Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm, kraken bảo bảo bị bỏ trong nhà ăn ngủ một buổi biến ra hình người, nhặt quần áo bị căng thành vải rách lúc biến thân tối hôm qua lên, cuộn cuộn nhét vào trong thùng rác, thân thể trần truồng về phòng ngủ mặc quần áo.
Lúc đi ngang qua một căn phòng cho khách vốn không ai ở, Thẩm Diệc Thanh nghe thấy trong cửa truyền ra tiếng ngáy khí thế ngất trời, hắn đẩy cửa nhìn, chỉ thấy khuẩn nhân ngã chỏng vó nằm ở trên gối ngủ say, trên bụng đắp một cái khăn tay gấp thành mấy lớp, dưới đầu còn gối lên một miếng bọt biển rửa bát, hiển nhiên là Thẩm Diệu cắt ra từ trên bọt biển, điều hòa mở gió mát, nhiệt độ trong phòng thích hợp, tiểu khuẩn nhân ngủ say sưa, khóe môi chảy ra một sợi nước bọt mảnh như sợi tóc.
Kraken bảo bảo nhìn khuẩn nhân được Thẩm Diệu chăm sóc đặc biệt chu đáo, trong mắt lộ ra vẻ ghen tị.
Diệu Diệu còn chưa chăm sóc mình như vậy… Thẩm Diệc Thanh chua chua nghĩ, đi đến chỗ cửa phòng khách khép lại chỉ còn một khe nhỏ, lập tức biến một ngón tay thành xúc tu, theo khe hở luồn vào duỗi đến bên cạnh khuẩn nhân, giận dỗi chọt chọt bụng khuẩn nhân, xong lại nhanh như chớp thu hồi xúc tu khép cửa lại trong lúc khuẩn nhân còn chưa rõ tình huống, sau đó rón ra rón rén đi ra.
Cực kỳ xấu xa!
Tục ngữ nói thật đúng, ghen tị khiến người ta xấu xí…
Khuẩn nhân bỗng nhiên bị đánh thức, giật mình ngã nhào từ trên gối xuống chăn, đội đầu tóc bù xù thất kinh nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, còn cho là vừa rồi mình đang nằm mơ, cậu há mồm ngáp một cái thật to, kéo khăn tay lên đắp ở trên người, ngã đầu lại ngủ mất.
Bên kia, đầu sỏ gây tội Thẩm Diệc Thanh trở về phòng khoác cái áo ngủ, đi vào phòng ngủ của Thẩm Diệu, tiến vào ổ chăn ôm Thẩm Diệu đang ngủ say.
Thẩm Diệu ngủ đến trên người nóng hầm hập, hơn nữa không biết có phải là ăn nhiều socola không, mỗi một lỗ chân lông trên người giống như đều tản ra hương thơm ngọt nhàn nhạt, cậu bị Thẩm Diệc Thanh kinh động, mở cánh môi mềm mại ra nửa mê nửa tỉnh nhỏ giọng rầm rì oán giận, giọng nói cũng mềm ngọt, cả người ôm vào trong lòng giống như một viên kẹo mới vừa ra lò.
Thẩm Diệc Thanh bị manh đến trái tim nhảy bùm bùm kinh hoàng, âm thanh dường như nổi trống kia thật sự đánh thức Thẩm Diệu đang dán trên ngực hắn, Thẩm Diệu nhăn mày lại, không nhẹ không nặng cắn một phát trên xương quai xanh của Thẩm Diệc Thanh, nhỏ giọng làm nũng: “Em còn chưa ngủ đủ đâu…”
“Vậy em ngủ tiếp đi.” Thẩm Diệc Thanh nói.
Thẩm Diệu nhắm mắt vài giây đồng hồ, ở trong ổ chăn dùng chân đạp Thẩm Diệc Thanh, trách: “Thức rồi, ngủ không được.”
Thẩm Diệc Thanh biến ra một cái xúc tu: “Rót chút dịch thôi miên cho em nhé? Một giây đồng hồ là ngủ liền.”
“Thôi, đợi chút nữa còn phải đi làm.” Thẩm Diệu không chút để ý liếc qua cái xúc tu kia, nhất thời cười đến hăng hái, “Ha ha ha ha, đây không phải là hoa văn gạch men ở phòng bếp sao?”
“… Em còn nói nữa.” Kraken bảo bảo lập tức tủi thân, “Anh uống say em liền ném anh dưới phòng bếp không quản à?”
“Cân nặng của anh đều tính bằng tấn, em kéo anh không nổi.” Thẩm Diệu buồn cười nói, “Không phải đắp chăn cho anh rồi sao?”
Thẩm Diệc Thanh tiếp tục mạnh mẽ tủi thân: “Cũng không cho anh cái gối nữa.”
Thẩm Diệu ước lượng cái đầu to của Thẩm Diệc Thanh, hỏi: “Là anh nằm lên gối, hay là gối nằm lên anh?”
“Anh mặc kệ, bồi thường anh.” Thẩm Diệc Thanh lén lút dùng xúc tu quấn quanh Thẩm Diệu vài vòng, siết vào trong ngực ấn ấn xoa xoa, hút hút hút hút.
Thẩm Diệu nhẹ nhàng mỉm cười, kéo chăn bao lại từ đầu đến chân hai người, ngay sau đó cái chăn liền mờ ám bắt đầu lay động, qua chốc lát, Thẩm Diệu từ dưới chăn lộ ra một cánh tay, sờ soạng mở tủ đầu giường lấy ra một ống thuốc tăng cường ma lực, ngón cái lưu loát xé mở vỏ bọc, lập tức lùi về trong chăn…
Giữa lúc phòng ngủ xuân ý dạt dào, trong một góc nhỏ yên lặng không người cách đấy hơn mười km, thiếu niên long tộc đang trải qua khảo nghiệm từ trận mưa tuyết rét lạnh đầu tiên của mùa đông, cậu ta há mồm thở ra một đám lửa nhỏ sưởi ấm lòng bàn tay, đợi ngọn lửa tắt rồi, lại phun ra thêm một đốm, có cảm giác hệt như cô bé bán diêm…
Hành động phun lửa sưởi ấm của cậu ta hấp dẫn mèo hoang xung quanh chú ý, không bao lâu, mèo hoang chó hoang mười dặm bát hương đều tụ đến tìm cậu ôm nhau sưởi ấm, ngọn lửa nhỏ đến đáng thương ấy tuy rằng không thể sưởi ấm được một đám động vật nhỏ, nhưng chúng nó kề sát cùng nhau cũng có thể sinh ra hiệu quả chống lạnh. Rồng phun lửa bị một đám mèo hoang chó hoang vây lấy như sao vây trăng, giống như vua của đám động vật lưu lạc, có mấy con mèo con chó muốn sưởi ấm còn vô cùng nịnh nọt ngậm đến một ít cống phẩm cho long vương điện hạ, chẳng hạn như một cái chân gà bị gặm gần hết, nửa miếng cá mặn, một cái bánh màn thầu lạnh cứng…
Thiếu niên long tộc bất đắc dĩ đẩy đám “cống phẩm” ra, lần thứ n cường điệu nói: “Grào!”
Tôi chỉ ăn lưu huỳnh thôi!
Khuẩn nhân liên tiếp ở nhà Thẩm Diệc Thanh vài ngày.
Biệt thự của Thẩm Diệc Thanh ở trong núi, phong cảnh mặc dù đẹp nhưng mấy vấn đề ruồi kiến vẫn có chút làm người ta đau đầu, mà uy áp của kraken chỉ có thể kinh sợ sinh vật thủy tộc, không có hiệu quả với côn trùng trên đất bằng, sau một trận mưa tuyết, nhóm côn trùng may mắn còn tồn tại theo bản năng trốn tới nơi ấm áp, các “sinh mệnh nhỏ bé” trong phòng bỗng nhiên nhiều lên.
Vì thế khuẩn nhân nhàn rỗi không có việc gì làm liền xách thanh đao chân bọ ngựa, đeo cung làm từ khúc gỗ và mũi tên từ xương cá, trước ngực treo tấm khiên vảy rồng, săn thú khắp núi đồi trong nhà Thẩm Diệc Thanh, coi như là trả tiền thuê nhà. Qua vài ngày khuẩn nhân săn giết được không ít côn trùng lẻn vào tránh rét, còn bắt giữ một con muỗi nấp ở sau điều hòa tính ngủ đông, chiến công vô cùng hiển hách!
Buổi chiều hôm nay, khuẩn nhân đang tuần tra ở phòng bếp, Thẩm Diệc Thanh bỗng nhiên hấp tấp vừa mặc áo khoác vừa lao ra từ phòng vẽ tranh, khom người vớt khuẩn nhân lên, lời ít ý nhiều nói: “Tìm được rồi, dắt cậu qua đó.”
Khuẩn nhân ngẩn người một hồi mới kịp hiểu ra, cơ thể nhỏ bé kích động đến hơi hơi phát run: “Hiện giờ cậu ấy thế nào?”
Thẩm Diệc Thanh nghĩ nghĩ, miêu tả chi tiết: “Không bị thương, hơn nữa ăn rất no.”
Khuẩn nhân vỗ vỗ ngực, yên lòng.
Cậu không biết chính là, thật ra rồng phun lửa đến một phòng thí nghiệm hóa học của một trường trung học trộm lưu huỳnh, bị giáo viên xem là ăn trộm mà bắt lấy, một ma vật làm việc ở cục cảnh sát đồng thời kiêm chức người tình báo lập tức đưa tin tức cho lão người lùn, sau khi Thẩm Diệu nhận được tin tức lập tức đi qua hốt rồng nhỏ ra khỏi cục cảnh sát, rồng nhỏ lưu lạc đầu đường rất nhiều ngày nhận được giáo huấn, không dám xúc động và không để ý hậu quả giống lúc trước tập kích viện nghiên cứu nữa, lúc ở cục cảnh sát bị hỏi không nói được một lời, cũng không gây chuyện, thấy Thẩm Diệu là người có liên quan với viện nghiên cứu, liền thành thành thật thật đi với Thẩm Diệu.
Thẩm Diệc Thanh chở khuẩn nhân đến một tiệm đồ uống cách cục cảnh sát kia không xa.
Trong tiệm, Thẩm Diệu với rồng nhỏ ngồi đối diện nhau ở vị trí bên cửa sổ, Thẩm Diệu ôm một ly trà sữa kẹo bông gòn uống từng hớp nhỏ, bên tay còn có một đĩa điểm tâm đã ăn xong, rồng nhỏ không ăn đồ ăn nhân loại thì mặc bộ quần áo bẩn bẩn hai tay trống trơn, ngây ngây ngốc ngốc ngồi ở trên ghế, thoạt nhìn cực kỳ giống một tên ngốc to xác bị bắt nạt…
Ngoài tiệm, Thẩm Diệc Thanh gõ cốc cốc hai cái trên cửa sổ thủy tinh, Thẩm Diệu quay đầu nhìn, lập tức kéo rồng nhỏ hồn bay trên mây lao ra khỏi tiệm, nhét cậu ta vào ghế sau xe Thẩm Diệc Thanh, cũng không quản rồng nhỏ có thể nghe hiểu hay không, tự động cao hứng phấn chấn nói: “Nhìn xem trong xe là ai!”
Khuẩn nhân xoạc hai cẳng chân nho nhỏ ngồi ở ghế sau, thấy rồng nhỏ vẻ mặt ngây ngốc bị Thẩm Diệu nhét vào, một đường nhảy nhảy nhót nhót vô cùng mừng rỡ kích động nhảy lên lòng bàn tay rồng nhỏ, kích động nói: “Rốt cuộc tìm được cậu rồi!”
Thiếu niên long tộc mãnh liệt cúi đầu, trừng khuẩn nhân sửng sốt một chốc, trong đôi mắt lửa đỏ phút chốc nước mắt lưng tròng, cậu ta tủi thân grào một tiếng, từng hạt từng hạt nước mắt to tràn mi mà ra, lạch cạch nện xuống, một giọt trong đó vừa vặn rơi trên đầu khuẩn nhân, tức khắc liền giúp khuẩn nhân gội đầu!
Hoàng tử bé khuẩn nhân túm quần áo rồng nhỏ linh hoạt leo lên cổ áo cậu ta, nắm chặt cằm rồng nhỏ xoay người leo lên trên mặt, xong lập tức đạp cái mũi cao thẳng của rồng nhỏ chạy vọt lên trên hai bước bắt lấy lông mày ổn định thân hình, cúi người đặt một nụ hôn thuần khiết hữu ái trên trán rồng nhỏ.
Thẩm Diệu ở một bên nhìn ngây người, nhịn không được kề tai nói nhỏ với Thẩm Diệc Thanh: “Lần đầu tiên em thấy có người chạy trên mặt người khác đó…”
Thẩm Diệc Thanh mỉm cười anh tuấn, nói: “Chờ anh trưởng thành em cũng có thể chạy trên mặt anh.”
Trong giọng nói còn mang theo một loại kiêu ngạo khó hiểu!
Thẩm Diệu: “…”
Cái này thật ra em không quá chờ mong đâu.
Rồng nhỏ vừa mới bị khuẩn nhân hôn trán, không hề có tiền đồ đỏ ửng mặt.
Khuẩn nhân dùng tiếng long tộc nghiêm túc nói: “Grào, grào, grào, grào.”
Tớ rất lo cho cậu, nếu về sau lại lạc khỏi nhau, thì ở tại chỗ chờ tớ đi tìm cậu, không được tự chạy loạn.
Rồng nhỏ rũ mắt, lông mi dày rậm, có vẻ rất ngoan ngoãn: “Grào…”
Tớ biết rồi…
Nói xong, rồng nhỏ dùng tay nâng khuẩn nhân lên đặt ở bên môi, dùng hai cánh môi mảnh mỏng hoàn toàn bao trùm khuôn mặt nhỏ nhắn của khuẩn nhân, cực mềm nhẹ hôn trả lại một chút, cũng là một nụ hôn thuần khiết hữu ái.
Lúc này mặt khuẩn nhân cũng đỏ, cậu dùng tay áo lau miệng, nói: “Grào, grào!”
Cậu, cậu hôn trúng miệng tớ luôn rồi!
Nụ hôn thuần khiết hữu ái này tức khắc biến vị!
Thẩm Diệu tò mò chọt chọt Thẩm Diệc Thanh, nhỏ giọng nói: “Anh có thể nghe hiểu họ nói chuyện không?”
Thẩm Diệc Thanh lắc đầu: “Một chút cũng nghe không hiểu.”
Thẩm Diệu: “Đều là rống đến rống đi, em còn tưởng rằng không khác lắm…”
“Khác rất nhiều, cục cưng.” Thẩm Diệc Thanh khẽ nhướn mày, tự hào dân tộc nói, “Rõ ràng là tiếng kraken bọn anh nghe hay hơn, có một loại tình cảm tinh tế biểu đạt ở trong đó, tiếng long tộc chỉ là gọi bậy thôi.”
Thẩm Diệu nhịn cười quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “…”
Tui nghe tất cả mấy người đều là đang gọi bậy hết!
Hai thiếu niên ở ghế sau dùng tiếng long tộc nói chuyện một hồi lâu, khuẩn nhân dùng cái khăn ướt còn to hơn thân thể mình dứt khoát hẳn hoi lau mặt cho rồng nhỏ, lau khuôn mặt khóc giống như mèo hoa ấy đến trắng nõn trắng nà, lại nhảy lên trên đầu rồng nhỏ giúp cậu ta chải sơ lại đầu tóc rối bù như ổ chim. Sau khi cảm xúc hai người dần dần bình phục lại, rồng nhỏ mới phát hiện người lái xe ở phía trước chính là ma vật khủng bố ngày đó định nhét mình vào miệng cắn thành hai nửa, sợ tới mức phun ra mấy ngọn lửa nhỏ, giơ khuẩn nhân lên dùng cái đầu to của mình điên cuồng cọ trên ngực khuẩn nhân cầu an ủi.
“Nếu cháy hỏng xe tôi tôi liền ăn cậu đó.” Thẩm Diệc Thanh dùng kính chiếu hậu quan sát tình huống phía sau, vô cùng lạnh lùng nói.
Rồng nhỏ càng thêm hoảng sợ, rất muốn dắt khuẩn nhân nhảy xe chạy trốn, lại bị khuẩn nhân trầm ổn đè xuống.
Khuẩn nhân dùng tay đè trán rồng nhỏ, nói: “Hắn chỉ nói giỡn thôi.”
“Hắn sẽ không ăn cậu.” Thẩm Diệu cũng quay đầu trấn an, cậu vốn đang muốn nói gì đó, nhìn thấy dáng vẻ chật vật dơ bẩn của rồng nhỏ liền nuốt lời nói trở vào.
Khuẩn nhân dùng tiếng long tộc nói với rồng nhỏ về việc mấy ngày này Thẩm Diệu và Thẩm Diệc Thanh bận rộn vì tìm kiếm rồng nhỏ, hiểu lầm giải trừ, rồng nhỏ không còn sợ hãi Thẩm Diệc Thanh, còn kề cái đầu bự tóc tai rối bời của mình ra hàng ghế trước, ánh mắt áy náy nhìn cổ chân Thẩm Diệu. Thấy Thẩm Diệu đích thật là khỏi hẳn, rồng nhỏ liền ngượng ngùng nhích mông về hướng cửa xe, dường như muốn bớt chiếm chút không gian trong xe, tốt nhất là dứt khoát rúc thành nhỏ như khuẩn nhân, để Thẩm Diệu không nhìn thấy mình mới tốt.
Thật sự là rất ngại ngùng… rồng nhỏ xấu hổ mặt đỏ bừng.
Rồng nhỏ và khuẩn nhân ở nhà Thẩm Diệc Thanh một đêm, khuẩn nhân xử lý rồng nhỏ lưu lạc nhiều ngày bên ngoài một phen, kẻ lang thang dơ bẩn biến trở về mỹ thiếu niên, có điều trên gương mặt tuấn tú ấy vẫn lộ ra vẻ ngốc bẩm sinh…
Sáng hôm sau, ba người ngồi vây quanh bàn ăn ăn sáng, rồng nhỏ hệt như cọc gỗ ngồi ở một bên nhìn họ ăn, ngẫu nhiên ngốc nghếch dùng tăm chia đồ ăn cho khuẩn nhân, hoặc là dùng đầu ngón tay thân thiết sờ sờ đầu khuẩn nhân, cọ cọ bụng nhỏ của khuẩn nhân, đôi mắt sáng như đốm lửa chặt chẽ nhìn chằm chằm khuẩn nhân, dường như sợ không cẩn thận sẽ ném mất khuẩn nhân. Cả một buổi sáng, khuẩn nhân di chuyển sang bên nào, mặt rồng nhỏ cũng xoay qua hướng đó, khoảng cách còn dán cực gần, mà hành động như vậy mang đến hậu quả chính là khi rồng nhỏ đột nhiên ngứa mũi hắt xì, một cái hắt xì liền phun khuẩn nhân từ trên bàn cơm vào trong rổ đồ ăn cách đó mấy mét!
“Grào grào!” Xin lỗi xin lỗi! Rồng nhỏ phát điên chạy tới nhặt khuẩn nhân lên thả lại trên bàn cơm.
Khuẩn nhân phủi vụn đồ ăn dính vào trên người ra, giọng nói ôn hòa mang theo một chút dung túng: “Grào, grào, grào.”
Không sao, quen rồi, cứ luôn phải phun tớ một lần.
Dù sao thì rồng nhỏ là một con rồng từng bị viêm mũi mãn tính, có đôi khi sẽ ức chế không được điên cuồng hắt xì!
Mấy người dùng cơm xong, Thẩm Diệu ho nhẹ một tiếng, lấy ra mấy trang giấy đóng dấu mỏng manh đã chuẩn bị tốt từ trước đó đặt lên trên bàn, trên giấy có chữ và ảnh chụp rậm rạp, khuẩn nhân vừa thấy liền lập tức đoán được bảy tám phần: “Tìm được bọn họ rồi à?”
“Còn chưa xác định.” Thẩm Diệu nói xong, rút ra một tờ giấy đưa tới trước mặt rồng nhỏ, trên tờ giấy kia in hai bức ảnh chụp, là hai con rồng phun lửa một đực một cái. Thẩm Diệu còn chưa nói gì, rồng nhỏ nhìn thấy ảnh chụp đã mãnh liệt trừng to mắt, gân xanh trên thái dương lồi ra, răng mài vào nhau cành cạch, cổ họng tràn ra hai tiếng gầm nhẹ bi phẫn: “Grào grào!”
Ba mẹ!
Khuẩn nhân leo lên bả vai rồng nhỏ, dùng tay nhỏ bé từng chút một vuốt ve tóc cậu ta, nhẹ giọng dùng long ngữ trấn an rồng nhỏ: “Grào —— grào —— ”
Không sai rồi, Thẩm Diệu thầm nghĩ, theo thứ tự mở mấy tờ giấy ra trước mặt rồng nhỏ, chỉ vào từng tờ giải thích: “Tờ này, tờ này, còn có tờ này, mấy người trên này từng tham dự hành động… mưu sát cha mẹ cậu.” Nhóm thợ săn ma bình thường nhắc tới loại chuyện này thường là dùng chữ “săn trộm”, nhưng Thẩm Diệu cảm thấy nói như vậy không quá tôn trọng, liền đổi thành “mưu sát”, Thẩm Diệu vừa nói, khuẩn nhân ở bên kia cũng đồng thời phiên dịch lại, “Những người này hiện tại đều đã không còn trên nhân thế, theo phân tích thì hẳn là mấy người này chết do long tộc tập kích, là cậu làm nhỉ? Còn ba người này, nguyên nhân chết là thủy quái ký sinh trong cơ thể bọn họ, chôn trứng ký sinh, hiện nay không rõ là ngoài ý muốn hay là báo thù, có điều ba người họ cũng đã chết, hơn nữa chết vô cùng đau đớn.”
Hai mắt rồng nhỏ đỏ rực, nhìn chằm chằm ảnh chụp của mấy kẻ săn trộm, dường như hận không thể lôi bọn họ ra từ trong ảnh giết thêm một lần.
“Cuối cùng là người này.” Thẩm Diệu đẩy tờ giấy cuối cùng đến trước mặt rồng nhỏ, ngón tay thon dài điểm điểm trên một tấm ảnh chụp, nói, “Căn cứ tình báo, di thể… cha mẹ cậu, chính là bị hắn mua lại, hắn là một phú thương thích sưu tầm ma vật, đây là tư liệu cá nhân của hắn. Ba ngày trước hắn xuất ngoại nghỉ phép, hiện tại tình huống canh phòng ở nhà hắn hẳn là lỏng lẻo hơn bình thường, là một cơ hội tốt để xâm nhập.” Nói xong, Thẩm Diệu bình tĩnh từ bỏ tố chất nghề nghiệp của thợ săn ma, đưa qua tờ giấy cuối cùng, không được tự nhiên đỡ trán, “Khụ, đây là bản vẽ mặt phẳng nhà hắn… cậu tìm kiếm trọng điểm mấy cái phòng trưng bày này.”
Khuẩn nhân phiên dịch y nguyên lời Thẩm Diệu nói truyền đạt cho rồng nhỏ, rồng nhỏ rưng rưng nước mắt, tràn ngập cảm kích nhìn Thẩm Diệu, thấp giọng nói: “Grào, grào grào grào.”
Khuẩn nhân: “Cậu ấy nói cậu ấy vô cùng cảm ơn cậu, cậu ấy bằng lòng đem hết vàng bạc châu báu tích góp mấy năm nay tặng cho cậu.”
Thẩm Diệu chối từ một chút: “Cái này không cần, tôi giúp cậu cũng không phải vì tiền.”
Khuẩn nhân thuật lại lần nữa, rồng nhỏ kiên trì nói: “Grào, grào.”
Khuẩn nhân kiên định nói: “Cậu ấy nói xin cậu nhất định phải nhận lấy, dù sao thì sau này cậu ấy cũng không dùng được.”
Nhóc Thẩm tham tiền nhanh chóng nói: “Vậy liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Thật sự là đặc biệt dối trá!
Sau khi rồng nhỏ bình phục cảm xúc, mang theo khuẩn nhân cùng với tình báo mà Thẩm Diệu dùng nhiều tiền mua tới, muốn chạy qua đoạt lại di thể cha mẹ.
“Từ từ…” Thẩm Diệu cạn lời ngăn cản, “Di thể cướp về rồi cậu muốn chở đi như thế nào? Cõng trên lưng bay hả?”
Rồng nhỏ bị hỏi đến độ cả con rồng đều ngây dại.
“Đi theo tôi, chúng tôi đã chuẩn bị tốt.” Thẩm Diệu ngoắc ngoắc ngón tay với rồng nhỏ, hai người đi ra cửa, Thẩm Diệc Thanh đang lái xe chờ ở ngoài cửa, rồng nhỏ vẻ mặt mờ mịt theo Thẩm Diệu lên xe ngồi yên, xe lái xuống đường núi, một đường chạy về hướng nhà phú thương, sau khi liên tục quẹo qua vài ngã tư không có cameras theo dõi, xe đậu trên một khu đất trống yên tĩnh rộng rãi.
Thẩm Diệu búng tay một cái: “Xuống xe.”
Rồng nhỏ nhét theo khuẩn nhân ngoan ngoãn xuống xe, vừa nhấc đầu, phát hiện giữa khu đất trống còn có một chiếc xe tải lớn, tải trọng tương đối khả quan.
“Xe tải dài mét.” Thẩm Diệu quay đầu lại, khóe môi thoạt nhìn thực mềm mại hơi hơi nhếch lên, “Khẳng định đủ dùng.”
Hết chương
Trà sữa kẹo bông gòn: