Chương :
Thích một người là một thứ cảm xúc kì diệu, ngay cả khi tên của đối phương xuất hiện từ miệng của một ai đó khác cũng đều mang lại niềm vui sướng bí ẩn.
Từ sau khi Vinh Hạ Sinh xác nhận được rằng mình thích Đồng Dã, hai chữ “Đồng Dã” này đã không chỉ là một cái tên nữa, mà còn là tâm sự mà anh giấu kín, là vị ngọt khó tan, là nỗi u sầu không ai thấu hiểu.
Anh nhìn Thẩm Yển, nhìn khuôn miệng đóng mở thốt lên cái tên này, mải lo vui sướng mà quên mất cả trả lời đối phương.
“Hạ Sinh?”
“Hả? Sao cơ?” Vinh Hạ Sinh ngẩng đầu nhìn gã.
Thẩm Yển cười khổ. “Tôi nói, thực ra tên nhóc kia chính là bạn trai của cậu.”
Vinh Hạ Sinh không đáp lại.
Anh không thể đưa ra một câu trả lời khẳng định, cũng không muốn phủ nhận.
Loại tâm lý này khiến anh cảm thấy bản thân như một kẻ trộm, trộm đi cái mác “bạn trai của Đồng Dã”.
Thấy anh không trả lời, Thẩm Yển coi như anh đã ngầm khẳng định bèn gật gật đầu. “Được rồi, nếu cậu không muốn thì tôi cũng không thể cưỡng ép cậu được.”
“Cảm ơn.” Vinh Hạ Sinh lễ phép nói lời cảm ơn rồi từ biệt, vừa xoay người muốn rời đi thì lại bị gọi lại.
“Hạ Sinh, tôi đi cùng cậu một chút nhé.” Thẩm Yển theo kịp nói. “Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài, chúng ta đi cùng nhau đi.”
Cái này thì Vinh Hạ Sinh không thể từ chối được, đành phải để đối phương đi bên cạnh mình.
“Tôi cảm thấy khá ngạc nhiên.”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn thoáng qua Thẩm Yển.
Thẩm Yển cười với anh. “Tôi không nghĩ cậu sẽ thích kiểu nam sinh trẻ như vậy.”
Lời này như chọc trúng chỗ đau của Vinh Hạ Sinh, anh theo bản năng mà nhíu mày.
“Tôi có thể hỏi rằng hai người bên nhau bao lâu rồi được không?”
Vinh Hạ Sinh vẫn không trả lời.
Thẩm Yển bất đắc dĩ mà cười. “Thôi được rồi, có vẻ như cậu không muốn trò chuyện cùng tôi cho lắm.”
Thực ra Vinh Hạ Sinh cảm thấy vô cùng mâu thuẫn, anh rất muốn nói điều gì đó về mối quan hệ giữa anh và Đồng Dã, nhưng cuối cùng anh lại chẳng thể nói gì cả.
Kể cả khi ở trước mặt Thẩm Yển, cứ coi như đối phương đã kết luận anh và Đồng Dã là một đôi thông qua sự im lặng của anh, nhưng Vinh Hạ Sinh vẫn không thể thoải mái nói ra những lời nói dối đó.
Tôi cũng không ngờ mình sẽ thích một thanh niên trẻ như vậy.
Bọn tôi mới bên nhau một khoảng thời gian, tính từ mùa thu năm nay.
Những lời này Vinh Hạ Sinh cũng chẳng thể nói ra thành lời.
Anh cũng khao khát được nói ra những lời này, mong muốn ai đó có thể nghe thấy tâm tình của anh, những lời anh xấu hổ chẳng dám nói cho Đồng Dã nhưng cũng chưa đủ tin tưởng ai để chia sẻ.
“Nhưng mà, thứ lỗi cho tôi nhiều lời.” Thẩm Yển thả chậm bước đi, nghiêm túc nhìn Vinh Hạ Sinh. “Tôi nhìn ra cậu là một người đơn giản, đơn thuần đến sạch sẽ, cũng rất dễ bị lôi kéo. Tuổi tác của cậu ta không lớn đúng không? Mới đầu hai mươi? Hạ Sinh, tôi cảm thấy cậu phù hợp với kiểu người trưởng thành một chút, là kiểu bạn trai có thể chăm sóc cậu.”
“Đồng Dã rất tốt.” Vinh Hạ Sinh không thích tranh cãi cùng người khác, nhưng anh càng không thích việc người khác tùy tiện đánh giá Đồng Dã.
Thẩm Yển cười. “Ý tôi không phải là cậu ta không tốt, chỉ là nói cậu có thể sẽ phù hợp hơn với một người cho cậu một cuộc sống an ổn.”
Vinh Hạ Sinh có chút không vui. “Tuổi tác không chứng minh được điều gì cả, tuổi trẻ cũng không có nghĩa là cậu ấy không an ổn.”
“Rồi rồi, cậu đừng giận.” Thẩm Yển giữ thái độ lịch sự. “Tôi chỉ lo lắng cho cậu mà thôi.”
“Thẩm Yển.” Vinh Hạ Sinh dừng bước, nghiêm túc nói. “Cảm ơn anh đã thích tôi, nhưng…”
Anh chần chừ một lúc, sau đó nói. “Tôi có cuộc sống của chính mình, anh không thể thích một ai đó khác sao?”
Khi Vinh Hạ Sinh nói lời này, ánh mắt nhìn đối phương thành khẩn và thuần khiết vô cùng khiến nụ cười tùy tiện treo trên môi Thẩm Yển cũng bị thu lại.
Quá thuần khiết.
Thẩm Yển nghĩ, ấy vậy mà tại sao cứ khăng khăng đi theo thằng nhóc kia cơ chứ?
“Hạ Sinh, nếu đã thế này rồi thì cho tôi hỏi một câu cuối cùng.” Thẩm Yển nói. “Có câu trả lời rồi sau này tôi sẽ không quấy rầy cậu nữa.”
Vinh Hạ Sinh nói. “Được, anh hỏi đi.”
“Cậu ta đang trong độ tuổi trẻ như vậy, là độ tuổi mà con người vô cùng ham chơi, làm sao cậu có thể bảo đảm rằng tình cảm của cậu ta sẽ không thay đổi?”
Câu hỏi của Thẩm Yển đã chạm tới tâm can của Vinh Hạ Sinh, bởi điều này cũng là điều anh đã từng tự hỏi chính bản thân mình.
Anh không thể cho mình một đáp án, bởi anh tự nhận thấy bản thân không hề có chút mị lực nào, cũng không có cách gì để níu giữ tình cảm của ai đó dài lâu.
Nhưng trước mặt người ngoài, anh vẫn cậy mạnh mà nói. “Tôi không thể đảm bảo, nhưng tôi tin tưởng cậu ấy.”
Thẩm Yển cười lên tiếng. “Thật ngây thơ.”
“Đồng Dã sắp tan học rồi.” Vinh Hạ Sinh nói. “Tôi đi trước đây.”
Anh dứt khoát quay người đi, Thẩm Yển cũng không gọi anh lại nữa.
Ngây thơ thì sao, đến anh cũng cảm giác lời nói này của mình thật ngây thơ.
Chỉ là, nếu được như vậy thì tốt.
Nhìn bóng dáng rời đi của Vinh Hạ Sinh, Thẩm Yển cảm thấy tiếc nuối.
Nếu gã có thể gặp Vinh Hạ Sinh sớm hơn mấy năm, gã tuyệt đối sẽ không tiếc hết thảy để theo đuổi đối phương. Không tiếc thứ gì, không từ thủ đoạn, dù bằng giá nào cũng phải lôi kéo được người này tới bên mình.
Trên người Vinh Hạ Sinh có hết thảy những phẩm chất về một người bạn đời trong tưởng tượng của gã, sạch sẽ, thuần khiết, ngây thơ, xinh đẹp.
Người như vậy dù có ở trong độ tuổi nào thì cũng đều khiến người khác phải mê đắm tiếc thương.
Chỉ là quá đáng tiếc, những năm gần đây gã đã chứng kiến tất cả những hỗn loạn dơ bẩn trong giới này, chính bản thân cũng đã hòa nhập vào trong đó. Gã không tin vào thứ gọi là tình yêu say đắm giữa hai trái tim, tựa như gã không tin rằng mình có thể yêu một ai đó suốt cả cuộc đời.
Tuy rằng gã không tin tưởng cậu bạn trai nhỏ của Vinh Hạ Sinh kia có thể chung thuỷ cả đời, nhưng gã cũng rõ ràng việc chính mình và Vinh Hạ Sinh không phải là người cùng một con đường, thay vì trêu chọc thì tốt nhất nên tránh xa người ta ra.
Đóa hoa sen tuyết này không phải để cho hắn hái xuống.
(Sen tuyết (Thiên sơn tuyết liên): Loài thực vật có thể sinh trưởng, phát triển và ra hoa ngay cả trong thời tiết cực kỳ lạnh lẽo trên núi đá cao vời vợi. Khi bung nở, loài tuyết liên có hình dạng giống hệt như một đóa sen.)
Thời điểm Thẩm Yển quay trở về, gã biết rõ mình từ bỏ bởi vì sợ hãi.
Gã khao khát được cởi quần áo của Vinh Hạ Sinh ra, nhưng chỉ có thế chứ không hơn.
Người như Vinh Hạ Sinh một khi đã xác định quan hệ thì nhất định sẽ nghiêm túc, mà với gã thì những người nghiêm túc là người khó giải quyết nhất.
Thẩm Yển trở lại văn phòng, chỗ đỗ xe của Vinh Hạ Sinh đã bị thay thế bởi một chiếc xe khác, người nọ hẳn là đã đi tìm Đồng Dã.
Gã ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, thế mà lại cảm thấy hâm mộ hai người họ.
Trên đường đi tìm Đồng Dã Vinh Hạ Sinh cảm thấy không vui, anh luôn có ấn tượng không tệ đối với Thẩm Yển, cảm thấy đối phương hẳn là một người có văn hóa, thế mà người này lại nghi ngờ Đồng Dã ngay trước mặt anh khiến anh cực kỳ khó chịu.
Đối với anh, anh có thể nghi ngờ Đồng Dã, nhưng người khác thì không thể.
Đến khi chờ đèn đỏ Vinh Hạ Sinh nhắn tin cho Đồng Dã, nói rằng bên mình đã kết thúc rồi, liệu có muốn cùng ăn trưa không.
Đương nhiên là Đồng Dã rất vui vẻ khi được ăn cùng Vinh Hạ Sinh, đừng nói ăn cơm, kể cả đứng hứng gió không hắn cũng vui.
“Anh Tức ơi, lát nữa cùng ăn nha.” Đồng Dã dùng khuỷu tay chạm chạm vào Tưởng Tức đang chơi game bên cạnh. “Chú nhỏ đến đây đó.”
Tưởng Tức liếc nhìn hắn. “Không được, không dám quấy rầy thế giới của hai người.”
Đồng Dã cười khà khà, hạ giọng nói. “Nói thật nhé, dạo gần đây tôi cảm thấy tiến triển của bọn tôi không tệ.”
“Tỏ tình rồi à?”
“Ui đã dám đâu.” Đồng Dã nói. “Nhưng anh ấy đối xử tốt với tôi hơn nhiều á.”
Tưởng Tức nhìn hắn, “ừ” một tiếng từ trong lỗ mũi.
“Mệ, thái độ gì đấy?”
Tưởng Tức liếc nhìn hắn rồi ngồi thẳng dậy.
“Nếu anh ấy đối xử tốt hơn với ông, ông có bao giờ nghĩ tới liệu anh ấy cũng có thể đối xử như vậy với những người trẻ tuổi không?”
“… Không, chắc chắn không.” Đồng Dã nói như chém đinh chặt sắt. “Anh ấy không phải loại người như vậy.”
Tưởng Tức nhìn hắn, xoa xoa cái cổ nhức mỏi rồi cảm thán. “Mệ, đúng là thằng tốt số.”
Đồng Dã tốt số vừa tan học đã chạy nhanh về phía cổng trường, chiều nay hắn không có tiết, coi như là có thể ở cùng chú nhỏ rồi.
Hắn tính toán dẫn Vinh Hạ Sinh đến nhà hàng nhỏ ở gần trường, ở đây có không ít quán ăn ngon.
Đồng Dã hận không thể bày ra hết những thứ mình yêu thích ra trước mặt Vinh Hạ Sinh, đưa cho Vinh Hạ Sinh những món ăn hắn ưa thích nhất, nếu làm như vậy hai người tựa như một đôi tình nhân thật sự vậy.
Khi đứng chờ Vinh Hạ Sinh ở trước cổng trường, Đồng Dã nghĩ: Đợi đến khi ở bên nhau thật rồi, mình sẽ đưa anh ấy về nhà, cho anh ấy xem ảnh của mình hồi nhỏ, dẫn anh ấy đến những nơi mình đã từng đi qua.
Thời điểm Vinh Hạ Sinh lái xe tới, từ xa đã nhìn thấy Đồng Dã đứng ở ven đường cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì. Vốn đã vì Thẩm Yển mà quên mất chuyện đem qua, giờ mọi ký ức lại ùa vào đầu anh trong phút chốc.
Những hình ảnh khiến anh phải đỏ mặt đột ngột ùa về, đến khi dẫm phanh, anh thậm chí còn không có dũng khí để nhìn người đứng ngoài xe.
Đồng Dã nhếch miệng cười rồi mở cửa xe, mang theo một thân đầy hơi lạnh ngồi bên ghế phụ.
“Chúng ta đi ăn lẩu cay đi!” Đồng Dã vừa lên xe đã hưng phấn nói. “Tôi đã thèm suốt một tiết học rồi đấy!”
“Được thôi.” Hiện giờ Vinh Hạ Sinh cứ nhìn thấy Đồng Dã là chột dạ, nhớ tới việc mình ý dâm người ta trước khi ngủ, thậm chí ban ngày ban mặt lúc đầu óc thanh tỉnh còn lén nhận lấy thân phận bạn trai của đối phương, càng nghĩ càng thấy thẹn.
Anh lái xe đi thẳng, đến ngã tư rồi hỏi. “Đi đường nào nữa…”
“Rẽ phải đi rẽ phải, sau đó đi tầm năm sáu trăm mét nữa là đến, gần lắm.” Đồng Dã xoa xoa đôi tay đã đông lạnh, quay đầu nhìn anh. “Hôm nay anh thế nào? Có thuận lợi không?”
“Cũng ổn.”
“Không gặp tên phiền phức kia chứ?”
“Tên phiền phức?”
“Thẩm Yển đó, bố của phiền.”
Vinh Hạ Sinh không nhịn được mà cười.
“Có gặp.”
“…” Đồng Dã trợn tròn mắt, không vui nói. “Đấy biết ngay mà, đúng là âm hồn không tan.”
“Cậu quả thật không thích anh ta.”
“Đúng vậy đó.” Đồng Dã liên tục trợn tròn mắt. “Nếu anh ta có thể cách xa anh một chút thì tôi còn miễn cưỡng coi như anh ta không phiền.”
Vinh Hạ Sinh cười cười không nói gì.
“Hôm nay anh ta không nói linh tinh gì chứ?”
Đồng Dã quay sang nhìn Vinh Hạ Sinh, đột nhiên nói. “Ấy, sao tai anh lại đỏ lên thế này?”
Hắn theo bản năng vươn tay muốn sờ tai đối phương, vừa mới đụng tới, Vinh Hạ Sinh đã rụt cổ lại ngay lập tức tựa như một chú thỏ con bị dọa sợ.
Đồng Dã cười. “Anh hiểu vì sao hôm đó tôi suýt trượt chân ngã xuống cầu thang chưa?”
Vinh Hạ Sinh xấu hổ cười.
“Sao lại đỏ đến thế này nhỉ?” Đồng Dã nhân cơ hội sờ vành tai Vinh Hạ Sinh. “Hôm nay anh phải đứng ở ngoài trời sao? Do rét quá à?”
“Không sao đâu.” Vinh Hạ Sinh né tránh sang bên cạnh, hỏi. “Có phải quán phía trước kia không?”
Đồng Dã nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe. “Đúng vậy, là quán lẩu cay ông Tống.”
Hai người đậu xe cẩn thận, trước khi xuống xe Đồng Dã lại hỏi. “Hôm nay Thẩm Yển không quấy rầy anh chứ?”
“Không.” Vinh Hạ Sinh nói. “Đừng lo, sau này anh ta sẽ không đến tìm tôi đâu.”
Đồng Dã nghi ngờ hỏi. “Tại sao?”
Trong mắt hắn, Thẩm Yển chính là một lão bánh quẩy, loại người này không ăn được thì nhất định sẽ không bỏ qua.
(Lão bánh quẩy: Ý chỉ những người trải đời theo hướng cáo già)
“Tôi nói với anh ta là tôi không thích anh ta.” Vinh Hạ Sinh xuống xe.
Đồng Dã chạy nhanh theo xuống. “Sau đó thì sao?”
“Sau đó?”
“Đúng vậy, sau đó hai người nói gì nữa?”
Hai người đứng ở chỗ đậu xe, Vinh Hạ Sinh đứng ngược sáng nheo đôi mắt nhìn Đồng Dã, nghĩ nghĩ một chút rồi nói. “Tôi nói với anh ta, con người của tôi không có gì thú vị, những người ở bên tôi đều không chịu được mà đã rời đi hết.”
Đồng Dã bật cười một tiếng. “Anh ta tin sao?”
Vinh Hạ Sinh không nói gì.
Đồng Dã đi qua, dùng bả vai đụng vào bả vai Vinh Hạ Sinh, nói như làm nũng. “Đi nào, đi ăn cơm thôi.”
Vinh Hạ Sinh đi theo hắn vào trong, sau đó nghe thấy Đồng Dã cười nói. “Tốt nhất là tên ngốc kia nên tin, niềm vui khi được sống cùng anh thì mình tôi biết là đủ rồi.”