh nhân loại một lần nữa lưu lạc trong không gian vũ trụ bao la vô định và đầy rẫy nguy hiểm.

Đương nhiên Diêu Nguyên không phải vì sợ chết mà đưa ra quyết định này mà là sau khi thảo luận kỹ lưỡng với các nhà khoa học và nhà nghiên cứu mới quyết định làm như vậy.

Đầu tiên giống như những gì mà thành viên trên tàu Quan Sát nhìn thấy được, vật thể này có đầy đủ tất cả các điều kiện phù hợp với vật thể sao Nơtron cũng tức là thông qua những gì quan sát được, tính toán được và suy luận được, đều chứng minh vật thể này là vật thể sao Nơtron và khi đã đến bước này rồi thì Diêu Nguyên thật sự không còn suy nghĩ gì khác nữa.

Cho dù mảnh vỡ sao Nơtron này là giả, tất cả mọi thứ đều được dựng nên từ thông tin lừa bịp bao gồm khối lượng siêu lớn, nhiệt độ cực cao, từ trường cực mạnh và tất cả những cái khác đều là giả. Thật ra là không hề có vật thể gì đụng vào hằng tinh này cả nhưng như vậy thì sao?

Nền văn minh ngoài hành tinh có thể làm được những chuyện này, cho dù mảnh vỡ sao Nơtron giả dối này là trình độ công nghệ cao nhất của họ. Giống như là trạm vũ trụ của thế kỷ vậy cần phải sử dụng sức mạnh công nghệ của cả nước để tạo nên. Cho dù là như vậy, thì sao nào?

Ngay cả nguyên lý khoa học của nhân loại đều không thể giải thích nổi, chỉ biết được tất cả những điều này đã đi ngược lại kiến thức khoa học mà con người từng biết. Nếu như nền văn minh ngoài hành tinh này thật sự chỉ đưa ra một tin đồn ảo muốn dụ con người rời khỏi hành tinh mẹ để cho họ thừa cơ chiếm lấy, vậy thì sao?

Tiêu diệt anh, vậy thì sao?

Trong đầu Diêu Nguyên đột nhiên hiện ra câu nói này, trong cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng cực kỳ kinh điển mà anh đã từng đọc qua ở địa cầu. Khi con người đối mặt với sự xâm lược của một nền văn minh có nền khoa học vượt xa họ đã xuất hiện một câu nói như vậy.

Tiêu diệt anh… vậy thì sao?

Đúng vậy, cho dù mảnh vỡ sao Nơtron là thật hay giả, là lừa gạt hay là thật sự muốn tiêu diệt thiên hà này nhưng khi tàu Quan Sát xác nhận tất cả mọi thứ ở đó thật sự tồn tại chứ không phải là một tổ hợp tín hiệu điện tử đơn giản thì đã cho thấy con người nhất định phải rời khỏi. Trình độ kỹ thuật của con người thật sự kém xa kém xa nền văn minh ngoài hành tinh này, thật sự không hề có chỗ nào có thể so bì được. Bạn từng thấy qua một người nói chuyện với con kiến không? A, chắc chỉ có kẻ tâm thần mới làm như vậy…

Vậy thì bạn từng thấy qua một người nói chuyện với vi khuẩn không? Hay là quá đáng hơn nữa… Bạn từng thấy qua một người nói chuyện với hạt nguyên tử ở trên cơ thể vi khuẩn không?

Con người so với mảnh vỡ sao Nơtron hoặc là so với nền văn minh ngoài hành tinh làm giả mảnh vỡ sao Nơtron kia thì chẳng khác gì một hạt nguyên tử trên cơ thể vi khuẩn, không bằng cả một con sâu, chỉ cần một tiếng hắt hơi là có thể tiêu diệt con người. Như vậy thì còn gì phải nói chuyện với con người nữa? Xua đuổi đã là một hành động nhân từ lắm rồi, ít ra thì Diêu Nguyên vẫn còn cảm thấy đáng mừng toàn bộ con người không bị bắt đi làm tiêu bản…

Cho dù như vậy, con người cũng chỉ còn cách rời khỏi thiên hà này, rởi khỏi địa cầu mới phải cố gắng bao lâu mới có được này, rời khỏi hành tinh mẹ ấm áp và thoải mái này. Lần nữa đi vào vũ trụ bao la tối đen và đầy nguy hiểm nhưng ít ra… con người còn có tương lai!

Từ lúc có suy nghĩ này, trong lòng Diêu Nguyên hừng hực một ngọn lửa thay vì nói nó là ngọn lửa giận dữ, đau thương kích động hay là điên cuồng, chi bằng nói nó là một sự nhẫn nhịn.

Có lẽ hôm nay là nền văn minh vũ trụ các ngươi xua đuổi loài người chúng tôi rời khỏi thiên hà nhưng trong tương lai, cho dù là một ngàn năm một vạn năm hay là mười vạn năm, chỉ cần loài người chúng tôi vẫn còn sống trong vũ trụ này, chỉ cần nền văn minh nhân loại được tiếp nối, chỉ cần chúng tôi vẫn còn tiến bộ và trở nên mạnh mẽ. Sớm muộn gì cũng có một ngày… sớm muộn gì cũng có một ngày chúng tôi sẽ bóp chặt các ngươi như bóp chết một con sâu!

Không ít người có tâm trạng và suy nghĩ như vậy, về cơ bản đa số những người biết chuyện đều sục sôi ngọn lửa này trong lòng…

Sinh tồn trong vũ trụ, nhỏ bé không có sai nhưng cứ nghĩ bản thân nhỏ bé viện cớ mình nhỏ bé mới chính là lỗi sai lớn nhất!

Đương nhiên muốn rời khỏi cũng không thể rời đi một cách vội vàng. Ít ra là trước khi mảnh vỡ sao Nơtron tiến tới phạm vi nguy hiểm, con người nhất định phải tiến hành xong công tác chuẩn bị toàn diện nhất mới có thể rời khỏi, tuyệt đối không thể vội vàng và hấp tấp như lúc ở trên địa cầu.

Việc đầu tiên đương nhiên là phải tính đến hai chiến hạm vũ trụ còn lại. Nếu tàu Hi Vọng khởi động cất cánh thì hoàn toàn có thể kéo theo hai chiến hạm vũ trụ này cùng nhau rời khỏi. Ở giữa chúng chỉ cần kết nối bằng dây xích kim loại để cho chúng tiếp xúc vật lý với nhau thì có thể cùng hai chiến hạm vũ trụ này cất cánh bay đi. Đương nhiên, cũng có thể áp dụng tương tự với tàu Quan Sát. Như vậy thì, con người sẽ có bốn phi thuyền vũ trụ một chiếc lớn và ba chiếc nhỏ, trong đó tàu Hi Vọng là tàu chủ cung cấp không gian sống cho tất cả loài người.

Chiến hạm vũ trụ số một số hai cấp phòng vệ đóng vai trò bảo vệ, trong tình huống khẩn cấp thì có thể xung phong lâm trận.

Còn tàu Quan Sát thì đóng vai trò là tàu nghiên cứu khoa học hay tàu thăm dò. Khi phát hiện vết tích của nền văn minh ngoài hành tinh hay là hành tinh giống trái đất thì có thể tiếp cận thăm dò chứ không cần mỗi lần đều bắt tàu Hi Vọng đi mạo hiểm.

Đồng thời, loài người cũng bắt đầu tiến hành cải tạo tàu Hi Vọng lần thứ ba, dự tính là thêm một tầng ở tầng hầm cũng tức là sẽ có thêm tầng hầm hai. Ngoài ra sẽ thêm hai tầng ở phía trên tầng bảy, tức là có thêm tầng tám tầng chín. Tầng hầm hai vẫn là chỗ ở cho con người, cùng với sự gia tăng dân số, diện tích sống cần thiết cũng theo đó mà tăng lên. Tầng hầm hai này chính là không gian sống dự trữ cho dân số gia tăng trong tương lai.

Tầng tám là nơi tập trung trồng trọt thực vật của địa cầu mới. Tất cả những loài thực vật hữu cơ có giá trị dinh dưỡng cao đều được trồng tại đây như là trái hồng tím và trái vú sữa, đồng thời có thể nuôi trồng các loài thằn lằn ăn cỏ tìm thấy trên địa cầu mới. Chúng đều là nguồn cung cấp thịt có giá trị dinh dưỡng cao.

Còn tầng chín là tầng mô phỏng đại dương, độ cao của tầng này cao hơn gấp đôi các tầng khác có độ dài hàng chục ngàn mét cho nên hoàn toàn đủ lớn để mô phỏng môi trường đại dương. Trong đó nuôi trồng các loại cá biển, sinh vật giáp xác cũng chính là loại sinh vật trông giống như cua sống trên địa cầu mới. Con người còn nuôi cả một số loại rong biển có thể ăn được. Đây chính là hệ sinh vật lớn nhất cần phải mang đi hiện nay, tổng cộng có hơn loại sinh vật, không những có thể cung cấp thực phẩm cho con người mà còn có thể cung cấp thức ăn cho bọn Hắc Long sáu chân.

Đúng vậy, với tư cách là thu hoạch lớn nhất của địa cầu mới đương nhiên Hắc Long sáu chân cũng được mang lên tàu. Mặc dù khẩu phần ăn của một con Hắc Long sáu chân đã bằng khẩu phần ăn trung bình một ngày của hàng trăm người nhưng mà Hắc Long sáu chân là sinh vật sống có cơ thể tiến hóa, không chỉ có giá trị tham khảo cực kỳ quan trọng cho việc nghiên cứu y học và gen sinh vật của con người trong tương lai mà chúng còn là sức mạnh phòng vệ của tàu Hi Vọng. Nếu như gặp phải sự xâm lược của người máy thuộc các tàn tích ngoài hành tinh, những con Hắc Long sáu chân này cũng đã đủ để tiêu diệt hoàn toàn bọn chúng hơn nữa trong tương lai khi thăm dò hành tinh hay là các tàn tích, bọn chúng cũng có thể đóng vai trò như chó săn mà còn là những con chó săn cao cấp phối hợp hành động với chiến sĩ liên sao.

Đương nhiên, do khẩu phần ăn của chúng quá nhiều nên cuối cùng cũng chỉ có thể mang theo con Hắc Long sáu chân còn trẻ và tất cả những con rồng con có thể tìm bắt được nhưng để tránh việc do nhóm gen của rồng đen quá ít mà dẫn đến giao phối cận huyết trong tương lai cho nên trước khi rời khỏi, kế hoạch thu thập một lượng lớn mẫu tng trùng và trứng của Hắc Long sáu chân cũng được tiến hành.

Ngoại trừ các công tác cải tạo và xây dựng, trong thời gian nửa năm trước khi tàu Quan Sát trở về, công tác khai thác khoáng sản trên diện rộng rồi chế biến toàn bộ thành sản phẩm và dự trữ trong tàu Hi Vọng, đồng thời cũng mở rộng việc trồng trọt các loài cây công nghiệp. Lúc này không còn cách nào lo việc bảo vệ môi trường sinh thái nữa rồi, đành phải sử dụng cách nguyên thủy nhất là đốt rừng làm rẫy. Chỉ cần một mồi lửa thì cả một vùng rừng rậm đều bị thiêu rụi. Dưới lớp tro than và bổ sung các loại phân bón, tất cả các cây công nghiệp như trà, cà phê, ca cao hay là thuốc lá, cây bông đều được trồng tự do.

Còn về mặt xã hội, tuy là chính phủ vẫn còn giấu nhẹm thông tin về sự công kích của mảnh vỡ sao Nơtron nhưng mà những tinh anh nhạy cảm trong xã hội dường như đã cảm nhận được điều gì đó. Đối diện với môi trường tự nhiên bị phá hoại nghiêm trọng dường như là đang cướp đoạt để khai thác và trồng trọt. Lúc ban đầu thì còn có một số cuộc biểu tình nổ ra nhưng sau đó thì tất cả mọi người đều im lặng không phản ứng. Toàn bộ xã hội giống như được vặn dây cót tinh thần, ai nấy đều làm việc hết mình cho dù là trồng trọt, chế tạo hay là khai thác khoáng sản, ai nấy đều cố gắng hết sức để thu hoạch được số lượng vật chất lớn nhất.

Còn một số người hành nghề tự do như là ký giả phóng viên thì bắt đầu chụp hình quay phim ghi lại tất cả phong cảnh của địa cầu mới để lưu trữ mọi thứ trong video và phim ảnh. Mỗi một người đều có một cảm giác cấp thiết, ai cũng không nói ra nhưng dường như ai nấy đều hay biết…

Chính ở trong tình cảnh như vậy, tàu Quan Sát trở về địa cầu, Diêu Nguyên liền thảo luận bàn bạc với các thành viên trên tàu Quan Sát. Sau khi thảo luận kỹ càng với các nhà khoa học, anh quyết định phát biểu đối diện với toàn thể nhân loại.

- Thưa đồng bào, tôi là Diêu Nguyên, tôi xin đứng đây vô cùng đau khổ thông báo cho toàn thể đồng bào biết một sự thật tàn nhẫn, một mảnh vỡ sao Nơtron đang bay về phía thiên hà này và sẽ đụng vào các hằng tinh…

- Đúng vậy, giống như viễn cảnh đã từng xảy ra ở trên địa cầu vậy. Một lần nữa chúng ta bị dồn đến bước đường cùng, chúng ta lực bất tòng tâm...

- Chúng tôi đã phát hiện ra sao Nơtron này vào một năm rưỡi trước, chúng tôi không hề bỏ cuộc. Một chiếc phi thuyền vũ trụ được cải tạo cấp tốc, nhân viên của chúng tôi bay về hướng mảnh vỡ sao Nơtron, chúng tôi muốn tìm ra bất kỳ cách nào có thể đưa chúng ta thoát khỏi nghịch cảnh nhưng chúng tôi thất bại rồi. Tất cả thành viên trên chiếc tàu này đã trở về địa cầu mới, dữ liệu do họ truyền về sau khi được các nhà khoa học tiến hành nghiên cứu kỹ lưỡng. Cuối cùng chúng tôi đã biết rằng, chúng ta lực bất tòng tâm…

- Chúng ta chỉ còn cách bỏ rơi hành tinh mẹ của chúng ta lần nữa, chúng ta chỉ có thể lưu lạc vào trong vũ trụ một lần nữa…

- Nhưng mà tôi xin cam đoan với toàn thể đồng bào, tôi sẽ không bỏ lại bất kỳ ai, chúng ta sẽ cùng nhau rời khỏi!

- Tôi cũng xin cam đoan, sự trốn chạy lần này không có nghĩa là chúng ta chấp nhận số phận! Bây giờ chúng ta còn nhỏ bé nhưng loài người chúng ta sẽ tiến bộ sẽ trưởng thành, sẽ tiếp tục trở nên mạnh mẽ! Ngay tại đây, tôi và còn tất cả các bạn những người đang lắng nghe lời tôi nói, chúng ta được mệnh danh là loài người!

- Tất cả chúng ta sẽ khắc ghi tất cả những điều này trong lòng, khắc ghi trong linh hồn, khắc ghi trong gen di truyền của chúng ta. Hãy để chúng ta ghi nhớ những điều này để nói cho con cháu chúng ta biết, con cháu chúng ta sẽ nói cho con cháu của chúng biết, sự trốn chạy khỏi địa cầu đó là cái chết của hàng tỷ dân số! Sự trốn chạy khỏi địa cầu mới, đó là sự mất đi cuộc sống mới! Hãy để chúng ta ghi nhớ tất cả sự thù hận và niềm tủi nhục này! Cho dù là ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm… Hãy để chúng ta dùng lịch sử ghi chép lại tất cả! Tương lai, loài người chúng ta nhất định phải loại trừ nền văn minh ngoài hành tinh đã từng uy hiếp chúng ta này! Bóp chết bọn chúng giống như bóp chết những con sâu!

- Loài người chúng ta nhất định sẽ phục thù!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio