Mình kiếm được núi vàng với bạn trai tặng núi vàng ý nghĩa không giống nhau, vốn dĩ Thẩm Diệu không có tiền cũng muốn giúp khuẩn nhân với rồng phun lửa, hiện tại có thù lao phong phú để lấy thì càng có mười phần động lực, cậu thỏa thuê mãn nguyện nói với lão người lùn: “Ông giúp tôi tra xem trong hai năm gần đây có ai tiến hành giao dịch ma vật long tộc không, với lại, tin tức về người săn trộm giết chết long tộc trong hai năm này tôi cũng muốn.”
Nói xong, Thẩm Diệu gỡ cái bao tay tình nhân tràn đầy nữ tánh trên tay xuống nhét vào trong ngực Thẩm Diệc Thanh.
Bởi vì lúc đàm phán với kẻ buôn tình báo đeo loại bao tay này quả thực hoàn toàn không có khí thế đó ok!
Lão người lùn nhìn chằm chằm túi áo khoác nhét tiền vàng của Thẩm Diệc Thanh, tròng mắt giả dối xoay chuyển, chậm rãi nói: “Săn trộm, mua bán ma vật long tộc đều là việc vi phạm lệnh cấm, không dễ tra, tra ra một người cậu phải cho tôi hai mươi đồng vàng.”
“Hai mươi đồng rất đắt.” Thẩm Diệu giữ chặt bàn tay như tia chớp ngoan ngoãn trả tiền của Thẩm Diệc Thanh, liếc nhìn lão người lùn còn chưa cao bằng chân mình, chậm rãi nói, “Ông đừng cho là tôi không biết, một nửa vật phẩm giao dịch vi phạm lệnh cấm liên quan đến ma vật trong thành phố này đều qua tay ông, nói không chừng ông đã sớm có tin tức, dù không có, ông tra cái này cũng tiện hơn người khác, tra ra một người cho năm đồng, không thể nhiều hơn.” Nhóc Thẩm tham tiền trong nhà chất đống núi vàng khó sửa đổi bản tính, vừa keo kiệt chém giá, vừa dùng ánh mắt sắc bén quét tới quét lui kệ hàng trong tiệm, trên tay còn cầm một đồng vàng nhàn nhã vứt chơi, dáng vẻ không quá tập trung.
Lão người lùn này trừ bán tình báo ra thì còn là một tên buôn hai mang, mấy thứ hiếm lạ qua tay không ít, tuy rằng đặt ở ngoài tiệm đều là thương phẩm hợp pháp, nhưng ở nơi không rõ thì lại rất khó nói.
Lão người lùn bị Thẩm Diệu một hơi chém ba phần tư giá cả cũng không giận, chỉ cười ha ha, đang muốn nâng giá lên, Thẩm Diệc Thanh lại cúi người thì thầm nói nhỏ với Thẩm Diệu, ánh mắt Thẩm Diệu mơ hồ một tích tắc, liền chợt dừng lại trên một hàng kệ. Cậu bước đi đến trước hàng kệ, một bàn tay xuyên qua đám hàng hóa kỳ lạ cổ quái trên kệ, gõ vài cái trên vách tường sau kệ, vách tường phát ra tiếng hồi âm trống rỗng, hiển nhiên là bên trong có đất trời khác.
“Ây? Phó đội Thẩm cậu gõ cái gì vậy?” Lão người lùn luống cuống, sải cặp chân ngắn vội vã chạy tới ngăn lại.
“Bên trong có hàng cấm nhỉ?” Thẩm Diệu làm bộ làm tịch hít hít mũi nói, “Mùi biển nặng như vậy, sợ là khung xương ma vật biển ha? Thứ này theo quy định là phải nộp lên cho viện nghiên cứu sinh mệnh ma vật quốc gia.” Thẩm Diệu cười tủm tỉm liếc nhìn lão người lùn xanh cả mặt liên tục phủ nhận, giọng nhẹ nhàng nói, “Đến giúp một tay đi ông chủ, chúng ta dời cái kệ này ra xem chẳng phải sẽ biết sao?”
Thẩm Diệc Thanh ở phía sau hai người hít hít mũi hệt như chó, ngửi đông ngửi tây, cảm giác của hắn đối với sinh vật biển hết sức sắc bén, trong cửa hàng này có xương ma vật biển hắn vừa vào cửa đã ngửi ra.
“Đừng đừng đừng, một người năm đồng vàng, hết thảy nghe theo cậu.” Lão người lùn dùng tay áo lau mồ hôi lạnh, kéo ống quần Thẩm Diệu khuyên can mãi kéo người đi, thấy Thẩm Diệu vẫn mang vẻ mặt không cam lòng nhìn chằm chằm vách mật thất, lão người lùn tiện tay lấy xuống một túi bột phấn màu đen lóe ra vụn sáng từ trên kệ đưa cho Thẩm Diệu, dời lực chú ý, “Phó đội Thẩm cậu xem, tặng cậu thứ mới lạ này.”
Hôm nay Thẩm Diệu vốn cũng không muốn thật sự truy cứu lão, liền nhận lấy: “Cái gì vậy?”
Lão người lùn cười ra mặt đầy nếp nhăn: “Đây là một loại bột phấn ma lực, có thể thay thế ma lực vận chuyển trong cơ thể ma vật phóng thích phép thuật, nhân loại hoặc là ma vật hao hết ma lực lợi dụng nó có thể dùng phép thuật, là một thứ mới nghiên cứu ra, phó đội Thẩm cầm chơi đi.”
Thẩm Diệu cong khóe môi, lão người lùn này khôn khéo như quỷ, thứ có thể chủ động lấy ra tặng xác định vững chắc không phải thứ quý giá gì, vì thế Thẩm Diệu liền không cự tuyệt, ước lượng bột phấn trong tay, quay đầu nhét vào trong ngực Thẩm Diệc Thanh, xong xác nhận nói: “Tình báo tôi muốn bao lâu có thể cho tôi?”
Lão người lùn trầm ngâm một chốc nói: “Cỡ khoảng trong vòng một tuần.”
“Chúng ta đi.” Thẩm Diệu vỗ vỗ Thẩm Diệc Thanh, Thẩm Diệc Thanh tung ta tung tăng đi theo.
Hai người đi ra cửa tiệm một khoảng, Thẩm Diệc Thanh mới xáp lại, vẻ mặt khờ dại nói với Thẩm Diệu: “Diệu Diệu, hai mươi đồng vàng cũng không nhiều lắm, về sau không cần mặc cả đâu.”
Thẩm Diệu nhìn hắn một cái, Thẩm Diệc Thanh lại nói: “Anh sợ em nói chuyện nhiều, bị mệt.”
Thẩm Diệu cong môi mỉm cười, xoa mặt Thẩm Diệc Thanh, nói: “Dù có nhiều tiền hơn nữa, thì khi giao tiếp với loại cáo già này cũng không thể tùy theo lão, không thì lão cho rằng em coi tiền như rác, dễ ức hiếp, sau này lần nào cũng sẽ liều mạng chém em.”
Kraken bảo bảo đơn thuần cái hiểu cái không gật đầu, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu giống như cún con.
Sau lưng Thẩm Diệu một trận khô nóng, chủ động mang bao tay tình nhân lại, ở trong bao tay xài chung dùng móng tay mờ ám cọ lòng bàn tay Thẩm Diệc Thanh, hai má hiện lên hai cái lúm đồng tiền, giọng mềm mại hỏi: “Trong nhà còn dư bao nhiêu thuốc tăng cường ma lực?”
Thẩm Diệc Thanh lấy lại bình tĩnh: “Hơn nửa rương.”
Thẩm Diệu mỉm cười, hai má nổi lên màu phấn hồng, xinh đẹp như một tiểu mị ma: “Vậy cũng không dùng được bao lâu, nếu đến thì mua thêm mấy rương về để dành.”
Diệu Diệu nói hơn nửa rương dùng không được bao lâu… Thẩm Diệc Thanh lập tức nhộn nhạo vô cùng, hai người nắm tay nhau đỏ mặt đi ở trên đường, thoạt nhìn quả thực ngây thơ y như một cặp học sinh trung học!
Thời tiết mưa kèm tuyết mặt đường sau núi trơn trượt ẩm ướt, nhưng xe hơi màu đen chạy như bay trên đường núi hoàn toàn không chịu ảnh hưởng, xe hơi chạy đến trước sân biệt thự của Thẩm Diệc Thanh, một cú xoay đuôi xinh đẹp chuẩn xác chui vào trong garage vững vàng đậu lại. Thẩm Diệu nhét khuẩn nhân xuống xe vào nhà, Thẩm Diệc Thanh thì mở cốp sau ra, chia ra mấy cái xúc tu phân biệt xách hơn trăm cân sườn dê cho bữa cơm trưa ngày mai cùng với mấy rương to thuốc tăng cường ma lực đuổi theo.
Thẩm Diệu vừa vào cửa, liền phát hiện trên bàn trà phòng khách đứng sừng sững một ngọn núi nhỏ dùng hộp socola thủ công xếp thành, trong không khí tràn ngập mùi thơm ngọt sang quý, trong lòng Thẩm Diệu run lên, không kiềm lòng nổi a một tiếng: “Anh thật sự bao cửa hàng này luôn hả?”
Tuy rằng buổi sáng Thẩm Diệc Thanh đã từng nói như vậy, nhưng khi Thẩm Diệu tận mắt nhìn thấy socola xếp thành ngọn núi nhỏ thì vẫn cảm thấy hiệu quả thị giác đánh vào vô cùng khả quan.
Thẩm Diệc Thanh như lẽ đương nhiên nói: “Nhất định phải bao, đáp ứng em mà.”
Kraken bảo bảo tìm niềm vui cho bạn trai đều là tặng cả núi cả núi, núi vàng núi bạc núi socola!
Thẩm Diệu hôn lên môi Thẩm Diệc Thanh, cởi bỏ áo khoác của Thẩm Diệc Thanh luồn cánh tay vào bên trong ôm lấy vòng eo thon gầy của hắn, ngửa mặt lên vừa nhẹ vừa nhanh hôn hắn một chút, xong lập tức dán mặt trên ngực Thẩm Diệc Thanh, cọ đến cọ đi nhỏ giọng rầm rì nói: “Em rất vui vẻ…”
Thẩm Diệc Thanh ôm chặt cục kẹo ngọt yếu mềm đến độ muốn lấy mạng người ta trong ngực, ra vẻ trầm ổn cúi đầu hôn tóc Thẩm Diệu, phía sau lại lòi ra một cái xúc tu khống chế không được, như chó nhỏ vẫy đuôi hưng phấn điên cuồng lay động!
Trong góc phòng khách, Quất ca lấy tư thế đế vương ngồi ngay ngắn trên ổ mèo, vô cùng đau đớn nhìn tên sen còn nhõng nhẽo hơn mèo ấy, thiếu niên khuẩn nhân cũng mặt đỏ tai hồng rúc về trong túi áo Thẩm Diệu ngồi xuống, ôm chặt đầu gối mình.
Thẩm Diệc Thanh dùng hơn hai mươi cái xúc tu lọ mọ trong phòng bếp hơn một tiếng làm ra bữa tối vô cùng phong phú, cái bàn ăn có thể cho mười người đồng thời ăn cơm bị đồ ăn chất đầy, Thẩm Diệc Thanh buộc tạp dề hiền huệ cầm lấy một con cua nói: “Đây là một đám cua mập cuối cùng năm nay, sau này nữa liền không thể ăn, hôm nay Diệu Diệu ăn nhiều một chút.”
Khuẩn nhân đứng ở trên bàn cơm, tràn ngập ao ước nhìn con cua trong tay Thẩm Diệc Thanh, đôi mắt vừng đen phát sáng bling bling.
“Cậu từng ăn cua chưa?” Thẩm Diệu hỏi, lột một cái vỏ cua ra.
Khuẩn nhân nuốt nước miếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cực nghiêm túc: “Chưa từng ăn, nhưng mà các tộc nhân đời ông nội tôi đều ăn rồi, bởi vì ông nội tôi đã từng suất lĩnh các tộc nhân hợp lực đánh chết một con cua đồng vô ý xâm nhập lãnh địa của chúng tôi, những người già thế hệ đó thường xuyên kể với chúng tôi về loại sinh vật cua mỹ vị này.”
Thẩm Diệu: “…”
Sao giết con cua thôi mà nghe giống diệt rồng vậy.
Thẩm Diệu dùng đũa quệt một chút thịt cua trong suốt như ngọc cùng với một chút gạch cua cam vàng trét lên cái đĩa nhỏ bên cạnh, nói: “Vậy cậu nếm thử xem.”
Khuẩn nhân lấy ra bộ dụng cụ ăn mini của mình từ trong túi, quy củ ngồi cạnh đĩa, duỗi tay ra gắp một chút thịt cua bỏ vào trong miệng, chậc lưỡi hai cái, mắt hạt vừng bỗng dưng mở to.
“Thế nào, mùi vị không tệ nhỉ?” Thẩm Diệu hỏi.
Miệng nhỏ của khuẩn nhân bị gạch cua dinh dính dán lại, rối rắm một hồi lâu mới mở ra, cảm thấy mỹ mãn tán thưởng: “Thật là thơm, sao lại ngon như vậy…”
Thẩm Diệu hòa khí cười cười: “Về sau có thể kêu con rồng kia bắt giúp cậu.”
“Được!” Khuẩn nhân nắm chặt tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập khát khao.
“Diệu Diệu uống ít rượu đi, giải hàn.” Thẩm Diệc Thanh rót một chung nhỏ rượu vàng cho Thẩm Diệu, bụng dạ hết sức khó lường.
“Từng uống rượu chưa?” Thẩm Diệu quay đầu hỏi khuẩn nhân, “Nếm thử nhé?”
Khuẩn nhân lại bị gạch cua dán miệng, đành phải liều mạng gật đầu.
Thẩm Diệu dùng muỗng quấy cà phê múc một chút rượu vàng, cẩn thận kê lên mép đĩa, khuẩn nhân hệt như uống nước ven sông, cong người dán môi trên mặt rượu màu vàng nhạt, uống từng ngụm nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn bị rượu cay làm cho nhăn thành một cục.
Khuẩn nhân rung đùi đắc ý ha một tiếng, lại đỏ mặt cúi người uống rượu, chẳng bao lâu, khuẩn nhân liền ngã sấp trên đĩa ngủ đến bất tỉnh nhân sự, thân thể nho nhỏ, tạo ra tiếng ngáy như sấm rền.
Bên kia, Thẩm Diệc Thanh vốn muốn dùng rượu chế tạo ra một chút tình thú, Diệu Diệu say rượu khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng làm nũng mê sảng gì đó chỉ nghĩ một chút thôi đã cảm thấy thực mê người! Nhưng tửu lượng Thẩm Diệu sâu không thấy đáy, hơn mười ly rượu xuống bụng mặt càng uống càng trắng, nói năng hết sức bình tĩnh, cuối cùng kraken bảo bảo chuốc người không thành lại tự mình say, ầm một tiếng gục trên mặt bàn, ngụy trang mất đi khống chế biến trở về nguyên hình, đầu bự đường kính ba mét kẹp giữa bàn và lưng ghế dựa, gần như sắp bị đè nổ!
“Thẩm Diệc Thanh? Thẩm Diệc Thanh anh tỉnh lại đi?” Thẩm Diệu vừa bực mình vừa buồn cười kéo Thẩm Diệc Thanh say đến đỏ rực ra, vốn đang muốn kéo hắn về phòng ngủ, nhưng phòng ngủ ở lầu hai, cân nặng tính bằng tấn của Thẩm Diệc Thanh thật sự rất khó hoạt động, vì thế Thẩm Diệu đành phải lấy chăn đắp trên đầu bự của Thẩm Diệc Thanh, kraken bảo bảo đội cái chăn nhỏ, hệt như bùn nhão xụi lơ trong phòng ăn ngủ tròn một giấc, không chỉ không có tình thú, hơn nữa ngay cả giường cũng không được ngủ, sáng hôm sau khi tỉnh dậy trên xúc tu còn in dấu hoa văn trên nền gạch men, hết sức thê thảm!
Hết chương