Dịch: Tiểu Băng
“…Bọn họ đã làm ra chuyện gì vậy? Mà phải cố gắng nhiều vậy để trao đổi?” Một nhà khoa học đi theo đoàn đàm phán tò mò hỏi.
Câu hỏi này thật ra rất đơn giản, nhưng sau cả nửa ngày nhớ lại, Diêu Nguyên mới nói: “Binh sĩ của hắn giết chiến sĩ tinh tế của chúng ta, lại còn giết tới mấy người.”
Nghe vậy, không chỉ nhà khoa học kia tò mò, mà đám người xung quanh cũng trở nên tò mò. Lại một người hỏi: “Chẳng phải bọn họ đã cố gắng đền bù rồi à? Mấy binh sĩ ngoài hành tinh kia đều đã tự sát rồi, một mạng đền một mạng. huống chi đây là chiến tranh, không thể tránh được có người chết chứ?”
“Giá trị không giống nhau!”
Nhậm Đào, Thích Hiểu Điểu và Diêu Nguyên cùng đồng thanh. Diêu Nguyên giải thích: “Chúng ta đã bỏ qua một vấn đề quan trọng. Nếu không phải bây giờ người ngoài hành tinh kia nhắc tới, rất có khả năng lần đàm phán này lợi ích của chúng ta sẽ thiệt hại rất lớn! Vấn đề quan trọng nhất là… ở trong vũ trụ, lẽ ra người thích ứng vũ trụ phải rất hiếm hoi mới đúng!”
“Đúng thế.” Thích Hiểu Điểu đứng bên cạnh giải thích thêm: “Theo chúng tôi biết, phàm là con người thì hầu như là đều bình đẳng như nhau, quá lắm thì khác nhau về chức vụ và địa vị mà thôi, hoặc nói một cách khách khí, thì khi năng lực khác nhau sẽ có một chút bất bình đẳng. Nhưng trong luật pháp của chúng ta, giết người đền mạng là chuyện đương nhiên, chuyện này dù có là nguyên thủ cũng không ngoại lệ.”
Mọi người đều gật đầu. Thích Hiểu Điểu nói tiếp: “Nhưng hình như văn minh ngoài hành tinh không có nghĩ như vậy. Theo tư liệu chúng tôi tìm được, hình như bọn họ rất coi trọng người thích ứng vũ trụ đến mức cực đoan, đối với những nền văn minh đã tiến nhập vào trong vũ trụ hơn ngàn vạn năm này, những mạng sống bình thường có lẽ chỉ cần một cái ống nghiệm là sinh ra được, nhưng mà người thích ứng vũ trụ mới là người có khả năng quyết định sự hưng suy của một chủng tộc. trên thực tế, lẽ ra chúng ta đã phải biết điều này từ sớm, nhưng thời gian chúng ta tiến nhập vũ trụ quá ngắn, nên chúng ta vẫn luôn dùng tư duy ở địa cầu trước kia để ứng xử.”
Đến lúc này, Diêu Nguyên mới gật đầu nói tiếp: “Thích Hiểu Điểu nói rất chính xác. Người chúng ta chết là chiến sĩ tinh tế, là binh sĩ… Trong cuộc chiến tranh này, đối với lối tư duy của chúng ta, có người chết cũng không phải là điều gì ghê gớm. Tuy là rất tàn nhẫn, nhưng trước nay tôi cũng là binh sĩ, nên tôi hiểu rõ điều này, nên chúng ta đã quên mất rằng những người này rất có giá trị, vì họ là người thích ứng vũ trụ!”
Nói tới đây, mọi người đã dần hiểu ra vấn đề, chuyển từ kinh ngạc sang hưng phấn một cách kì dị.
Nhất là Vương Quang Chính, nét mặt của y trở nên kì quái: “Tôi biết ngay chuyện này khác thường mà. Lẽ ra sau khi binh sĩ của mình tử vong, bọn họ không nên như thế… Nhưng tôi còn muốn hỏi, bọn họ thật sự định bỏ ra nhiều như vậy thật hả? Chỉ để bồi thường tổn nhất nhân sự cho chúng ta?”
Diêu Nguyên lắc đầu, nghĩ một lúc mới nói: “Tổn thất, hưng suy của dân tộc, đất nước hắn có liên quan gì tới dân tộc, đất nước tôi? Đừng có nói vì nhân đạo, nhân tính gì đó với tôi. Nơi này là vũ trụ, là vũ trụ tàn khốc tàn nhẫn. từ phế tích của những nền văn minh ngoài hành tinh bị diệt tộc diệt chủng, đến những thương nhân ngoài hành tinh lừa lọc gây chiến, rồi đến đội quân của chủng tộc này vừa tiến vào tàu Hy Vọng đã ngay lập tức đại khai sát giới, các người có còn nhớ lời tiên đoán đầu tiên của Ngõa Nhĩ không? Trong đó đã từng nhắc tới điều này. Tàu Hy Vọng của chúng ta ngoài người thích ứng vũ trụ, những người loại khác đều gần như chết hết tám phần mười! Hung tàn như vậy làm sao chỉ vì thiệt hại của chúng ta mà bồi thường nhiều tới như vậy? Nói thật là to mồm, toàn bộ khoa học kỹ thuật của văn minh vũ trụ cấp hai và văn minh vũ trụ cấp ba, ha, toàn bộ cơ đấy…”
Vương Quang Chính càng nghe càng sững sờ, sau cùng thì chợt hiểu ra, hai mắt gần như tỏa ra ánh sáng: “Tôi hiểi rồi. Người ngoài hành tinh nói chuyện kia hẳn là một người rất quan trọng của nền văn minh đó. Thậm chí… có thể hắn chính là người cầm quyền của nền văn minh kia, chắc là thủ lĩnh nhỉ?”
“Dù đoán không chính xác, nhưng cũng không sai nhiều lắm…” Diêu Nguyên quay qua nhìn mấy người Nhậm Đào, Thích Hiểu Điểu, Ba Lệ: “Không biết mọi người có cảm nhận được không, ít nhất tôi cảm giác được hình như người ngoài hành tinh kia cũng là loài người thế hệ mới, tức là người thích ứng vũ trụ ấy!”
Mấy người kia ngần ngừ một lúc, rồi đều từ từ gật đầu, nhưng có vẻ vẫn chưa chắc lắm. Diêu Nguyên cũng không để ý, quay đầu lại nói tiếp: “Nếu là như thế, vậy thì có thể giải thích được rồi. Chẳng phải hắn bảo hắn phục vụ cho loài người chúng ta gì đó sao? Trừ phi hắn chính là nhà khoa học lãnh đạo của nền văn minh kia, chứ nếu chỉ là một người ngoài hành tinh bình thường, thì không thể bảo rằng sẽ phục vụ chúng ta thế này thế kia nhiều như vậy. Đương nhiên, cả những thứ dùng để bồi thường kia nữa…”
Nhậm Đào chợt xen vào: “Này, Diêu Nguyên, ông thật không định nhận những thứ bồi thường kia à? Đừng có nói giỡn nhá, ông muốn chết, chứ tôi còn chưa chơi đủ đâu. Không lẽ ông thật cho là đến chỗ với nền văn minh khổng lồ kia, tàu Hy Vọng chúng ta có thể thuận lợi nhận được bồi thường hay sao? Coi chừng tới lúc đó chúng ta đều đã chết từ đời nào rồi ấy!”
Diêu Nguyên cười hắc hắc, khoát tay: “Đương nhiên tôi biết chứ, giờ đám người ngoài hành tinh này…”
Họ phối hợp và khiêm tốn như vậy chỉ vì chúng ta chiếm được ưu thế mà thôi, chứ nếu chúng ta tới trước mặt hạm đội kia của họ, thì chúng ta chẳng bằng cái móng tay, để mặc cho bọn họ dày vò sỉ nhục. Chẳng lẽ tôi ngu ngốc tin cái lý do đó chắc? Có lấy được lợi ích lớn thế nào chăng nữa, thì cũng phải có mạng để nhận thì mới là lợi ích thật sự! Nhưng nếu đối phương đã nói như vậy... Chẳng lẽ mọi người không cảm thấy, có một người ngoài hành tinh giàu tri thức hiểu biết về vũ trụ làm tham mưu là một chuyện tốt cho tàu Hy Vọng chúng ta sao?"
Vì vậy, trong cuộc đàm phán sau đó, đám Diêu Nguyên nhất quyết duy trì phong thái trên cơ, chẳng những vậy, theo lời dặn của Diêu Nguyên, còn dùng ngôn từ và bày vẻ mặt thù hận để nói chuyện và thẩm vấn đối phương. Trong khoảng thời gian đó, những người Lam tộc kia cũng cảm thấy yên tâm...
Tuy nghe thấy rất quỷ dị, nhưng đây thật sự là tính cách của người Lam tộc. Lúc trước bởi vì lúc tới, mấy người Diêu Nguyên trông bình thản quá, cứ như những người thích ứng vũ trụ đã mất mạng kia không hề tồn tại, loại biểu hiện đó khiến người Lam tộc sởn tóc gáy, suy nghĩ duy nhất của bọn họ lúc đó chính là ‘xong rồi, chết chắc rồi’, đối phương đã hạ quyết tâm xử tử bọn họ...
Còn tới lúc này, biểu hiện của loài người mới phù hợp với những kẻ mà họ biết, và đều này cũng có nghĩa là bọn họ sẽ không giết người Lam tộc... Bởi vì nhân loại đã quyết định sẽ nhận những điều kiện và một loạt bồi thường Lam đã đề nghị, mà vì không thể giết bọn họ, cho nên mới dùng phương thức thù hận kia để phát tiết, tất cả những điều này mới đúng là bình thường.
"...Đầu tiên, trong thời gian ngắn, chúng tôi sẽ không có khả năng chạm mặt người Lam tộc các người, cũng không có khả năng cho các người tự do. Cho nên, trong thời gian này, người Lam tộc các người sẽ phải phục vụ cho nhân loại chúng tôi, phục vụ bằng kiến thức và tri thức của các người. Nếu trong tương lai có cơ hội phù hợp, chúng tôi mới lại tiếp xúc với hạm đội Lam tộc các người."
"Thứ hai, trong thời gian phục vụ cho nhân loại chúng tôi, không cho phép được có ác ý ăn hiếp lừa gạt chúng tôi, bằng không nếu để chúng tôi nghi ngờ... Xin lưu ý rằng, chỉ cần chúng tôi nghi ngờ thôi, chúng tôi sẽ rất có khả năng sẽ xử tử các người và đồng bọn của các người ngay tức khắc, mà không cần phải có bất kì chứng cứ nào cả. Cho nên đề nghị các vị tuyệt đối đừng có khiêu chiến lòng kiên nhẫn và sự thù hận của chúng tôi. Dù sao các người cũng đã gây ra tội lỗi lớn tày trời với nhân loại chúng tôi!"
Diêu Nguyên lãnh đạm tuyên bố xong, Lam ngồi bên kia cửa thủy tinh hình như thở phào. Lam mỉm cười: "Được rồi. Tôi hiểu rồi. Trước khi các người tiếp xúc với hạm đội mẫu tộc tôi, tôi sẽ phục vụ cho nền văn minh nhân loại. Đương nhiên, tôi cũng yêu cầu có một điều kiện sống tốt hơn, phù hợp với địa vị và tư cách của tôi. Tôi hy vọng có thể chấm dứt sự nhục nhã hiện giờ. Dù sao chúng ta đều là chủng tộc văn minh, mà chủng tộc văn minh thì coi thường những trả thù vặt như vậy, có đúng không?"
Đám Diêu Nguyên sửng sốt, nhưng nhờ đã có kinh nghiệm lần trước, mọi người đều không mở miệng, quyết định mở miệng giao cho Diêu Nguyên, dù sao đối phương là văn minh vũ trụ cấp ba, là lão quái vật văn minh đã tiến nhập vũ trụ không biết bao nhiêu vạn năm rồi, trời mới biết trong văn minh vũ trụ có quy định như vậy hay không! Lại còn phải cung cấp điều kiện sống tốt hơn cho người ngoài hành tinh... cái quỷ ấy!
Diêu Nguyên cũng hơi sửng sốt, toàn lực phát động kỹ năng của người suy nghĩ, hỏi thẳng: "Ngươi hi vọng có điều kiện sống như thế nào? Đề nghị đừng có quá phận, giá trị của ngươi còn chưa đủ xóa hết thù hận của nhân loại chúng tôi đối với văn minh các người đâu!"
Lam tỏ vẻ mình hiểu chứ, hắn chỉ chỉ vào mình: "Chuyện này đương nhiên tôi hiểu, nhưng mà tôi phục vụ cho nhân loại cũng chính là để giải quyết mối thù hận này mà đúng không? Yêu cầu của tôi rất đơn giản, đầu tiên là ít nhất phải có khu vực sinh hoạt riêng tư, chứ không phải trong trạng thái bị giám sát như hiện tại. Thứ hai là sự tự do nhất định, vì tôi cần phải vận động, nếu không chẳng những cơ bắp của tôi sẽ teo đi, mà còn bởi vì tôi đã tạm thời gia nhập vào nền văn minh này, mỗi lần thực hiện nhiệm vụ tôi cần phải biết cụ thể các nguyên tắc và thông tin vân vân, đây cũng là tôi suy nghĩ vì mạng sống của chính mình... Những điều kiện này hẳn không phải là quá phận chứ?"
Diêu Nguyên suy nghĩ một chút: "Tạm thời có lẽ chưa được. Chúng tôi cần phải đi hoàn thành một việc quan trọng, trong khi chờ đợi, để đề phòng khả năng các người phá phách bên trong thuyền, chúng tôi không thể cung cấp tất cả những gì anh yêu cầu, nhưng mà tôi tiếp thu một phần đề nghị của anh, chờ làm xong chuyện quan trọng lần này, sẽ..."
“Đó, đó chính là điều tôi đang nói.” Lam nhún vai: “Tôi có quyền được biết rõ nhiệm vụ quan trọng lần này thật ra là cái gì. Tôi là suy nghĩ cho mạng sống của mình, hơn nữa hiện giờ còn là một thành viên của nền văn minh này, tôi nghĩ tôi cũng có thể đề xuất một số đề nghị có giá trị.”
Diêu Nguyên nhìn Lam chăm chú hơn nữa ngày, không chắc chắn được lời tên kia nói có phải là thật hay không... Mẹ nó, có người ngoài hành tinh hết lòng vì phận sự như vậy à? bachngocsach. com Thật ra là nói giỡn đúng không?
Nhưng cuối cùng, Diêu Nguyên cũng cung cấp một ít tin tức cho Lam , chuyện tinh hệ tàu Hy Vọng đang đi tới, khả năng xuất hiện chủng tộc ngoài hành tinh ở đó vân vân, hy vọng Lam sẽ đưa ra một số kiến nghị nhất định.
Nhưng không ngờ, sau khi Lam nghe được thông tin tinh hệ lấy từ zero, hắn trở nên kinh hãi tột độ, chỉ nói được bốn chữ và một đoạn ngôn ngữ khó hiểu...
"Ngôi sao Nguyền Rủa..."
"... Đó là chỗ sinh ra ác ma!"