Kỷ Sơn Thanh thấy Triệu Ý ung dung thông thạo với chiếc quần của mình như vậy, chờ đến khi cậu kéo khóa quần xong, anh đưa tay đè tay Triệu Ý lại.
Triệu Ý giương mắt nhìn anh, Kỷ Sơn Thanh từ trên nhìn xuống mặt cậu, đôi mắt bị mí mắt che một nửa, không rõ cảm xúc bên trong.
“Triệu Ý.”
“Hửm?”
“Ngày em đi, tại nhà ga, em nói với anh, em không biết anh có yêu em hay không.”
Anh nói câu đó xong thì không nói tiếp nữa, chỉ im lặng mà nhìn cậu. Triệu Ý bị anh nhìn mà khó chịu hết cả người, rút cái tay đang để trên quần anh, lái sang một chuyện khác hết sức tự nhiên.
“Không phải thử quần trong thôi hả? Nói nhảm gì nhiều thế.”
Cậu cầm cái túi để trên giường, ném vào người Kỷ Sơn Thanh rồi nói: “Tự về thử đi, lấy đồ về luôn đi.”
Kỷ Sơn Thanh tiếp được túi cậu ném, quay người để nó lên đầu giường, tiếp theo anh cúi người ôm đống quần áo trên giường, mở tủ ra, ném hết vào trong, sau đó nhét tay vào quần mình đi về phía Triệu Ý.
“Nghe không rõ, vậy cứ làm đi.”
Triệu Ý: “??!!”
Kỷ Sơn Thanh đi tới gần, đưa tay đè Triệu Ý xuống giường, dán sát tai cậu rồi thì thầm: “Chịch đi, hiểu rồi, đúng không?”
Triệu Ý nhìn trần nhà, cậu vừa nói là muốn lên giường với Kỷ Sơn Thanh chỉ là để chọc anh thôi. Thật ra cậu còn chưa nghiêm túc nghĩ về nó, sao mà lên giường với anh được.
Có nhiều thứ còn cao hơn dục vọng.
Từ lâu lên giường đã không còn là mục đích của cậu, cậu tham càng nhiều, cậu của hiện tại đã không chỉ muốn ngủ với Kỷ Sơn Thanh nữa, mà còn muốn ngủ cả đời với anh.
Kỷ Sơn Thanh men từ tai cậu rồi trượt dần đến cổ, chạm nhẹ vào xương quai xanh.
“Triệu Ý, anh đã từng nói rằng hai người muốn lên giường với nhau thì nhất định phải có người cam tâm tình nguyện nằm dưới.”
Anh vùi đầu vào cổ Triệu Ý, giọng trầm thấp: “Anh cam tâm tình nguyện, Triệu Ý, anh đồng ý. Nếu là em thì dù thế nào anh cũng đồng ý. Lần này, em đã nghe rõ chưa?”
Nghe rõ chưa à?
Tình yêu của Kỷ Sơn Thanh, mày đã nghe rõ chưa?
Rõ chứ.
Nhưng không sao không vui vẻ một chút nào, chỉ cảm thấy đau làm sao.
Không nỡ, cổ họng cứ như bị nghẹn lại.
Vốn là vậy mà, vốn là vậy mà… Vốn dĩ Kỷ Sơn Thanh là như vậy!
Triệu Ý hất mạnh người đó ra, ấn anh xuống rồi hôn, hôn ngấu nghiến, chi bằng là nói cắn xé bởi vì quá mạnh. Răng va vào nhau, bờ môi ứa máu.
Kỷ Sơn Thanh từ từ đưa tay ôm lấy cậu, giống như là đang trấn an.
Triệu Ý cởi áo len của Kỷ Sơn Thanh, sờ soạng vào trong, bàn tay lạnh buốt của cậu áp lấy làn da ấm nóng của anh. Kỷ Sơn Thanh hơi giật mình, Triệu Ý liền dừng tay lại, lúc muốn lui ra thì Kỷ Sơn thanh đè tay cậu lại.
Triệu Ý đang hôn cũng bởi vậy mà dừng lại.
Kỷ Sơn Thanh hơi nhướng mắt lên, nhìn Triệu Ý rồi nói: “Tiếp tục đi.”
Tay Triệu Ý dán vào làn da của anh, nhiệt độ cứ như không ngừng truyền vào cho cậu, khiến cậu dần nóng lên rồi nóng lên hơn nữa.
Triệu Ý vùi lên cằm Kỷ sơn Thanh cắn một cái, từ trong họng phát ra tiếng nỉ non: “Kỷ Sơn Thanh, anh là cái đồ ngu ngốc. Anh không thể để bản thân thoải mái được chút nào sao?”
Kỷ Sơn Thanh khẽ hừ một tiếng, ôm chặt Triệu Ý nói: “Hiện tại anh ổn lắm rồi.”
Còn khó chịu là lúc em không có ở đây cơ.
“Làm đi Triệu Ý, anh đồng ý.”
Kỷ Sơn Thanh không có gì cho cậu, chỉ có thân xác này và thêm một trái tim, tất cả đều đã đem ra giao hết cho cậu cả rồi.
Cho em đấy, em hãy nhớ thật kỹ.
Đến lúc đi rồi thì mới không còn cảm thấy tiếc nuối.
Nhân lúc em vẫn còn đây, Kỷ Sơn Thanh trao hết cho em.
“Em không đồng ý!”
Lông mi Kỷ Sơn Thanh khẽ rung nhẹ, cánh tay đang ôm Triệu Ý thoáng chốc như mất hết sức lực, nét mặt của anh rất bình tĩnh, thuận theo Triệu Ý mà nói: “Tại sao lại không? Chẳng phải em luôn muốn vậy sao?”
Bây giờ không muốn nữa rồi à?
“Kỷ Sơn Thanh, anh nhìn em này.”
Triệu Ý chống tay xuống giường, giữ một khoảng cách nhất định với anh, đôi mắt kia long lanh sáng tỏ nhìn vào Kỷ Sơn Thanh thật đăm chiêu, giống như muốn xuyên vào anh.
Kỷ Sơn Thanh đối mắt nhìn lại, trong con ngươi là đầm hoa đào âm u.
Triệu Ý cắn răng, nói còn mang theo cơn giận dữ: “Anh còn vờ vịt gì với em nữa? Kỷ Sơn Thanh, anh đang giả vờ gì với em thế? Chẳng phải muốn đè em sao? Chẳng phải nằm mơ cũng muốn đè em, cho em khóc lóc trên giường của anh sao? Bây giờ còn vờ vịt đồng ý nằm xuống cho em đè, vậy câu nào của anh mới là thật hả? Rốt cuộc anh đang nghĩ gì trong lòng vậy?”
Kỷ Sơn Thanh nhìn cậu, trong đôi mắt kia cuối cùng cũng có chút xao động, một cánh hoa đào chợt rơi vào mặt nước, cơn sóng nước dập dìu mềm mại: “Đều là thật.”
Triệu Ý cảm thấy ngạt thở, Kỷ Sơn Thanh như vậy khiến cậu không thể thở được.
Đều là thật.
“Triệu Ý, anh muốn khiến em không biết cũng phải biết, không rõ cũng phải rõ, muốn lấy được thì chiếm được, sau đó nhớ cho thật sâu Kỷ Sơn Thanh này.”
Vành mắt Triệu Ý đỏ lên, nén nhịn rồi hỏi: “Anh chưa từng nghĩ đến việc yêu em, là thật sao?”
Kỷ Sơn Thanh nghiêng đầu tránh đi ánh mắt của cậu, trái cổ anh giật giật, nhẹ nhàng nói: “Làm đi, Triệu Ý.”
——–
Làm đi, Triệu Ý.
Sao lại chịu như vậy được, còn có thứ gì khiến anh không thể không nhịn được chăng?
Sao lại phải cứ nhất nhất nghe theo lời anh nói, sao lại phải đi trên con đường anh đã vạch ra?
Quần áo vứt trên giường, trên đất, tiếng thở dốc trong phòng, tiếng rên rỉ hòa lẫn.
Chiếc giường nhỏ không chịu nổi sức nặng của hai người, phát ra tiếng kẽo kẹt nho nhỏ.
Không khí rất lạnh, nhưng hai người gần như trần trụi trên giường, đến một cái chăn cũng không đắp.
Triệu Ý ôm anh, cả người Kỷ Sơn Thanh nóng rực, anh nhắm hờ đôi mắt rồi giao hết quyền chủ động cho Triệu Ý.
Thế nhưng, tất cả cũng không như dự đoán của anh.
Giây phút Triệu Ý ở trên người anh ngồi xuống, đầu óc Kỷ Sơn Thanh trống rỗng, thậm chí trong tai còn có tiếng ong ong.
Không làm biện pháp gì, không đồ bảo vệ, Triệu Ý cứ ngoan cố ngồi thẳng xuống.
Kỷ Sơn Thanh nằm trên giường, nhìn khuôn mặt Triệu Ý tái đi vì đau, người ấy cắn chặt môi dưới như sắp bật máu, vầng trán nhợt nhạt lấm tấm mồ hôi, thậm chí anh còn cảm nhận được cơn run rẩy nhè nhẹ từ Triệu Ý, đó là đau.
Sao có thể không đau được?
Một chút dạo đầu cũng không có… cứ thế…
Anh từ từ cảm nhận được sự ướt át, tay cứng đờ sờ vào chỗ hai người giao hợp, đờ đẫn đưa tay lên nhìn, máu dính vào tay.
Kỷ Sơn Thanh cắn răng như muốn vỡ, hốc mắt anh đỏ ửng lên…
Triệu Ý bắt đầu di chuyển… đau đến mức run lẩy bẩy… thế mà cậu vẫn động…
“Triệu Ý, đm em dừng lại!”
Kỷ Sơn Thanh tóm eo cậu muốn đứng lên. Anh muốn dừng lại, nhưng Triệu Ý lại vội vàng nằm sấp lên người Kỷ Sơn Thanh, đầu đặt lên xương quanh xanh của Kỷ Sơn Thanh, hai tay cậu ôm chầm lấy anh, nhẹ nhàng nhấp nhả.
Kỷ Sơn Thanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, anh sợ nên khẽ động nhẹ, Triệu Ý lại càng đau.
Anh chỉ đành nhìn Triệu Ý rồi dỗ dành cậu: “Triệu Ý, em ra đi, ra đi được không.”
Triệu Ý vừa vào người anh thở hổn hển, khi cơn đau phía sau vơi đi cậu lại ngẩng mặt lên nhìn Kỷ Sơn Thanh.
Kỷ Sơn Thanh mím chặt môi lại, vành mắt ửng đỏ, đôi mắt đó như sóng sánh ánh nước, cuối cùng là thêm một chút cảm xúc rõ nét hơn.
Triệu Ý đưa tay chạm lên đôi mắt đỏ bừng ấy của anh, khẽ môi cười: “Anh Sơn à, sao anh khóc thế?”
Kỷ Sơn Thanh nắm chặt tay cậu, giọng nói như khản đặc: “Em xuống đi.”
Triệu Ý không hề nhúc nhích, dù cho cảm giác bị đâm cũng không ổn lắm, dù cho nơi đó đau đến mức tê liệt, nhưng mà cậu cảm thấy rất thoải mái, tựa như bao nhiêu sự giận dỗi đè nén bao lâu nay đều tan biến đi.
Cậu nhìn Kỷ Sơn Thanh rồi bảo rằng: “Anh Sơn, có phải anh đau lòng vì em không?”
“Anh có biết vừa rồi khi anh nói với em rằng anh đồng ý em có cảm giác thế nào không? Cảm giác đó giống như bây giờ vậy đấy. Anh Sơn, bao nhiêu lần rồi, anh cứ làm em đau lòng, em đếm không xuể, em khóc không được nữa vậy thì anh khóc cái gì? Anh vô dụng quá đấy.”
“Triệu Ý, em xuống rồi nói được không…”
Triệu Ý cười khẽ một tiếng, nói: “Không được.”
Cậu cúi xuống cắn vào yết hầu Kỷ Sơn Thanh một phát, sau khi nhả ra thì cậu thì thầm: “Anh Sơn, bây giờ em đau lắm, đau gì cũng sẽ hết, vào cũng vào rồi, anh giúp em sướng một chút đi chứ.”
Nói xong, cậu lại duỗi lưỡi ra liếm lên hầu kết Kỷ Sơn Thanh, giọng nói mang đầy sự dụ dỗ.
“Anh Sơn, đâm em đi, làm em khóc, làm em sướng, làm em thở, cho em gọi tên của anh. Cho em điên cuồng, cho em… biết anh yêu em đi.”
———
Đêm đầu tiên dụ dỗ người khác chính là tự tìm đường chết, sáng hôm sau Triệu Ý đã không thể xuống giường.
Thật sự… không thể xuống được giường.
Triệu Ý nằm lỳ trên giường, đau hết cả người… cái mông là đau nhất.
Cửa được mở, Triệu Ý nghiêng đầu nhìn sang. Kỷ Sơn Thanh bưng một ly nước, cầm hộp thuốc trong tay đi đến.
“Em…”
Chỉ nói một chữ, Triệu Ý liền ngậm miệng, giọng quá khàn, nói thôi mà cuống họng còn đau.
Như rên rỉ.
Hôm qua thật sự chọc Kỷ Sơn Thanh, đợi sau khi phía sau cậu bớt đau, Kỷ Sơn Thanh như chó điên không có vòng cổ, đè cậu ra chịch hung ác.
Sau này, làm được rồi còn bị Triệu Ý gạ thêm mấy lần.
Cho cậu khóc, cho cậu sướng, cho cậu thở, cho cậu điên cuồng… cuối cùng còn làm cậu không xuống giường được nữa.
Vãi quá.
Kỷ Sơn Thanh lấy viên thuốc ra đưa tới cho Triệu Ý.
Triệu Ý nhìn xem nhìn anh, cố gắng truyền sóng não vào trong mắt anh rằng: Em không uống.
Kỷ Sơn Thanh vẫn bình thường: “Muốn anh đút à?”
Triệu Ý chưa kịp lắc đầu, chỉ thấy Kỷ sơn Thanh bỏ viên thuốc vào miệng mình sau đó đè đầu cậu xuống, cho cậu một nụ hôn kịch liệt.
Anh đem thuốc đẩy sang cho Triệu Ý, rồi còn dùng lưỡi nhét viên thuốc vào sâu trong miệng, sau đó nhanh chóng rút lưỡi ra, lấy tay ôm mặt cậu không cho cậu nhả thuốc ra ngoài.
Chờ Triệu Ý nuốt viên thuốc vào rồi anh mới buông tay ra, cầm ly nước để lên tủ đầu giường, hỏi Triệu Ý đang nôn khan: “Uống nước không?”
Triệu Ý yếu ớt vươn tay nhận lấy cái ly.
Đời này cậu không muốn hôn nhau với Kỷ Sơn Thanh như vậy nữa.
Mẹ nó cậu khổ quá mà.
Chờ Triệu Ý uống nước xong, Kỷ Sơn Thanh hết sức lạnh nhạt mà hỏi một câu rằng: “Còn đau mông không?”
Triệu Ý: Phải làm sao đây, tôi muốn ném ly nước vào mặt anh ta quá.
Tác giả: Chúc mừng bé Triệu lẳng lơ đã thành công nằm liệt giường hí hí hí