Chương :
Vinh Hạ Sinh thật sự không hiểu cuộc sống bình đạm còn nhạt hơn cả nước sôi để nguội của mình có gì hay mà Đồng Dã lại đánh giá như vậy, nhưng quả thữ nghe xong anh cảm thấy rất vui.
Anh là một người không thú vị, điều này anh biết, cho nên việc anh sợ nhất chính là bản thân không đủ hấp dẫn Đồng Dã so với thế giới rộng lớn ngoài kia.
Anh không tự tin, đứng trước mặt Đồng Dã thì càng không.
Nhưng dường như để chứng minh cho câu nói kia, từ khi quen biết Vinh Hạ Sinh, Đồng Dã đã giảm bớt thời gian ra ngoài chơi với bạn bè. Những trò vui sau giờ tan trường quả là thú vị, nhưng nếu phải so sánh thì hắn hưởng thụ khung cảnh cùng Vinh Hạ Sinh an tĩnh ở nhà vừa trêu mèo vừa đánh đàn hơn.
Điều này đối với Đồng Dã là một điều không tưởng, trước kia hắn là một đứa chẳng bao giờ có thể ở yên trong nhà được, là đứa từng khiến cha hắn rầu đến rụng cả tóc, giờ thì hay rồi, bệnh lớn bệnh nhỏ đều bị Vinh Hạ Sinh trị hết.
Quả nhiên Thẩm Yển nói được là làm được, y không chủ động tới gặp Vinh Hạ Sinh nữa.
Nửa tháng sau, vì vấn đề công việc mà nhiều lần anh phải đến công ty tham gia buổi họp, tuy rằng hai người ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng đối phương đều chỉ chào hỏi hàn huyên vài câu như bạn bè thông thường, điều này làm cho Vinh Hạ Sinh cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Đến ngày sửa bản thảo cuối cùng, Hà Khải muốn mời Vinh Hạ Sinh một bữa, ý muốn cảm ơn anh đã đưa tay cứu lấy bọn họ.
Vinh Hạ Sinh nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn mình mới là người nên mời cơm mới đúng.
Hai người đến một nhà hàng ở gần công ty của Hà Khải, trong khi ăn Hà Khải hỏi xong mới kinh ngạc biết rằng hiện tại Vinh Hạ Sinh đang “thất nghiệp” ở nhà.
“Hồi trước em nghe nói anh làm giáo viên cấp ba mà!”
Vinh Hạ Sinh không muốn nhắc tới chuyện này cho lắm, nhưng vẫn giữ thể diện nói. “Ừ, tôi từ chức rồi.”
Hà Khải không hỏi nhiều, gật gật đầu nói. “Em hiểu rồi, mấy người muốn nghiêm túc sáng tác thường như vậy á, ôm nhiều việc quá mệt mỏi lắm.”
Thực ra đây không phải lý do chính, chẳng qua Vinh Hạ Sinh không muốn giải thích gì thêm.
Nói nhiều với người khác làm gì cơ chứ?
Mỗi người sinh ra đều là một sinh mệnh cô độc, điều khó khăn nhất chính là có thể sống tốt trong cuộc đời này, làm gì còn sức lực dư thừa nào để lắng nghe những chuyện nhỏ nhặt mà không liên quan đến mình của người khác?
Vinh Hạ Sinh nói. “Thế mới nói, là tôi muốn cảm ơn cậu, vào lúc tôi rảnh rỗi nhất đã liên lạc để tôi còn biêt thế nào là bận rộn.”
Hà Khải cười chạm cốc với anh, hai người ra vẻ uống nước lọc như uống rượu.
“Nói đến đây, người anh cần cảm ơn không phải là em.” Hà Khải nói. “Khi đó Thẩm tổng tình cờ tới phòng của bọn em, sau khi biết vấn đề của bọn em mới giới thiệu anh.”
Lại nhắc tới Thẩm Yển.
Vinh Hạ Sinh cười gật đầu. “Ừ, đúng là nên cảm ơn anh ấy.”
Nhưng anh cũng không có ý định liên lạc với Thẩm Yển, nhiều một chuyện không bằng thiếu một chuyện.
Thời điểm nói lời tạm biệt với Hà Khải, Vinh Hạ Sinh quay người lại bèn thấy Đồng Dã đang đứng bên chiếc xe của anh khúc khích cười nhìn mình. Đối phương mặc một chiếc áo lông vũ màu trắng, trên lưng đeo đàn ghita, trên cổ quàng chiếc khăn anh tặng, đứng đó vẫy vẫy tay.
“Sao cậu lại tới đây?” Vinh Hạ Sinh đã nói với Đồng Dã hôm nay không thể cùng ăn cơm với hắn, anh vốn tưởng Đồng Dã sẽ đi chơi cùng hội Tưởng Tức, không ngờ lại tới đây tìm mình.
“Có việc quan trọng nên mới tới.” Đồng Dã đi tới, chọc chọc bả vai anh làm nũng. “Hôm nay là ngày bao nhiêu, có phải anh quên rồi không?”
Vinh Hạ Sinh nghi hoặc nhìn hắn.
“Anh quên thật đấy à?” Đồng Dã cảm thấy ngoài ý muốn. “Thật hay điêu ấy? Anh đừng đùa nhé.”
“Ngày bao nhiêu cơ?”
“… Sinh nhật của chú nhỏ đó!”
Sinh nhật.
Vinh Hạ Sinh lôi điện thoại ra nhìn ngày tháng.
“Tôi quên thật.”
Đồng Dã cười chọc vai anh. “Không sao, tôi nhớ hộ anh là được rồi!”
Thực ra, không hẳn là anh đã quên.
Từ nhỏ đến lớn, đã nhiều năm như vậy rồi Vinh Hạ Sinh đều không có khái niệm tổ chức sinh nhật.
Nhiều người không tổ chức sinh nhật vì những chuyện không vui đã xảy ra trong quá khứ, nhưng anh thì không có, chỉ đơn giản là không có thói quen ăn mừng sinh nhật.
Khi còn nhỏ anh đi theo mẹ, cả hai đều là những người không có khái niệm về thứ gọi là ngày kỷ niệm hay tất cả những ngày được cho là đặc biệt.
Đối với họ ngày sinh nhật cũng không khác gì ngày bình thường, vẫn theo lẽ thường thức dậy, ăn sáng, người đi làm sẽ đi làm, người đi học sẽ đến trường, giống như mọi hỉ nộ ái ố đều bị ngâm trong những chuyện củi gạo mắm muối mất rồi.
Có người nói, mừng sinh nhật có nghĩa là chúc mừng bản thân đã bước vào cuộc đời này.
Nhưng đối với nhà họ, việc này chẳng có gì đáng chúc mừng cả, đương nhiên không phải họ oán giạn, chỉ là cảm thấy vận mệnh đã an bài tất cả mọi sự việc trên thế gian này, có thể không vui không buồn mà sống mới là điều tốt nhất.
Ba mươi năm trôi qua, lần đầu tiên có người tổ chức sinh nhật cho Vinh Hạ Sinh.
“Hôm nay anh chính thức bước sang tuổi .” Đồng Dã nói. “ tuổi thật là gợi cảm!”
Vinh Hạ Sinh cười. “Tại sao lại gợi cảm?”
“Tôi cảm thấy đàn ông ở tuổi là quyến rũ nhất, tôi hận không thể ngủ một giấc liền có thể trở thành một người đàn ông tuổi.”
Vinh Hạ Sinh nhìn người mang ánh mắt ngập tràn thanh xuân trước mặt, không biết phải nói cảm xúc của mình trong lòng ra sao.
“Anh vừa mới ăn xong, giờ chúng ta không thể ăn nữa được rồi.” Đồng Dã móc từ trong túi ra hai tấm vé xem phim. “Có trai đẹp mời anh đi xem phim, anh có muốn đi không?”
Vinh Hạ Sinh cười cầm lấy hai tấm vé xem phim, nhìn nhìn rồi nói. “Vậy cảm ơn trai đẹp nhé.”
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Vinh Hạ Sinh đi xem phim cùng Đồng Dã, nhưng chắc chắn là lần đầu tiên anh ngồi ghế tình nhân.
“… Tôi không biết.” Đồng Dã giả vờ vô tội. “Làm sao tôi biết dãy cuối cùng lại là ghế tình nhân cơ chứ?”
Nhưng mà trên thực tế, trong hệ thống chọn ghế dãy tình nhân được đánh dấu riêng, hắn cậy việc Vinh Hạ Sinh không biết bèn giả vờ thảo mai.
“Không sao đâu, ngồi vào đi.”
Phim bọn họ xem lần này là bộ phim mới được công chiếu, người xem không hề ít, Vinh Hạ Sinh không muốn chắn tầm nhìn của người ta bèn kéo Đồng Dã ngồi xuống.
Ở dãy hàng cuối cùng đều là những người có đôi có cặp.
Vinh Hạ Sinh và Đồng Dã ngồi đó với đầy tâm sự, một người không dám nhìn đối phương, người còn lại thì chỉ dám nhìn người kia qua hình phản chiếu trên đồng hồ.
Đồng Dã nói. “Hơi nóng, anh có muốn cởi áo khoác không?”
“Được.” Vinh Hạ Sinh như một bạn nhỏ ngại ngùng ngoan ngoãn cởi áo khoác ra rồi ôm trong ngực.
Đồng Dã cởi áo lông của mình ra đặt sang bên phải, sau đó nhân cơ hội mà nhích tới gần Vinh Hạ Sinh ở bên trái.
Hai người gần như dán sát vào nhau.
Đồng Dã nói. “Anh để áo sang bên này đi, ôm nóng lắm.”
Vinh Hạ Sinh do dự một chút rồi đưa áo trong lòng mình cho hắn.
Bởi vậy nên hai người càng gần nhau hơn.
Phim bắt đầu chiếu, ánh đèn trong phòng từ từ tối đi.
Từ những cảnh đầu tiên, tâm tư của Vinh Hạ Sinh đã không đặt trên màn ảnh, mà Đồng Dã ngồi bên cạnh anh cũng thế.
Cánh tay hai người chạm vào nhau qua lớp quần áo bắt đầu nóng lên, thỉnh thoảng Đồng Dã sẽ cử động một chút, đôi chân dài “không cẩn thận” đụng vào người bên cạnh, ngay lập tức Vinh Hạ Sinh sẽ tránh đi như bị điện giật.
Đồng Dã rất vui vẻ với phản ứng của anh.
Né tránh còn hơn là thờ ơ, như vậy có nghĩa là Vinh Hạ Sinh rất “mẫn cảm” đối với sự đụng chạm của hắn.
Phim đã chiếu được một nửa, Đồng Dã đột nhiên ghé vào bên tai Vinh Hạ Sinh, thấp giọng nói. “Tôi đi vệ sinh một lát.”
Hành động ái muội xảy ra đột ngột trong bóng tối khiến cả cơ thể Vinh Hạ Sinh như bị đóng băng. Khi Đồng Dã nói chuyện, hơi thở ấm áp phả lên tai anh tựa như những sợi lông bồ công anh, ngứa ngứa đến mức trái tim anh cũng phải run rẩy.
Đồng Dã nói xong liền cười chạy đi, Vinh Hạ Sinh ngây ngốc nhìn theo bóng dáng đi xuống bậc thanh của người kia, trái tim đập mạnh làm anh không khỏi nuốt xuống một ngụm nước miếng.
Không thể như vậy được.
Vinh Hạ Sinh nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
Không được dao động.
Vốn dĩ Đồng Dã không hề muốn đi vệ sinh, mà hắn có một kế hoạch nhỏ.
Từ phòng chiếu phim chạy ra, hắn đi mua một túi bắp rang, trước khi quay lại còn nhét ở dưới đáy túi một tờ giấy nhỏ.
Đó là quà sinh nhật hắn dành tặng Vinh Hạ Sinh.
Là món quà đầu tiên của ngày hôm nay.
Trở về phòng chiếu phim, Đồng Dã ôm túi bắp rang lớn bước nhanh về phía dãy ghế cuối cùng.
Ngồi lại bên cạnh Vinh Hạ Sinh, hắn đưa túi bắp rang ra trước mặt đối phương.
Vinh Hạ Sinh muốn nói rằng mình không ăn, nhưng Đồng Dã cứ nhét túi bắp vào ngực anh khiến anh không thể không cầm lấy.
Còn hơn một tiếng nữa phim mới chiếu xong, hai người dựa vào ghế sofa chăm chú xem phim, thỉnh thoảng bốc vài miếng bắp rang.
Vinh Hạ Sinh vốn không thích ăn bắp rang, lại vừa mới ăn trưa xong cho nên càng không muốn ăn thêm gì, cuối cùng chỉ ôm lấy túi cho Đồng Dã ăn.
Đồng Dã vừa ăn vừa hối hận không chịu được.
Nếu biết trước Vinh Hạ Sinh không ăn bắp rang thì hắn đã mua túi bé một chút, giờ thì mua túi to thế này làm hắn ăn đến buồn nôn.
Tự mua bắp rang thì phải tự ăn đến chết no mới thôi, món quà ở đáy túi Vinh Hạ Sinh đã được thấy đâu.
Vinh Hạ Sinh nhìn người bên cạnh điên cuồng ăn, lo lắng hạ giọng hỏi. “Cậu đói à?”
Đồng Dã xua tay, điên cuồng nhồi vào miệng.
Hai người cũng không tập trung xem phần sau của bộ phim, mãi cho đến khi bộ phim gần kết thúc thì túi bắp rang mới thấy đáy.
Đồng Dã nhanh chóng chọc chọc Vinh Hạ Sinh, sau đó lại chỉ vào túi bắp, ý muốn anh cũng ăn.
Vinh Hạ Sinh không hiểu tâm tư của hắn, lại còn đưa túi trong lòng mình cho cậu trai bên cạnh. “Cậu ăn đi.”
Đồng Dã đã ăn đến sắp nôn ra, cũng không nghĩ nhiều nữa mà trực tiếp cầm lấy túi bắp rang mạnh mẽ đưa ra trước mặt Vinh Hạ Sinh.
Đã đến nước này rồi, Vinh Hạ Sinh chỉ có thể dở khóc dở cười duỗi tay lấy bắp rang.
Anh thò tay vào lấy hai viên, lúc rút tay lên lại đụng phải tờ giấy bên trong.
Anh hơi ngạc nhiên cúi đầu nhìn rồi lấy tờ giấy ra.
Đồng Dã cuối cùng cũng thở ra, hắn vui vẻ ôm túi bắp đã gần hết, giả vờ đứng đắn ngẩng đầu xem phim.
Vinh Hạ Sinh không hiểu vì sao, cho hai miếng bắp rang vào miệng sau đó mở tờ giấy ra.
Ánh sáng trong phòng chiếu rất tối, hai người lại ngồi dãy cuối cùng, Vinh Hạ Sinh cố gắng điều chỉnh góc độ lấy chút ánh sáng để nhìn rõ hàng chữ bên trong.
“Chúc chú nhỏ thân yêu nhất của tôi một sinh nhật vui vẻ, đây là một tấm phiếu dịch vụ, anh có thể yêu cầu anh chàng Đồng Dã đẹp trai làm việc mà anh yêu cầu.”
Sau dòng chữ này, Đồng Dã còn vẽ một hình người nhỏ đang giơ tay chữ “V”.
Vinh Hạ Sinh cười, quay đầu nhìn về phía Đồng Dã.
Đồng Dã giả vờ làm lơ chuyện vừa xảy ra, mãi cho đến khi phần credit của phim xuất hiện, ánh đèn trong phòng cũng sáng lên, hắn mới quay sang hỏi với vẻ mặt vô tội. “Hửm? Anh nhìn tôi làm gì thế?”
(Credits: Danh sách những người đóng góp cho một bộ phim, có thể bao gồm diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất, hãng phân phối, âm nhạc,… thường được chiếu ở cuối hoặc gần cuối bộ phim)