Chương
Vốn dĩ hãn rât phản đôi Lâm Tử Minh làm việc này, dù gì cũng đã có ngọn núi lớn Bắc Thiên Hội chình ình trước mặt, nhưng hiện tại suy nghĩ của hắn đã khác, nên bắt tay vào làm cũng phần chắn hơn.
Phải biết rằng, ngành vệ sĩ là miếng bánh thơm ngon, bề ngoài nhìn vào thu nhập ít ỏi nhưng lợi ích đạt được về sau lại cực lớn, hắn không khỏi bội phục tầm nhìn xa trông rộng của Lâm Tử Minh, chẳng trách mà còn trẻ như vậy đã có thê lập nên thành tích như thê. Lúc này hắn càng lúc càng cảm thấy may mắn vì đã đi theo Lâm Tử Minh.
Khi đám người Lâm Tử Minh đã đi được một phút, trong chỉ nhánh Bắc Thiên Hội mới có người lên tiếng nói: “Nghiêm, Nghiêm tổng, bây giờ chủng ta làm thế nào?”
Biểu cảm trên mặt Nghiêm Sám cực kì khó coi, hôm nay có thê nói hắn đã mắt hết mặt mũi, đường đường là một quản lý chỉ nhánh lại bị người khác cho ăn hành, chuyện này mà đồn ra ngoài lại chẳng bị người ta cười cho thôi mũi.
Nhưng hắn cũng không dám không báo chuyện này lên, đành thở dài thườn thượt ngoan ngoãn gọi điện cho cấp trên.
“Cái gì? Bên anh một gã thanh niên CƯỚP, v— bàn? Tình hình ra sao, nói cụ thể xem nào!” Người ở đầu dây bên kia sửng sót khi nghe chuyện, Nghiêm Sâm không dám giấu diễm, đành khai báo rành rọt, xong đâu đây anh ta mới nói: “Người này quá lợi hại, tôi nghi ngờ anh ta GÓ thực lực của cảnh giới tiên thiên.”
“Cảnh giới tiên thiên?”
Người phía bên kia điện thoại hít sâu một luông hơi lạnh.
“Khoan đã, anh vừa nói, „gã thanh niên đó tên gì, lai lịch thế nào?”
Nghiêm Sắm đáp lại lần nữa: “Trưởng phòng, người này tên Lâm Tử Minh, là chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh, thực lực thâm sâu khó lường, lnn ta làm thê này là đã tuyên chiến với Bắc Thiên Hội chúng ta rồi.
Từ trong điện thoại, một giọng nói kinh ngạc và giận dữ truyền tới: “Lâm Tử Minh! Tôi nhớ ra rồi, tên này chính là người từng đối đầu với Có thiếu gia trước đây! Tôi sẽ báo ngay với Có thiếu gia, để anh ấy xử lí!”
Thường Việc thành lập công ty vệ sĩ đã xem như đâu vào đây, những thủ tục liên quan giao hết cho Vương Vệ Quý phụ trách là ồn, Lâm Tử Minh chịu tách nhiệm xử lÍ rắc rồi của Bắc Thiên Hội.
Lúc này bên phía Sở Phi cũng đã đi vào nề nếp, cô nghe theo lời Lâm Tử Minh, phân chia quyên lực một cách thỏa đáng, không còn gồng gánh cả công ty lên vai, dần dần cô thực sự đã thoải mái hơn nhiều, hàng ngày không còn bận tối mắt, tâm trạng cũng theo đó tươi tỉnh hơn lên.
Có điều hai ngày nay cô lại thấy có chút bất an, cứ cảm thầy No như có người đang nập trong bóng tôi theo dõi mình, nhưng mỗi lần quay đầu lại thì không thây gì. Cảm giác này khó chịu vô cùng.
Cô không nói chuyện này với Lâm Tử Minh, cho răng phân nhiêu là do ảo giác.
Xem ra Lâm Tử Minh nói phải, quả thực cô cân tìm một vệ sĩ riêng.
Hôm nay, lúc cô ra khỏi công ty, đột nhiên có một cô bé đi tới, câm một tờ giấy trong lòng, nói với cô: “Chị ơi, có người tìm chị.”
_Sở Phi ngạc nhiên, nhìn khắp xung quanh cũng không phát hiện thầy người nào lạ khác thường. Cô tò mò gặng hỏi: “Em gái ơi, ai tìm chị thế?”
Cô bé ỏn ẻn đáp lời: “Chị xinh xinh ấy bảo chỉ cần chị tới đó là sẽ biết chị ấy.”
“Chị xinh xinh?” Sở Phi lại tần ngần một thoáng rồi nhíu mày, không lẽ là cái cô lăng lơ gặp hôm mua quân áo?
Cô nghiền răng, rủa thầm Lâm Tử Minh mây câu, tên này không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài thật đấy chứ?
Ngoài mặt, cô ngồi xuống cười nói với bé gái: “Em gái, chị xinh xinh ấy tên gì thê, trông như thế nào? Có phải rất là quyên rũ không?”