“Anh và Nghiêm Thắng sẽ không chờ ở đây lâu đâu, sớm muộn gì cũng đi.”
Sẽ không ai đợi ở nơi này cùng anh Sơn nữa, cậu mong rằng sẽ có một người, có thể ở lại vì Kỷ Sơn Thanh. Hẳn cậu sẽ không có vinh hạnh trở thành người đó, Nhưng Triệu Ý thì có thể.
Triệu Ý không giống vậy.
Triệu Ý không ngốc, Từ Hữu Vi đã nói từ lâu, nói không rõ nhưng cậu nghe hiểu điều đó.
Thật ra Triệu Ý cũng từng nghĩ, nếu không còn cách nào khiến Kỷ Sơn Thanh đi theo cậu thì cậu sẽ ở lại cùng với anh. Nhưng cậu cũng sẽ rất để bụng người trên ngọn núi Tiểu Nam Sơn kia. Kỷ sơn Thanh có thể ở lại bất cứ nơi đâu, Triệu Ý đều sẽ theo cả, nhưng điều kiện tiên quyết là Kỷ Sơn Thanh không bị bất cứ một áp lực nào cả, bất đắc dĩ bị một thứ gì đó khóa lại mà Triệu Ý chẳng thể hiểu được.
Kỷ Sơn Thanh ở đâu không quan trọng, quan trọng là bây giờ anh đang bị kiềm lại dưới ngọn núi đó, mà Triệu Ý còn thể nhìn rồi kề cạnh anh ngoài ngọn núi, cho anh một chút hạt sương mai, nhưng không cách nào có thể lay động anh được, thậm chí đến bây giờ không thể biết rốt cuộc đó là thứ gì, có thể tháo gỡ nó ra được hay không.
Đó mới thứ khiến Triệu Ý không cam lòng.
Cuối cùng cậu vẫn hỏi.
“Người chôn trên ngọn núi Tiểu Nam Sơn đấy là ai vậy?”
Bỗng nhiên Từ Hữu Vi nhìn về phía cậu, vẻ mặt rất phức tạp: “Cậu biết à?”
Triệu ý cắn cắn môi, nói: “Kỷ Sơn Thanh có nói sơ với tôi.”
Từ Hữu Vi cười khổ nói: “Vậy tôi cũng không thể nói cho cậu biết nhiều được, anh Sơn chưa từng nhắc với ai về người trên núi Nam Sơn. Chúng tôi chỉ biết, ngày tháng hàng năm, vào sáng sớm anh Sơn sẽ đến Tiểu Nam Sơn, trên núi chôn con trai của ông hiệu trưởng, Tiết Thành Phong. Nghe nói hình như trước kia làm lính.”
Con ngươi Triệu Ý run rẩy kịch liệt.
——- Người đó ngủ trên núi một ngày, Kỷ Sơn Thanh sẽ đợi ở đây một ngày, người đó ngủ trên núi mãi mãi, Kỷ Sơn thanh sẽ phải đợi ở đây mãi mãi!
——- Người đó là tội lỗi của tôi, người đó chết rồi thì Kỷ sơn Thanh mới còn sống.
——- Hai mươi bốn tuổi, đột nhiên anh ta triệt phá đường dây buôn ma túy, khi sắp được thăng cấp thì đột nhiên xuất ngũ, không muốn nhận công trạng nữa. Mấy tháng sau khi ra quân thì đi thẳng đến thôn Thạch Đầu này.
——- Cậu thấy bây giờ nó sống người không ra người quỷ không ra quỷ, đó là cậu thấy, cậu thấy nó sống không tốt, nhưng với nó mà nói, có lẽ đó là cách suy nhất để sống. So với chuyện chết, chí ít bây giờ nó còn sống không phải sao?
——- Trên ngọn núi đấy là người con của ông lão hiệu trưởng, Tiết Thành Phong. Hình như trước kia từng là lính.
Thoáng chốc trong đầu Triệu Ý có một suy đoán, nếu có một thứ gì đó đủ nặng nề khiến Kỷ Sơn Thanh phải từ bỏ tất cả, tự mang lên mình xiềng xích, cam tâm tình nguyện biến thành một hạt bụi, đó có lẽ là cả sinh mệnh.
Sinh mệnh của Kỷ sơn thanh được đổi lấy bằng hài cốt chôn dưới núi Nam Sơn, vậy tất cả mọi người đều đã rõ cả rồi.
Tại sao hết lần này đến lần khác từ bỏ mọi thứ để rồi đến đây làm một giáo viên nông thôn. Tại sao cứ mãi không đi, tại sao đã không còn mong đợi được gì nữa, không dám hi vọng xa vời. Tại sao đang sống mà lại giống như đã chết, tại sao bình tĩnh đến thế mà lại giấu ngàn loại tính tình, đáp án chỉ có một.
Bởi vì vốn dĩ Kỷ sơn Thanh không phải sống cho bản thân, anh đang kéo dài sinh mệnh cho người trên ngọn núi Nam Sơn đó.
Anh đang chuộc tội.
Trở thành Tiết Thành Phong, bảo vệ thôn Thạch Đầu, bảo vệ Khai Hóa và bảo vệ ông hiệu trưởng.
Anh đang cố gắng để trở thành… một con người khác.
Anh không bị vùi trong mớ đất vàng, mà lại tự tay giết chết bản thân.
Giết chết Kỷ Sơn Thanh còn sống, chỉ khi chết đi thì Tiết Thành Phong mới sống lại.
Anh sống bằng cách này, bằng cách coi bản thân mình như người đã chết… sống thay cho cả người đang nằm trên núi Nam Sơn kia.
Triệu Ý nhắm lại mắt, tay ôm lấy ngực.
Một cái búa đầy gai nhọn, đang gõ từng phát một vào tim cậu.
Hóa ra là vậy sao.
———-
Tan rã không mấy vui vẻ.
Lúc Hà Quang Tễ đi vẻ mặt cũng không phải vui vẻ gì, thấy Triệu Ý còn mím môi một cái. Kỷ Sơn Thanh và Từ Hữu Vi đi tiễn hắn, trên đường hắn cũng chỉ nói chuyện với Từ Hữu Vi, không thèm đoái hoài gì đến Kỷ Sơn Thanh.
Trên đường trở về, Từ Hữu Vi hỏi Kỷ Sơn Thanh: “Sao anh lại chọc anh ta rồi?”
Quan hệ giữa Hà Quang Tế và Kỷ Sơn Thanh khá tốt, Từ Hữu Vi đã biết từ lâu, nhưng bởi tính hai người hơi khác nên thường xuyên bất đồng, mỗi lần bất đồng như vậy là đứng cự nhau, sau đó hòa lại thì không sao nữa.
“Anh không chọc cậu ta.”
Kỷ Sơn Thanh lạnh nhạt trả lời.
Hà Quang Tễ nghĩ gì anh biết cả, hắn đứng về phía anh rồi nói tất cả mọi thứ cũng vì lợi ích cho anh, hắn không quan tâm Triệu Ý sống chết thế nào, nhưng không thể mặc kệ Kỷ Sơn Thanh được.
Đó chính là khác biệt
Từ Hữu Vi cũng không hỏi nữa.
Xe chạy được một đoạn, đột nhiên Kỷ Sơn Thanh nói: “Khi nào học sinh được nghỉ đông thì em và Nghiêm Thắng về quê ăn Tết đi, bốn năm rồi hai đứa không về nhà.”
Trong phúc chốc Từ Hữu Vi cứ ngây ra, dù biết Kỷ Sơn Thanh sẽ không giữ bọn họ, nhưng lúc anh thật sự mở miệng đuổi người, vẫn chợt giật nảy mình, vẫn cảm thấy… khó chịu.
Hắn mở miệng hỏi rằng: “Ăn Tết xong, tụi em có về lại được không?”
Kỷ Sơn Thanh nói: “Thì là để tụi em về, có muốn về chỗ nào nữa?”
Vốn trấn Thạch Đầu này cũng không phải quê nhà, sao có thể dùng từ về được?
Chỉ có nhà mới có thể dùng từ về đó mà thôi.
Từ Hữu Vi nháy nháy mắt, gió lạnh thổi thẳng vào trong mắt khiến hắn cảm thấy cay cay, nước mắt cứ như bị gió tạt mà sắp ứa ra vậy.
“Anh Sơn, vậy anh không về ư?”
Hỏi câu này khiến Từ Hữu Vi cảm thấy khá ngốc. Người khác đã hỏi Kỷ Sơn Thanh về chuyện này vô số lần, đáp án đã rõ mười mươi trong lòng, nhưng vẫn cảm thấy không cam tâm. Cho rằng chỉ cần hỏi một chút sẽ có được đáp án khác lần trước.
Nhưng rồi chẳng có gì khác cả.
Kỷ Sơn Thanh nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì.
Từ Hữu Vi liền nói: “Anh Sơn, anh đuổi tụi em đi hết như vậy, sau này…”
Sau này, coi như chỉ còn mỗi mình anh thôi.
Kỷ Sơn Thanh im lặng hồi lâu, Từ Hữu Vi cho rằng anh không nói gì nữa. Gió cứ thổi qua từng đợt, rồi trong tiếng gió hắn nghe thấy giọng của Kỷ Sơn Thanh.
Anh bảo rằng: “Hữu Vi, bốn năm nay, anh xin lỗi nhiều.”
Xin lỗi cái gì, Từ Hữu Vi hiểu rõ cả.
Mặc dù bọn họ ra khỏi toà án, không còn bị nhốt trong nhà giam nữa, nhưng vẫn không cách nào được tự do. Kỷ Sơn Thanh cảm thấy là do anh kéo họ đến đây, là một lồng giam khác mà anh giao cho bọn họ.
Kỹ Sơn Thanh nghĩ rằng, nghỉ ngơi ở một chỗ bốn năm như vậy thì có khác gì là ngồi tù đâu.
—–
Tối đến cơm nước xong xuôi, Triệu Ý kéo Kỷ Sơn Thanh về phòng của mình.
“Em mua cho anh vài bộ quần áo, anh thử đi.”
Cậu nói rồi lôi trong tủ ra vài bộ ném lên giường.
Có áo lông, áo khoác, áo len…
Rất đầy đủ.
Kỷ Sơn Thanh nhìn những bộ quần áo đó, rồi liếc chiếc vali để ở góc tường mà cảm thấy hơi buồn cười.
“Cái vali của em to thế mà chỉ toàn đựng quần áo cho anh sao à?”
Triệu Ý còn nhoài người trong tủ, nghe vậy, đóng một cánh cửa vào rồi nói: “Không phải là quần áo cả đâu…”
Còn thêm chút phụ kiện nữa.
Triệu Ý hơi thoáng do dự nhìn chiếc hộp nhỏ trong tay, cuối cùng vẫn bỏ nó vào góc sâu nhất trong tủ quần áo, bây giờ chưa phải lúc.
Cậu cầm cái túi rồi chui từ trong tủ ra, mặt cười toe rồi khoa cái túi về phía anh, cười tươi: “Đồ lót nữa chứ.”
Kỷ Sơn Thanh: “…”
Triệu Ý đóng cửa tủ lại, cười xấu xa: “Thử xem nhé?”
Âm cuối còn vút lên giống như đùa giỡn trai nhà lành.
Chứ không phải so độ dâm à?
Kỷ Sơn Thanh nhìn rất nghiêm chỉnh rồi nói: “Em giúp anh thử đi.”
Triệu Ý: “…”
Kỷ Sơn Thanh đưa tay cầm cái túi của cậu, gỡ ra nhìn thoáng một cái rồi quay sang nhìn cậu: “Em mua đúng size không đấy?”
Triệu Ý: “Chắc đúng chứ.”
Kỷ Sơn Thanh cười, nhẹ nhàng gật đầu: “Anh cũng nghĩ vậy, dù sao em cũng sờ bao nhiêu lần rồi, chắc sẽ nhớ kỹ.”
Triệu Ý: “…”
Mỗi lần cậu cảm thấy mình rất dâm thì Kỷ Sơn Thanh sẽ nhanh chóng nói cho cậu biết anh dâm còn hơn cậu nữa.
Vãi thật.
Triệu Ý đi tới giường, cầm quần áo mới ném lên rồi nói Kỷ Sơn Thanh thử từng cái một. Kỷ Sơn Thanh mặc bộ nào lên cậu cũng thấy rất đẹp, đẹp còn hơn cả người mẫu nữa.
Chờ đến khi anh thử xong, đột nhiên nhớ đến gì đó rồi quay lại hỏi cậu: “Em xếp quần áo cho em chưa?”
Triệu Ý ngơ ra.
Cậu nhớ mang quần áo cho Kỷ Sơn Thanh nhưng lại quên mang cho mình. Bây giờ đã gần một tháng, đồ lúc trước để ở đây mỏng quá nên đa số không mặc được.
Kỷ Sơn Thanh nhìn vẻ mặt dần dần đơ ra của cậu, cười nhẹ một tiếng rồi hỏi: “Triệu Ý, có phải em quên mang quần áo của mình rồi không?”
Triệu Ý: “…”
Kỷ Sơn Thanh nhịn không được mà vò đầu cậu một cái, thở dài: “Sao em lại trở nên ngốc nghếch vậy chứ?”
Nè!
Triệu Ý gỡ tay anh ra, càu nhàu: “Đừng vò đầu em.”
Chính cậu cũng bắt đầu thấy mình ngốc nghếch luôn rồi.
Kỷ Sơn Thanh cởi áo khoác trên người, phủ lên mặt Triệu Ý: “Em mặc đi, anh có mang đây.”
Triệu Ý lấy cái áo xuống, rũ mắt nói: “Là mua cho anh mà.”
Là mua cho anh, muốn anh mặc đồ của Triệu Ý mua cho anh mà.
Kỷ Sơn Thanh đứng cạnh giường, rũ mắt nhìn cậu trong chốc lát, đột nhiên cúi người, nâng mặt Triệu Ý lên, hôn cậu.
Cái này thì mẹ nó sao anh nhịn cho được.
Đáng yêu như thế làm sao nhịn được.
Một cái nhẹ nhàng thế thôi, thật là nhẹ, nụ hôn quá đỗi ôn nhu.
Triệu Ý còn chưa kịp cảm nhận lấy nụ hôn này thì Kỷ Sơn Thanh đã dứt ra, nói nhẹ bên môi cậu: “Anh mặc đồ em mua, em mặc của anh, được không?”
Cái này… thì được.
Triệu Ý gật nhẹ đầu, tay Kỷ Sơn Thanh lại ngứa, lại muốn xoa đầu cậu.
Tay anh còn chưa kịp vươn ra đã bị Triệu Ý liếc xéo, đáng yêu vô cùng.
Cậu ngồi trên giường, Kỷ Sơn Thanh đứng cạnh cậu, cậu đưa tay ra thôi là đã có thể tóm lấy lưng quần Kỷ Sơn thanh, ngửa đầu cười với anh: “Quần áo thử xong hết rồi, còn một cái nữa, thử luôn đi.”
Triệu Ý vừa cởi thắt lưng anh ra vừa nói: “Sáng nay, anh nói với em, là em quyến rũ anh thì anh sẽ nằm ngửa cho em chịch, còn nhớ không?”
Kỷ Sơn Thanh: “…”
Cánh tay Triệu Ý dùng sức giật mạnh thắt lưng anh ra, ném lên giường, sau đó lại tới nút quần, giọng điệu đầy cám dỗ và lôi cuốn: “Kỷ Sơn Thanh, bao giờ anh mới định lên giường với em?”
Tác giả:
Bé Triệu lẳng lơ: Muốn ăn thịt