Đại Vũ Trụ Thời Đại

chương 332: lam 6 ra chức!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch: Tiểu Băng

Tàu Hy Vọng đang xông về phía tinh cầu có sự sống kia với tốc độ nhanh nhất. Trong suốt quá trình này, sự biến hóa của những vật chất không xác định xung quanh diễn ra càng thêm kịch liệt, dùng từ sôi trào để hình dung cũng không nói quá. Chúng nuốt chửng lẫn nhau, thậm chí còn tự tan rã hay tự nổ, khiến con tàu Hy Vọng đang cố gắng cách chúng thật xa phải kinh hồn táng đảm.

"Thật là khủng khiếp, những thứ quái đản ở xung quanh này thật là khủng khiếp."

Có thể nghe thấy những câu tương tự ở khắp nơi trên con tàu Hy Vọng. May mà người khống chế tàu Hy Vọng là Diêu Nguyên.

Trước sự kiện lần này, tàu Hy Vọng đã trải qua nhiều lần nguy cấp, lần nào cũng đều là Diêu Nguyên dẫn dắt mọi người thoát khỏi, tiếp tục sống. Danh vọng của Diêu Nguyên đã cao tới mức không thể nào tưởng tượng nổi.

Thật ra điều này cũng dễ hiểu. Những đại tướng trong thế chiến thứ II đều được vô số người tung hô sùng bái kia mà. Đối với việc giúp kéo dài nền văn minh nhân loại, nhất là dẫn dắt văn minh nhân loại vừa tồn tại vừa tiếp tục phát triển ở trong vũ trụ như thế này, một nhân vật truyền kỳ sống như vậy, được người ta phong thành thần cũng là chuyện có thể!

Vì vậy, tuy dân chúng trong tàu Hy Vọng đều rất căng thẳng, hồi hộp, nhưng họ không hề hoang mang. Họ chỉ yên lặng cầu khẩn kế hoạch và hành động lần này sẽ thực hiện thuận lợi. Những người có người thân là chiến sĩ tinh tế đều tự hào nhìn các chiến cơ vũ trụ bảo vệ tàu Hy Vọng trên màn hình, không ngừng lo lắng cầu khẩn trong lòng, họ cảm thấy mâu thuẫn, vừa hi vọng người thân của mình sẽ trở thành anh hùng của nhân loại, vừa lo sẽ mất đi người thân...

So với dân chúng, tố chất tâm lý của quân đội và giới lãnh đạo cao cấp đương nhiên tốt hơn rất nhiều, nhất là Diêu Nguyên, ông còn mạnh mẽ hơn cả Vương Quang Chính.

Thật ra, đây cũng là lý do tại sao hành động lần này lại cho Vương Quang Chính dẫn đội, có Diêu Nguyên tọa trấn trong tàu Hy Vọng, dù không gian vũ trụ ngoài kia có quái đản quỷ dị, thì lòng người vẫn ổn định.

Lúc này Diêu Nguyên đang ở trong trung tâm chỉ huy, chỉ huy tàu Hy Vọng đi tới phương hướng ông đã chọn. Đường đi không phải là đường thẳng trống trải, vì những vật chất không xác định kia di chuyển rất lung tung vô tội vạ. Càng tới gần tinh cầu có sự sống, những vật chất không xác định này càng thêm dày đặc. Có chỗ mới vừa trống trải trông rất an toàn, thì chỉ một giây thôi đã có mấy vật chất không xác định bay qua.

Có trời mới biết những vật chất không xác định này có cái gì cổ quái hay không, nên tàu Hy Vọng quả thực như đang khiêu vũ trên dây thép, nhích từng chút một qua vô số những vật chất không xác định này.

Đế cuối cùng đến được tinh cầu có sự sống, nhất định phải có người biết trước ở đây, có cả người suy nghĩ với khả năng phân tích và tính toán tốc độ cực nhanh để dẫn đường. Và ưu thế là một người toàn năng của Diêu Nguyên giờ phút này đã được thể hiện ra vô cùng xuất sắc. Tuy khả năng người biết trước của ông không bằng Trương Hằng, khả năng của người suy nghĩ không bằng Nhậm Đào hay Thích Hiểu Điểu, nhưng khi cần phải kết hợp cả hai công năng này lại, thì ưu thế của ông trở nên mạnh hơn rất nhiều so với bất kì ai!

Nhờ có Diêu Nguyên chỉ huy, tàu Hy Vọng trong hữu kinh vô hiểm đến gần tinh cầu có sự sống. Khi nhìn thấy tinh cầu có sự sống kia đã tới gần, thì đột nhiên, trên màn hình thiết bị dò tìm của tàu Hy Vọng xuất hiện bảy đốm đỏ thật lớn.

Bảy đốm đỏ thật lớn này là bảy chiếc chiến hạm ngoài hành tinh khổng lồ. Tuy không to bằng mẫu hạm siêu khổng lồ ở phế tích người ngoài hành tinh, cũng không to bằng mẫu hạm cỡ lớn của thương nhân ngoài hành tinh, nhưng bảy chiếc chiến hạm ngoài hành tinh này đều rất lớn, mỗi chiếc đều lớn hơn tàu Hy Vọng ít nhất gấp mười lần, thuộc hàng những chiếc khổng lồ nhất trong tập thể chiến hạm ngoài hành tinh ngoài xa lẫn chiến hạm đã bị biến hình thành vật chất không xác định ở gần.

Trên màn hình của bảy chiếc chiến hạm ngoài hành tinh cực lớn này đều xuất hiện biểu đồ lập thể. Không hiểu vì sao, bảy chiếc chiến hạm ngoài hành tinh này không xảy ra bị biến đổi hoàn toàn. Tuy ở mặt ngoài đã xuất hiện nhiều dấu hiệu biến hóa, như thành sinh vật, hay bướu thịt, hay băng hỏa, hay nham thạch vân vân, nhưng về đại thể thì vẫn giữ được hình dạng của chiến hạm. Bảy chiếc chiến hạm ngoài hành tinh có vẻ khác biệt này đang xông về phía tàu Hy Vọng với tốc độ điên cuồng!

Lúc này, tàu Hy Vọng lại gặp phải lựa chọn khó. Đó là phi thuyền gì? Sao bọn họ lại cùng vọt về phía tàu Hy Vọng? Tàu Hy Vọng phải làm gì khi chúng tới gần?

"Công kích! Diêu Nguyên! Chúng ta phải tiên phát chế nhân! Với ưu thế của chiến cơ vũ trụ của chúng ta, và ưu thế tuyệt đối của người điều khiển, chúng ta phải tiêu diệt tất cả những phi thuyền này khi chúng tới gần! Chúng ta không thể đặt mọi người vào trong nguy hiểm!"

Đây là tin tức Vương Quang Chính truyền về. Ông là tổng chỉ huy đội quân lên đất liền, hiện đang ở cầu tàu của chiến hạm. Đương nhiên nơi này cũng có màn hình lập thể lớn, nên cũng biết chuyện những phi thuyền nửa biến hình kia đang tới gần, và đề nghị của ông cũng được ưu tiên truyền về trung tâm chỉ huy.

Tuy Vương Quang Chính không phải nhân loại thế hệ mới, nhưng ở tàu Hy Vọng, ông có quyền lực gần ngang bằng với Diêu Nguyên, là người được lựa chọn để nối nghiệp tiếp theo, Tổng tư lệnh quân phòng ngự, Phó đoàn trưởng chiến đoàn tinh tế. Lời nói của ông, Diêu Nguyên không thể không thận trọng cân nhắc, đương nhiên Diêu Nguyên cũng có quan điểm riêng của mình. Dù sao tư duy của Vương Quang Chính chỉ là tư duy của người thường, khác rất nhiều so với tư duy của người suy nghĩ.

“Thứ nhất, tôi dám khẳng định một điều. Trên bảy chiếc phi thuyền này nhất định có loài người thế hệ mới... Được rồi, có người thích ứng vũ trụ, điều này là chuyện không thể nghi ngờ, nếu không bọn họ không thể nào vẫn còn duy trì được hình dáng. Thứ hai là... số lượng người thích ứng vũ trụ trên tàu rất rất ít! Thậm chí tôi nghĩ nhiều lắm cũng chỉ có một người mà thôi, đây cũng là lý do khi bọn họ càng tới gần tinh cầu có sự sống, thì sự biến hóa của phi thuyền càng thêm kịch liệt." Nhậm Đào xoa trán, nói.

"Thứ ba, mục đích của bọn họ hẳn không phải là định công kích chúng ta đâu. Nếu nói là công kích, chi bằng nói là tới để cầu xin được che chở thì hợp lý hơn, hoặc phải nói là vì con đường sống duy nhất cuối cùng của mình. Anh nhìn xem, những phi thuyền đã hoàn toàn không thèm để ý tới bất kì chuyện gì khác, chỉ muốn được tới gần chúng ta thật nhanh mà thôi!"

Diêu Nguyên gật đầu, xác nhận: "Không sai, tôi cũng nghĩ vậy. Theo tình huống hiện giờ... Nhậm Đào, cậu có cảm thấy những vật chất không xác định xung quanh này xảy ra biến hóa khiến người ta cảm thấy rất kinh khủng không? Sao tôi cứ cảm thấy như mấy thứ này sẽ biến thành ác ma rồi công kích chúng ta. Không biết chỉ bằng tàu Hy Vọng, chúng ta có chống đỡ nổi với bọn chúng hay không..."

Nhậm Đào biến sắc, nghĩ nghĩ, rồi khoát tay: "Tùy anh. Ai bảo anh là lãnh đạo làm gì! Dù sao tôi vẫn câu nói đó... Dù tàu Hy Vọng có thật đứng trong tình trạng nguy hiểm không thể nghịch chuyển hay không, thì tôi chỉ hi vọng anh nhớ kỹ lời anh đã hứa. Chúng tôi mới là người mà anh cần bảo vệ, chứ không phải đám người Noah số kia! Anh không được đánh đổi tính mạng của chúng tôi để thành toàn sự vĩ đại của anh!"

Diêu Nguyên nghiêm túc gật đầu: "Được, tôi hứa với cậu! Cũng hứa với mọi người... Được rồi! Bây giờ, gọi Lam tới đây giúp tôi. Không phải hắn luôn muốn có quyền lực và địa vị, thậm chí còn muốn trở thành thành viên cấp lãnh đạo quản lý tàu Hy Vọng à? Giờ nói cho hắn biết... Làm xong việc lần này, hắn sẽ chính là bộ trưởng ngoại giao của tàu Hy Vọng chúng ta!"

Lúc này, Lam đang ở trong phòng riêng của mình, không ngừng bồn chồn đi qua đi lại. Thật lòng, từ khi biết được mục đích của tàu Hy Vọng lần này là ngôi sao Nguyền Rủa này, lúc nào hắn cũng nơm nớp lo sợ. Đồng thời, trong khoảng thời gian qua, qua tiếp xúc nói chuyện, hắn mới thật sự khiếp sợ cái chủng tộc nhân loại khổng lồ này, thậm chí có thể nói rằng chủng tộc này có một tiềm lực khủng khiếp chẳng khác gì kỳ tích!

Đây là chủng tộc kiểu gì vậy?! Lịch sử khác biệt, không biết nên tạm thời không nói, nhưng điểm then chốt là... trên con tàu này mẹ nó có tới mấy trăm người thích ứng vũ trụ! Trong đó người thích ứng vũ trụ cấp S có tận cả trăm người, chưa kể còn có người vĩnh hằng có thể sáng tạo ra văn minh cấp thần trong truyền thuyết! Thế này rốt cuộc là thế nào hả?! Chỉ cần chủng tộc này không bị chết non ngoài ý muốn, cái gì khác không dám nói, nhưng ít nhất có một cái Lam biết rất rõ rằng, chủng tộc này ít nhất sẽ đạt được văn minh vũ trụ trung cấp!

Đúng vậy, có thể mong đợi ít nhất là văn minh vũ trụ trung cấp!

Mẹ nó đừng có coi thường văn minh vũ trụ trung cấp! Một văn minh vũ trụ cấp bốn, là có thể hoàn toàn không thèm để mắt tới tất cả các nền văn minh từ cấp bốn trở xuống đấy!

Đó chính là nguyện vọng nhỏ nhoi mà Lam tộc không ngừng phấn đấu hướng tới bao năm nay! Trở thành một nền văn minh vũ trụ trung cấp... Nhưng mà điều này rất khó. Lam tộc là một chủng tộc luôn lạc quan hướng về phía trước, nhưng ngay cả người lạc quan nhất trong tộc cũng không cho rằng Lam tộc có thể trở thành văn minh vũ trụ cấp bốn trước khi bị suy tàn. Nó quả thực giống như một giấc mộng cuối cùng của bọn họ, trong khi đó, ở nơi này, với chủng tộc nhân lọai này, Lam nhìn thấy được hi vọng ấy!

Cho nên, hắn vô cùng khát vọng có được quyền lực trong chủng tộc nhân loại này. Dù sao với tình hình hiện giờ, hình như chủng tộc nhân loại này rất tôn trọng quyền lực của nhau. Điểm này cực kì giống với hệ thống cấu tạo quyền lực của Lam tộc. Nên hắn cũng muốn có được quyền lực trong chủng tộc nhân loại, như vậy khi nhân loại đạt được văn minh vũ trụ cấp bốn, hắn với vai trò là lãnh đạo cấp cao, hầu như chỉ cần múa múa ngón tay, là có thể mang về cho Lam tộc vô số thành tựu và dẫn dắt, thậm chí không chừng còn có thể giúp Lam tộc cũng trở thành văn minh vũ trụ cấp bốn!

Đúng lúc này, hắn nhận được thông tin truyền tới cho mình...

"Cái gì? Bộ trưởng ngoại giao? Là cái gì? Bộ trưởng... nghĩa là đại thần đó hả? Nói cách khác, hoàng đế của các người muốn ta làm đại thần ngoại giao cho nhân loại các người?!"

Lam kích động quá, gần như là gào lên. Hắn gấp gáp đi tới đi lui trong phòng mình. Không chỉ hắn, đám tùy tùng của hắn cũng vô cùng hưng phấn, chương dịch sớm nhất tại reader của Bạch Ngọc Sách. Mấy tháng sầu khổ đã qua rồi, ai nấy đều ồn ào chúc mừng Lam , một người cười ha hả, nói: "Điện hạ, chúc mừng người. Không ngờ hoàng đế của nhân loại lại cởi mở như thế, giao một chức vụ quyền lực là đại thần ngoại giao cho ngài, nhưng mà... Điện hạ, tuy tôi nói lời này có hơi khó nghe, nhưng nếu đã quyết định ra sức làm việc cho chủng tộc nhân loại, vậy thỉnh ngài..."

Lam vung tay: "Đó là chuyện đương nhiên, phong kiến mà! Đây chính là ước định thần thánh! Ta sẽ dùng cả linh hồn và tánh mạng của mình để giữ gìn minh ước thần thánh có khả năng cứu vớt Lam tộc chúng ta lần này! Ta sẽ tận lực với cố gắng lớn nhất, và sự nhiệt tình cao nhất, dâng ra tất cả sức mạnh mà hiện giờ chúng ta có để phục vụ nhân tộc! Dù có phải đối mặt với chính Lam tộc, ta cũng sẽ nhất định không thiên vị!"

"Đi thôi! Đi thực hiện chức vụ lần đầu tiên của chúng ta!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio