Từ sau khi tàu Quan Sát trở về địa cầu mới, những nhà khoa học liên quan đã tính ra thời gian cuối cùng mà con người còn có thể lưu trú trên trái đất là một năm.
Tuy vẫn còn thời gian một năm rưỡi mảnh vỡ sao Nơtron mới đụng vào thiên hà nhưng mà trong khoảng thời gian nửa năm sau cùng, vận tốc của mảnh vỡ sao Nơtron sẽ đạt đến một tốc độ kinh hoàng. Lúc đó nó đã đi vào bên trong thiên hà, để phòng tránh tất cả những bất trắc không may có thể xảy ra, thời gian rời khỏi cuối cùng chỉ còn lại một năm. Đây chính là thời gian an toàn nhất.
Cũng tức là vào năm thứ rưỡi lịch nhân loại con người cần phải bay ra ngoài vũ trụ và khoảng thời gian một năm cuối này chính là khoảng thời gian cực kỳ quý báu của con người.
Những việc khác khoan hãy nói, riêng việc cải tạo xây thêm ba tầng của tàu Hi Vọng, xây dựng chiến hạm vũ trụ số một số hai cấp phòng vệ, công cuộc khai thác chế biến và dự trữ lượng lớn khoáng vật quý hiếm, tất cả đều cần có thời gian hoàn thành.
Đồng thời, để cho cuộc sống sau này của loài người trở nên phong phú, việc trồng trọt các loại cây công nghiệp là vô cùng cần thiết. Đương nhiên, nếu như không phải vì không đủ thời gian, Diêu Nguyên hi vọng có thể chế tạo vài chiếc phi thuyền nông nghiệp chuyên trồng trọt canh tác nông nghiệp bên trong nhưng chỉ tiếc là thời gian không đủ nên đành phải bỏ qua dự định này.
Từ sau khi Diêu Nguyên phát biểu thông báo, trong xã hội xuất hiện rất nhiều lời dị nghị thậm chí có người còn nói là chính phủ lừa gạt người dân nhưng sau khi chiếu đoạn phim quay lại toàn bộ quá trình quan sát mảnh vỡ sao Nơtron quay được từ tàu Quan Sát, tất cả những lời dị nghị này đều tan biến. Cả xã hội đều ở trong một tâm trạng đau đớn phẫn nộ và một tinh thần phấn đấu cao độ.
Bởi vì chỉ có thể rời khỏi địa cầu mới lần nữa, chỉ có thể bỏ lại hành tinh mẹ và mái nhà của mình lần nữa do đó cảm thấy phẫn nộ đau đớn. Đây là sự phẫn uất của kẻ yếu, bởi vì yếu kém mà phẫn uất…
Tương tự vậy, bởi vì phẫn uất mà phải phấn đấu, bởi vì yếu kém mà phấn đấu!
Sinh tồn trong vũ trụ, nhỏ bé không có sai nhưng cứ nghĩ bản thân nhỏ bẻ, viện cớ mình nhỏ bé mới chính là lỗi sai lớn nhất!
Đồng thời, trong thời gian một năm cuối trước khi trốn chạy, một số con người và sự việc đều không ngừng đổi thay.
Kể từ khi Ba Lệ đáp chiếc phi thuyền vũ trụ Quan Sát rời khỏi địa cầu, sống trong vũ trụ gần một năm trời. Chính trong khoảng thời gian này đã giúp cô nghĩ thông nhiều chuyện.
Đầu tiên, không thể nói Diêu Nguyên không yêu cô, nếu không thì với tính cách của Diêu Nguyên sẽ không thể nào ở bên cô được. Anh là một người đàn ông có khả năng chịu đựng cao, có trách nhiệm và chí cầu tiến, có thể nói trong số những người mà Ba Lệ quen biết cho dù là nam hay nữ thì anh vẫn là người xuất sắc nhất. Một người đàn ông như vậy nổi giận vì cô, đau lòng vì cô, những điều này cô đều biết cho nên không thể nói Diêu Nguyên không yêu cô hay chỉ là muốn giỡn chơi với cô. Đây không phải tác phong của anh.
Đây là tiền đề, Diêu Nguyên yêu cô…
Nhưng tại sao anh lại không cho cô một đứa con? Hay là nói, lúc đó anh nói ra chữ Hồng đó có nghĩa là gì? Là do quá khứ cứ vây lấy anh làm anh đau khổ? Hay là anh thật sự xem cô như vật thay thế?
Ba Lệ vốn không giỏi giao tiếp với người khác. Đây là bản tính của cô cho nên mặc dù trong lòng cô có rất nhiều câu hỏi nhưng lại không biết làm sao đi hỏi Diêu Nguyên và đó cũng là lý do cô đòi đi lên tàu Quan Sát rời khỏi địa cầu mới để cho cô và anh có thể bình tĩnh một khoảng thời gian.
Cũng trong một năm này, cô từng nói chuyện với Ưng vài lần hỏi thăm về chuyện của cô gái tên Hồng kia nhưng mà Ưng vốn dĩ là một khúc gỗ vừa lạnh vừa cứng cho nên ở chỗ anh vốn dĩ không thể nào moi được thông tin gì nhưng mà tình cờ có một lần, sau khi trầm ngâm hồi lâu đột nhiên Ưng nói ra một câu, lý do mà Diêu Nguyên không muốn có con không phải là vì cô gái tên Hồng kia.
Cũng chính vì câu nói này, sau khi từ tàu Quan Sát trở về, cô muốn nói chuyện nghiêm túc với Diêu Nguyên một lần nhưng da mặt của cô quá mỏng không thể nào vượt qua cái tôi của bản thân để mở miệng nói chuyện với Diêu Nguyên. Nhưng cũng trong lúc này, cô nhạy cảm nhận ra một cô gái tên Minh Chi Khiết đang có ý đồ tiếp cận Diêu Nguyên.
Đúng vậy, đây chính là trực giác của phụ nữ cho nên ý định chủ động đi tìm gặp Diêu Nguyên nói chuyện vẫn chưa thực hiện được. Nó vẫn chỉ là dự định trong đầu nên một tuần sau khi trở về địa cầu mới, cô cứ nhốt mình trong phòng thí nghiệm không hề ra ngoài. Dù gì thời điểm hiện nay toàn dân cùng gia tăng phấn đấu cũng là năm an toàn cuối cùng của địa cầu mới, cô làm như vậy càng được nhiều người không hiểu rõ sự tình tán thưởng ủng hộ.
Còn Diêu Nguyên thì thấy đau đầu với tất cả những chuyện này, Minh Chi Khiết cố ý tiếp cận anh sau khi anh và Ba Lệ chia tay, cô gái ngây thơ này không ngại chủ động theo đuổi anh nhưng cô cũng không quá lộ liễu, tuy là Diêu Nguyên không có cảm giác gì với cô ta nhưng mà Minh Chi Khiết giống như là cô gái hàng xóm vậy, không cách nào làm người ta ghét được. Cho nên tuy là Diêu Nguyên từ chối tình cảm của cô nhưng mà lại không thể nào cự tuyệt cô một cách thẳng thừng, cứ như vậy, dưới sự chú ý của nhiều người Minh Chi Khiết cứ thế tiếp cận Diêu Nguyên.
Một người tài giỏi quyết đoán như Diêu Nguyên cứ như vậy sống trong cảm xúc phức tạp giữa sự theo đuổi của cô gái hàng xóm dễ thương và cảm giác tội lỗi với người bạn gái cũ. Thời gian cứ thế chậm rãi trôi đi, thời gian một năm, nói dài không dài nói ngắn không ngắn rồi nó cũng chớp mắt trôi qua.
Cây công nghiệp đã thu hoạch được hai ba vụ, về cơ bản kho dự trữ của tàu Hi Vọng đã được chất đầy, cuối cùng phải dựng thêm một cái kho dự trữ lớn ở trong tầng hầm hai mới vừa xây xong mới đủ không gian cất giữ toàn bộ. Tương tự, một lượng lớn khoáng vật quý hiếm như là kim loại đất hiếm, quặng phóng xạ đều được tinh chế chế biến đạt đến độ tinh khiết cao nhất, khối lượng được giảm đến mức thấp nhất rồi mới tiến hành dự trữ. Cho dù như vậy, cả tàu Hi Vọng cũng đã chất đầy mọi thứ, nếu như với tàu Hi Vọng trước đây khi chưa được thay đổi mạch điện năng lượng thì với sức nặng như vậy là không thể nào cất cánh bay lên được. Đúng là con người đã khai thác tài nguyên một cách vô tội vạ.
Cùng lúc, trong hai tháng cuối của thời hạn một năm, chiến hạm vũ trụ số một số hai không ngừng được vận hành thử. Sau khi bay thử và điều chỉnh trong suốt một tháng, hai chiến hạm vũ trụ này chính thức đưa vào hoạt động. Do đó, tàu Hi Vọng vốn ban đầu cô đơn một mình giờ đây đã phát triển thành tổ hợp bốn chiếc phi thuyền, hai chiến hạm phòng vệ, một chiếc thăm dò, một chiếc tàu mẹ, dần dần có cảm giác của một hạm đội. Ít ra là tốt hơn lần trốn chạy đầu tiên nhiều rồi, lúc đó mới thật sự đáng thương, ít ra lần này cho dù cũng phải trốn chạy nhưng không một ai phải lo lắng về vấn đề sinh tồn ở ngoài vũ trụ trong tương lai.
Cứ như vậy, trong một tháng cuối cùng của thời hạn một năm, hầu như mọi người đều dần dần trở nên rảnh rỗi. Chính phủ cũng không còn sắp xếp công việc gì nữa, ngoại trừ quân phòng vệ và chiến sĩ liên sao luân phiên nghỉ ngơi ra, những người còn lại đều bắt đầu nghỉ ngơi đi chơi, tụ tập thành nhóm đi du lịch khắp nơi, đương nhiên là dưới sự hộ tống của quân đội hoặc là có người thì đi tắm biển tận hưởng ánh nắng bãi biển hoặc là thưởng thức thoải mái các món ngon và cây trái trên địa cầu mới. Tháng cuối cùng rồi, có trời mới biết suốt cuộc đời này còn có cơ hội nhìn thấy trời xanh biển rộng nữa hay không, ai nấy đều tận hưởng theo cách riêng của mình, quay phim chụp hình, lưu giữ lại, cho đến tương lai…
Ngày hôm đó, sau khi Diêu Nguyên làm xong một ít giấy tờ sổ sách thì mới chỉ có hai giờ chiều thôi, anh lại nhớ đến các báo cáo nhận được mấy ngày gần đây, Ba Lệ lại nhốt mình trong phòng thí nghiệm suốt mấy ngày không hề ra ngoài. Mấy ngày trước anh có ngắm nhìn Ba Lệ từ xa, cô đã tiều tụy đến mức không còn ai nhận ra cô. Ai nhìn thấy cô bây giờ cũng cảm thấy chạnh lòng cho nên Diêu Nguyên nghĩ cách đuổi khéo Minh Chi Khiết vừa gọi điện thoại rủ rê anh sau đó đi tới phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm, Ba Lệ đang cùng với Máy số một của cô chế tạo thứ gì đó, dù gì Diêu Nguyên cũng không nhìn ra món đồ đó là gì hay là có công dụng gì, anh cứ đứng ở ngoài cửa nhìn cô gái ấy đang tập trung cao độ tính toán, chỉ huy vung vẩy gì đó. Một giây lát sau, anh đằng hắng một tiếng rồi ho khẽ để Ba Lệ biết sự tồn tại của anh rồi mới bước vào trong nói:
- Em còn đang bận sao?
Người Ba Lệ khẽ run, cô không quay đầu lại chỉ là thao tác chậm hơn một chút, sau đó lại bắt đầu tăng tốc bận bịu hẳn lên.
- …
Diêu Nguyên im lặng đi tới sau lưng cô rồi đột nhiên nắm lấy tay cô và nói:
- Ba Lệ, chúng ta đi ngắm cảnh biển đi…
Ba Lệ chưa kịp nói gì, đôi mắt của Máy số một đứng bên cạnh đột nhiên phát ra tia sáng đỏ. Ba Lệ liền giơ tay về phía nó, Máy số một liền im lặng đứng đó không nhúc nhích gì cả.
- Buông tay ra, em không muốn ngắm biển.
Ba Lệ cúi đầu nói dứt khoát.
Diêu Nguyên liếc nhìn Máy số một một cách khó hiểu rồi bất chấp nói:
- Không muốn xem cũng phải xem, có trời mới biết sau lần trốn chạy này khi chúng ta còn sống còn có cơ hội nhìn thấy đại dương nữa không.
Cuối cùng Ba Lệ cũng ngẩng đầu lên, cô mím chặt môi nói:
- Không cần anh lo, dù gì em cũng không muốn ngắm biển.
Diêu Nguyên cứ như vậy chăm chú nhìn Ba Lệ và Ba Lệ cũng đăm đăm nhìn lại anh không nhân nhượng. Hai người cứ lặng lẽ nhìn nhau hồi lâu, lúc này Diêu Nguyên mới hạ giọng nhẹ nhàng nói:
- Vậy thì… Em có thể coi như anh năn nỉ em đi cùng anh, được không? Anh muốn trước khi rời khỏi có thể cùng em ngắm nhìn cảnh biển, lúc trước… Lúc trước anh chỉ cùng với em đi xem mặt trời mọc, hôm nay anh muốn cùng em xem mặt trời lặn, được không? Coi như là anh năn nỉ em.
Trong lòng Ba Lệ đột nhiên xúc động, cô rất muốn đồng ý nhưng mà khi lời nói tới miệng lại là:
- Em… không muốn đi ngắm biển, tóm lại là em không muốn rời khỏi phòng thí nghiệm chút nào, anh có thể đừng đến làm phiền em nữa được không? Dù sao anh đã có Minh Chi Khiết rồi mà, anh kêu cô ấy đi ngắm mặt trời lặn ở biển với anh đi!
Dao Nguyên sững sờ trong giây lát, không hiểu vì sao nhưng trong lòng anh có một cảm giác vui sướng lạ lùng. Anh mỉm cười vò đầu Ba Lệ giống như lúc trước khi hai người thân thiết với nhau rồi nói tiếp:
- Anh và cô ấy không có gì cả, anh chỉ xem cô ấy như em gái hàng xóm. Cô ấy lẻ loi một mình, không có ba mẹ người thân cho nên anh mới chăm sóc cô ấy. Như vậy nha, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn.
Nói xong, anh nắm lấy tay của Ba Lệ ra khỏi phòng thí nghiệm.
Còn Ba Lệ thì không biết đã nghe thấy gì khiến cho cô đột nhiên im lặng không còn phản bác hay cự tuyệt gì nữa. Cứ như vậy, cô đi theo Diêu Nguyên tới bãi biển rồi lặng lẽ ngồi ở đó, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời đỏ rực rồi tối dần tối dần cuối cùng lặn hoàn toàn xuống đại dương mênh mông và từ sau khi trời tối dần, không biết là do không phát hiện ra hay là do thói quen, bàn tay của Ba Lệ đặt vào trong bàn tay của Diêu Nguyên…
Thời gian một năm đã đến, tàu Hi Vọng, tàu Quan Sát, tàu số một số hai cấp phòng vệ, tổng cộng bốn phi thuyền vũ trụ cùng nhau khởi hành bay khỏi địa cầu mới. Tất cả mọi người đều lặng lẽ ngắm nhìn địa cầu mới nhìn thấy đường chân trời càng lúc càng cong cuối cùng trở thành một hành tinh hình cầu, đại dương xanh thẳm kia, đám mây màu trắng kia, rừng rậm xanh mát kia, tất cả mọi thứ đều dần dần rời xa. Một số người khóc, một số người nhắm mắt, một số người lặng im cắn răng ăn thề. Tất cả mọi người, trong lòng họ đều sục sôi một ngọn lửa…
Một ngọn lửa của khát vọng phục thù mạnh mẽ!
Cuối cùng, bốn chiếc tàu vũ trụ cứ theo sự kết nối bằng dây xích kim loại cùng nhau cất cánh lần nữa biến mất ở giữa thiên hà lần nữa, giống như là chúng chưa từng tồn tại qua.