Chương
Thoạt tiên họ gật lấy gật để rồi lập tức lắc đầu nguây nguậy, người nào người nây kính sợ, thấp thỏm ra mặt, ngoan ngoãn khúm núm, rõ ràng đều là người lớn, vài anh còn cao to vạm vỡ nồi trội, nên nhìn vào lại càng buồn cười hơn.
Lâm Tử Minh lắc đầu ngao ngán, bảo: “Các anh không cân sợ tôi, chỉ cần làm tốt công việc, tôi sẽ không để các anh thiệt thòi.”
Có anh võ sĩ tương đối nhát gan rụt rè lên tiếng hỏi: “Sêp tổng, tôi rút lui được không?”
Lâm Tử Minh nở nụ cười tươi rói, đáp: “Được chứ.”
Đối phương vừa thở phào nhẹ nhõm một hơi, đã lại nghe thây Lâm Tử Minh nói: “Chỉ cần các anh không sợ bị Bắc Thiên Hội quây rồi, thì ai rút cũng được. Còn nữa, các anh đã kí vào hợp đồng, bây giờ rút lui là vi phạm hợp động, phải đền tiền vi phạm hợp đông gập ba lần, vị chỉ mỗi người sáu mươi vạn tệ.”
Ai nấy hít sâu một hơi lạnh!
Giờ thì họ đã hiểu vì sao Lâm Tử Mịnh dẫn theo bao nhiêu người đến Bắc Thiên Hội giành địa bàn, hành động chết tiệt này là ép họ há miệng mặc quai đây mà, uỗổng công họ những tưởng mình nhặt được vàng, hoàn toàn không hề hay biết!
Nghĩ thông Suốt được điều này, họ lại càng thêm nề sợ Lâm Tử Minh, còn không dám cả gan sinh lòng thủ hận.
Từ Hoa cũng lạnh toát cả người, lúc này mới ý thức được bản thân đã gây _ra rắc rối lớn thế nào. Có thể thấy, hiện tại họ đã lọt vào tầm ngắm của Bắc Thiên Hội, nhất là hắn, khi nãy còn từng ra tay, chắc chắn Bắc Thiên Hội sẽ không bỏ qua cho hắn dễ dàng. Bây giờ, hán đã bị ép lên con tàu cướp biên của Lâm Tử Minh, mẹ kiếp, quả là gian ác.
Vương Vệ Quý đã hiểu rạ, thực tình phục am Tử Minh sát đất.
Lâm Tử Minh chẳng buồn dông dài với họ, vậy tay bảo: “Thôi được rồi, các anh cũng không cân phải nghĩ nhiều, cứ theo tôi làm tốt công việc, tôi sẽ không xử tệ với các anh, phân việc tiếp theo tôi sẽ trao đồi với giám đốc Vương. Hiện tại tôi sẽ cho các anh hai ngày đề nghỉ, ba ngày sau, đến công ty điềm danh đúng giờ, tới NGg đích thân tôi sẽ huân luyện các an Ngừng lại một thoáng, ánh mắt Lâm Tử Minh lạnh tanh, nghiêm giọng bảo: “Tôi nói trước, ai dám không đên, đừng trách tôi không nề mặt người GIÓ Tất cả bọn họ vội vã lắc đầu, tỏ ý không dám.
Từ Hoa cắn chặt răng, bước ra khỏi đám người, nhào tới quỳ trước mặt Lâm Tử Minh, nói lớn: “Sư phụ, xin _anh hãy nhận tôi làm đò đệt”
Trong mắt Từ Hoa lúc này tràn bừng bừng lửa nóng, làm Lâm Tử Minh hết hôn, chau mày đáp: “Làm gì vậy?”
Đang ở ngay giữa phó đông, hành động của Từ Hoa khiên không ít người ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra, họ đang đóng phim thật sao?
Từ Hoa mới nói: “Sư phụ, tôi nghiêm túc đấy, thầy nhận tôi làm đồ đề đi, tôi đảm bảo Sẽ không phản đối chuyện lúc trước của thây và em họ Tân Dao nữa… Không đúng, tôi nổ, hộ thầy và em họ Tần lnn hêt mình..
“Biến!” Không đợi hắn nói hết, Lâm Tử Minh đã tung chân đạp cho ngã bồ chửng.
Tên này điên chắc, mình và Tần Dao có quan hệ gì đâu chứ.
Từ Hoa lăn một vòng trên đất, bò dậy nhìn thấy bóng Lâm Tử Minh đã bỏ đi, hắn siết chặt năm đấm, lòng thầm thề răng dù có thế nào cũng phải bái Lâm Tử Minh làm thầy, học hết bản lĩnh của Lâm Tử Minh, Những chuyện sau đó giao lại cho Vương Vệ Quý giải quyết. Hiện giờ, đám người này đã hoàn toàn tin phục Lâm Tử Minh, nên Vương Vệ Quý cũng dễ dàng quản lý hơn.
Dĩ nhiên, Vương Vệ Quý cũng không chuyên trong lĩnh vực này. Rật nhanh chóng hăn lại lợi dụng các môi quan hệ đề tìm một đội ngũ quản lý, bắt đầu lên kế hoạch chính thức thành lập công ty vệ sĩ.