Chương
Ngày nay, chuyển khoản qua điện thoại rất phổ biển, nhưng Trần Hào không có làm như vậy, hắn vẫn mang theo tiền mặt bên mình, hơn nữa đối với các giao dịch lớn, như vậy càng them kích thích vào thị giác, nhìn hắn có vẻ là người có tiền.
Quả nhiên, hắn từ trong bao lấy ra rất nhiều tiền, kỷ thật lên tới ba bốn ngàn tệ, gây ra một làn sóng cảm thản hắn ta. “Ha ha, kiểm cái gì mà kiểm, cách làm của lớp trưởng sao tớ không tin được.” Hà Tự Cường rất nhanh nhận lấy tiền của Trần Hào, cười đến miệng đều xiên vẹo, ngoài miệng nói như vậy, trên tay vẫn cẩn thận đếm đi đếm lại ba lần.
Sở Phikhông hài lòng nói: “Trần Hào, cậu cho cậu ta tiền làm gì? Xảy ra tai nạn, chúng ta báo cho cảnh sát đến xử lý, nhận tiền làm thủ tục bảo hiểm.”
Trần Hào nhìn Sở Phi, phớt lờ sự tồn tại của Lâm Tử Minh, nói giọng điệu triều mến: “Phi Phi, chúng ta là bạn học tốt, cậu còn khách khi với mình như vậy? Mình thật không vui. Hơn nữa, cũng chỉ là năm nghìn tệ mà thôi, số tiền này chỉ như cơm bữa, không có vấn đề gì.”
Lời nói này của hắn thật giàu có hào phóng, khiến cho không ít phụ nữ xung quanh ánh mắt sáng lên.
Sở Phi né tránh ánh mắt nhìn chăm chú của Trần Hào, mặt có chút đỏ.
Tiếp đó, Trần Hào lại cầm ba tệ đưa cho Sở Phi, trợ cấp cho chiếc xe bị trầy xước, Sở Phi đương nhiên không vui tiếp nhận, vội vàng trả lại.
Trần Hào giả vờ khó chịu nói: “Phi Phi, cậu mà như thế này nữa là tớ sẽ giận đấy. Đêm nay là buổi họp mặt lớp mình tổ chức, đã không sắp xếp chỗ đậu xe của mọi người, là thất trách của mình, vì vậy mình nên chịu trách nhiệm những tổn thất của cậu.”
Lời nói này của hắn khiến mọi cảm thấy hắn thật tốt, thậm chí ấn tượng của Sở Phi đối với hắn tốt hơn nhiều.
Nhưng Sở Phi vẫn là không muốn nhận, lúc này, Lâm Tử Minh đi tới, cầm ba nghìn tệ từ Trần Hào, cười nói: “Ha ha, nếu trưởng lớp nói như vậy, chúng tôi đây liền cúng kính không bằng tuân mệnh .”
Tất cả mọi người sửng sở trong giây lát, không nghĩ tới Lâm Tử Minh tuy nhiên nhận tiền từ Trần Hào một cách ngạo mạn như vậy, tất cả bọn họ đều cười lên, sắc mặt Sở Phi, lập tức khó coi rất nhiều, hung hãng trừng mắt nhìn Lâm Tử Minh liếc mắt một cái.
Trần Hào nhìn thấy Sở Phi hành động mờ ám, miệng hắn hơi nhếch lên, gợi lên một nụ cười đắc ý, xem ra chồng của Sở Phi là một người vô dụng, không làm được trò trống gì, cứ như vậy, cũng rất dễ đối phó .
Mặc dù Sở Phi đã kết hôn, còn mang chồng đến đấy, nhưng mà, đêm nay là buổi họp mặt lớp, có cơ hội mời rượu, đến lúc đó chồng của Sở Phi quá chén, Sở Phi đến lúc đó còn không phải là của hắn? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
“Tôi không phải đã nói với anh không được nói bừa rồi sao, anh lại xem như gió thổi bên tại thôi!”
Khi cùng nhau đi vào khách sạn, Sở Phi dùng sức véo Lâm Tử Minh, tức giận nói, “Lại làm cho tôi mất mặt, biết thể không nên đem anh tới đây!”
Lâm Tử Minh đau đến mức vẫn nhe răng cười, thở dài chán nản, “Ah. . . . . . Nhẹ thôi nhẹ thôi! Anh đang phối hợp với em đối đầu tên lớp trưởng kia, anh đây giúp em hoàn thành, như thế nào nói là mất mặt?”
Sở Phi buông lỏng Lâm Tử Minh, cô tự nhiên cũng nhìn ra được, hành động vừa rồi của Trần Hào, chẳng qua giả đò khoe của mà thôi, hành động này, còn làm cho cô cảm thấy thất vọng. Không nghĩ tới nhiều năm trôi qua như vậy, thiếu niên thuần khiết như ánh mặt trời của ngày xưa, cũng trở nên thế tục như vậy. “Hắn ta như thế nào là việc của hắn ta, anh cứ làm tốt việc của mình là được!” Sở Phi hung ác trừng mắt Lâm Tử Minh, lấy ngữ khí chỉ huy nói: “Buổi họp mặt lớp chuẩn bị bắt đầu, không cho anh nói lung tung, không được cho tôi mất mặt nữa, biết không? Bằng không, bằng không. .
Sở Phi nửa câu uy hiếp cũng không nói ra được, Lâm Tử Minh cười hì hì nói, “Bằng không thể nào?”
Sở Phi nhìn thấy bộ dáng cười cợt của Lâm Tử Minh liền tức giận, lại véo Lâm Tử Minh, “Bằng không tôi sẽ không để ý tới anh nữa !”
Lâm Tử Minh trong lòng sâu thẳm cười thầm, bộ dạng tức giận của Phi Phi cũng quá đáng hắn ngoài mặt nghiêm túc nói: “Chính là giống như vừa rồi, có tên sắc lang muốn chiếm tiện nghi của em, anh là chồng của em, khổng thể ngồi im lờ?”