Ngón tay Triệu Ý giật giật, vẫn nhịn ham muốn nén cái ly vào mặt Kỷ Sơn Thanh, cậu chậm rãi cầm ly trong tay rồi để lên tủ đầu giường.
Vì động tác của cậu mà chăn mền bị vén lên một góc nhỏ, có thể thấy những dấu hôn trên xương quai xanh mà Kỷ Sơn Thanh đã để lại cho cậu. Triệu Ý vốn đã trắng nên những dấu hôn này lại càng trở nên bắt mắt hơn, dấu hôn chi chít từ trên xuống dưới.
Để cái ly xuống, Triệu Ý vội vàng rút tay về, nắm chặt lấy chăn mền rồi quấn thành một cục, sau còn giật mình một cái.
Lạnh quá.
Trong phòng không có điều hòa, ở đây lại khó khăn không có hệ thống sưởi, mùa hè có quạt còn đỡ, đến mùa đông còn phải chống chọi với giá lạnh.
Triệu Ý bọc kỹ trong chăn hai mắt lim dim, nói chuyện cũng tốn sức, không thèm để ý đến Kỷ Sơn Thanh nữa.
Kỷ Sơn Thanh đợi một hồi cũng không nghe Triệu Ý trả lời lại, thấy cậu đã nhắm mắt, rõ ràng là không muốn để ý tới người ta. Anh liếm đầu răng, đan hai tay rồi bóp lại, vừa ra ngoài một vòng nên tay chưa ấm được. Anh xoa tay hai lần, còn lo tay lâu chưa ấm nên vén hẳn áo mình lên, cho tay dán vào bụng một hồi, chờ đến khi không khác nhiệt độ cơ thể là mấy mới ngồi vào giường Triệu Ý, âm thầm luồn tay vào trong chăn.
Vừa sờ đến chỗ đó, kẻ bên trong run người một phát, thoắt cái tóm lấy tay anh.
“Mẹ nó anh làm cái gì vậy?”
Nói dứt lời, Triệu Ý nhíu mày, cổ họng vẫn còn đau.
Kỷ Sơn Thanh ngước mắt nhìn cậu: “Anh sờ xem.”
Triệu Ý:??
“Anh sờ cái gì?”
Kỷ Sơn Thanh: … Sờ mông em đấy.
Dường như phát hiện là mình hơi nhiều lời, Triệu Ý lại đổi cách nói: “Anh sờ mông em làm gì?”
Dường như Kỷ Sơn Thanh cũng không ý thực được rằng việc sờ như vậy là tốt hay là xấu.
“Thế em vén chăn lên để anh nhìn xem.”
“Anh nhìn cái gì?!”
“Nhìn chỗ đó của em… coi có nặng không.”
Hôm qua chảy cả máu, chắc là bị rách rồi.
Triệu Ý không muốn nói với anh nữa, cuống họng lại còn đau, mẹ nó cái chủ đề này nói xấu hổ chết mất.
Cậu quăng tay Kỷ Sơn Thanh ra: “Cút.”
Kỷ Sơn Thanh không cút, tay trong chăn cũng không rút ra nhưng không còn lộn xộn nữa, lát sau lại nói: “Rồi em cứ nằm sấp mãi vậy à?”
Triệu Ý lại nhắm mắt lại, từ chối giao tiếp: Em bị ngựa đạp không nằm sấp thì nằm gì? Không lẽ ngồi?
Cậu không nói gì thế là Kỷ Sơn Thanh lại nói tiếp: “Nằm ngửa được không em?”
Tròng mắt Triệu Ý khẽ đảo: Xin lỗi nhé, không được, mông đau lắm.
“Chiều nay anh dẫn em đến bệnh viện khám thử.”
Triệu Ý mở mắt trừng mắt nhìn Kỷ Sơn Thanh.
“Không đi.”
Mẹ nó cũng biết suy nghĩ phết, đi bệnh viện làm gì? Khám mông hả? Nói thế nào? Nói là, bác sĩ ơi, bác xem mông cho cháu với, hôm qua cháu bị người ta chịch đổ máu à?
Chưa đủ mất mặt hay sao.
Mặt mũi Kỷ Sơn Thanh có vẻ vẫn rất bình tĩnh: “Không đi cũng phải đi.”
Triệu Ý: “Đt con mẹ anh.”
Kỷ Sơn Thanh cười lạnh một tiếng: “Em nói là em đâm anh, cuối cùng ai đâm ai? Ai nằm sấp chỗ này dậy không nổi nữa?”
Triệu Ý: “…”
Ok, là tôi tự tìm đường chết.
Kỷ Sơn Thanh không buông tha cho cậu mà nói tiếp: “Không phải hôm qua chịu đựng giỏi lắm sao? Kiên quyết ngồi lên, lắc mông để anh chơi em. Giỏi tới mức chơi mình chảy máu, thế mà không có khả năng đi bệnh viện à?”
Triệu Ý: Nếu không phải bây giờ cuống họng ông đây đau, thì có cái đếch anh dám đánh rắm ở đây với ông à?
Triệu Ý chôn mặt trên gối, răng cắn vào góc drap day day mấy cái.
Cuối cùng bên tai cũng im lặng, tay Kỷ Sơn Thanh còn đặt trong chăn không hề rút ra. Mặc dù là không xoa người cậu nữa, nhưng Triệu Ý vẫn cảm nhận được sự tồn tại của anh.
Cảm giác như Kỷ Sơn Thanh đã an vị ở đó, im lặng hít thở, bỏ tay vào bên trong chăn cậu.
Làm cho người ta cảm thấy an tâm.
Thật an tâm, thế là Triệu Ý ngủ. Lúc tỉnh lại đã là xế chiều, quả thật cậu đã nằm im trên giường một ngày.
Kỷ Sơn Thanh vẫn ở đấy, ngồi bên mép giường nhìn cậu đến sững sờ, tay vẫn còn nằm trong chăn.
Thấy Triệu Ý tỉnh Kỷ Sơn Thanh mới di chuyển, anh nhoài người tới đầu tủ cầm lấy chiếc hộp nhỏ.
Triệu Ý vừa tỉnh ngủ nên giờ còn hơi bần thần, chưa phản ứng kịp. Đột nhiên cậu thấy mông mình mát lạnh, cậu giật bắn cả người. Kỷ Sơn Thanh thấy vậy thì đè người cậu xuống, tay kia bôi thuốc vào phía sau cậu.
“Đừng nhúc nhích.”
Mặt Triệu Ý đỏ rần, cậu có đừng nhúc nhích không? Không, thế là cậu tóm lấy tay Kỷ Sơn Thanh.
Kỷ Sơn Thanh dùng tay giữ hay cổ tay cậu lại, tay còn lại vẫn tiếp tục bôi thuốc cho cậu.
“Có phải em không muốn lành không hả? Nằm một ngày rồi, mai tiếp tục nằm thế ư?”
Triệu Ý xì hơi, bất động, tự giải tỏa trong lòng. Kỷ Sơn Thanh bôi thuốc cho cậu vẫn tốt hơn là để mấy bác sĩ trong bệnh viện bôi.
Dù thế nào thì Kỷ Sơn Thanh cũng đã chịch rồi, sờ thêm chút cũng không chết.
Thật sự là cậu không muốn nằm sấp như thế này nữa.
Cậu liếc mắt nhìn cái hộp Kỷ Sơn Thanh để trên giường, là hộp thuốc mỡ erythromycin, sáng nay lúc Kỷ Sơn Thanh vào hình như có cầm theo cái này đâu.
“Lúc em ngủ anh có ra ngoài mua thuốc à?”
“Ừm.” Kỷ Sơn Thanh lên tiếng: “Không lên thị trấn, mua ở gần đây, thôn cũng chỉ có cái này.”
Triệu Ý không nói thêm gì nữa.
Bôi thuốc xong, Kỷ Sơn Thanh đứng lên. Triệu Ý nhìn cái ngón tay ươn ướt của anh mà mặt lập tức nóng bừng, ánh mắt mất tự nhiên nhìn chỗ khác.
Hình như Kỷ Sơn Thanh không phát hiện ra sự ngại ngùng này của cậu, nên hỏi: “Muốn uống nước không?”
“Ừm.”
Triệu Ý hừ một tiếng.
Kỷ Sơn Thanh cầm cái ly trên tủ đầu giường.
Chờ đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, Triệu Ý mới thở phào một hơi.
Kỷ Sơn Thanh đóng cửa lại, cầm cái ly rồi đứng tựa vào cửa một hồi lâu, ánh mắt cứ nhìn mãi xuống dưới, từ bụng rồi nhìn xuống dưới nữa, nhìn vào đũng quần, thấp giọng mắng một câu. Anh chụm ngón trỏ và ngón cái tay phải lại rồi chà chà, sau đó mới đứng thẳng người đi thẳng về phòng bếp.
———-
Đến ban đêm, Triệu Ý vẫn cắn răng lết ra khỏi giường.
Bởi vì hôm nay là Tết Nguyên đán, mùng một tháng một, kiểu gì cũng phải ăn sủi cảo.
Kỷ Sơn Thanh, Nghiêm Thắng, Từ Hữu Vi và lão Lý đang quây quần bên ngọn lửa trong bếp, cạnh đó là một cái bàn be bé. Lão Lý cán vỏ bánh, Kỷ Sơn Thanh đã xong ba cái bánh để bên cạnh.
Mọi người ai cũng nói năng hài hòa vui vẻ, nhưng rõ ràng Kỷ Sơn Thanh không quan tâm, anh vẫn còn đang nghĩ về Triệu Ý nằm trên giường.
Từ Hữu Vi khá là để ý, hắn nhìn ra được Kỷ Sơn Thanh không ổn nên mới cười nói: “Triệu Ý đâu? Sao không tới?”
Kỷ Sơn Thanh đang nặng bánh sủi cảo, ngón cái của tay phải đang bóp, rũ mặt nói: “Cậu ấy tới làm gì? Có biết gói đâu.”
Từ Hữu Vi nói: “Không cho cậu ta gói. Cho cậu ta gói em cũng chả yên tâm, cho vào nồi có khi nát ngay. Mà thôi, dù sao nhà bếp cũng ấm hơn trong phòng, còn có lửa mà.”
Đúng vậy, nhà bếp nhỏ nhưng lại nhiều người, còn thêm lửa, ấm áp hơn cả phòng Triệu Ý, mà Triệu Ý cậu ấy lại còn sợ lạnh.
Có cách nào để cho người đang nằm trên giường ấm áp mà không cần đến không.
Kỷ Sơn Thanh cứ thế chìm vào suy nghĩ.
“Người cậu ấy bị mệt, đang…”
“Ai nói tôi không biết gói?”
Kỷ Sơn Thanh còn chưa nói xong thì đã có người bước vào cửa.
Ai cũng nghiêng đầu nhìn sang, Triệu Ý đứng ngay cửa, mang khăn quàng cổ, mặc áo lông, dưới là chiếc quần dày, chân mang đôi… giày bông vải thêu hình gấu nhỏ.
Cách ăn mặc này…thật là quá ‘Khai Hóa’, rất bình dị.
raw là chạm đất.
So với sự chỉnh tề của tháng tám lúc cậu vừa đến, bây giờ thật sự là khác một trời một vực.
Từ Hữu Vi nghĩ như vậy, không nhịn được mà bật cười, thật sự là thế sự vô thường mà.
Kỷ Sơn Thanh buông phần nhân bánh vừa mới lấy lên, để vỏ sủi cảo lên mặt bàn, giữa chân mày anh nhíu nhẹ một cái, nhìn cái người đang đứng ở cửa mà nói: “Sao em đến đây?”
Mông không đau sao?
Nghiêm Thắng nặn sủi cảo bên cạnh, nói lầm bầm: “Chả phải người không khỏe à…”
Giọng tuy nhỏ nhưng Kỷ Sơn Thanh vẫn nghe được, anh liếc một cái khiến Nghiêm Thắng lập tức cúi đầu, im lặng gói sủi cảo, không nói gì nữa.
Triệu Ý nói: “Đến làm sủi cảo.”
Làm sủi cảo cùng với anh, đón Tết Nguyên đán.
Triệu Ý chậm rãi đi tới, nhìn điệu bộ có vẻ rất bình thường, rất đâu ra đấy, chỉ là tốc độ quá chậm…
Kỷ Sơn Thanh liếm liếm đầu răng, vừa giận mà vừa buồn cười.
Giỏi thế đấy.
Mới đầu Từ Hữu Vi ngồi bên cạnh Kỷ Sơn Thanh, lúc này thấy Triệu Ý tới mới liếc cậu một cái rồi nhường chỗ, Kỷ Sơn Thanh đứng lên, chuyển một cái ghế qua rồi đặt ghế kia ở chỗ mình.
Triệu Ý đi tới, đứng bên cạnh anh, Kỷ Sơn Thanh nhích lại rồi thì thầm vào tai cậu: “Ngồi được không đấy?”
Triệu Ý không trả lời anh, phải dùng thực lực để chứng minh là cậu ngồi được! Chỉ là đến khi mông vừa chạm ghế, mặt Triệu Ý lập tức cứng đờ, cả người đơ lại.
Kỷ Sơn Thanh thấy thế, hơi nhíu nhíu mày, nhẹ nhàng ‘chậc’ một tiếng.
Chờ cơn đau vơi đi, Triệu Ý thả lỏng cơ bắp, lúc đưa tay định cầm lấy sủi cảo thì chợt Nghiêm Thắng hỏi một câu: “Cậu rửa tay chưa?”
Triệu Ý dừng tay lại, đúng là cậu chưa rửa tay.
Lúc vừa định đứng lên thì vai bị Kỷ Sơn Thanh đè lại: “Ngồi đấy.”
Nói xong, Kỷ Sơn Thanh quay người, anh đi lấy cái chậu nhỏ rồi đổ nước vào, đổ thêm một chút nước nóng rồi mới bưng đến, anh đưa cho Triệu Ý đang ngồi bên cạnh rồi nói: “Rửa đi.”
Triệu Ý chìa tay rửa ở chậu nhỏ, sau khi rửa xong, Kỷ Sơn Thanh đứng lên đem nước đổ đi, sau đó rửa sạch đặt chậu nhỏ dưới vòi nước, cất kỹ càng sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Triệu Ý.
Triệu Ý lấy một cái vỏ bánh, múc miếng nhân bánh bỏ lên lớp vỏ, bỏ xong cậu không làm gì nữa.
Vừa rồi gáy to thể hiện là mình biết gói, bây giờ cầm trên tay mới biết là không gói được.
Cậu nhìn lén sang bên Kỷ Sơn Thanh coi anh gói thế nào, nhìn xong mới bắt chước Kỷ Sơn Thanh cho sủi cảo vào giữa hõm tay, còn chưa kịp bóp vào thì sủi cảo đã rơi mất, nhân bánh bên trong đổ cả ra bàn.
Mọi người trên bàn ai cũng nhìn cậu.
Triệu Ý: “…”
Nói thật là hơi xấu hổ.