Chương
Người con gái đẹp dường vậy, khí chất hơn người dường vậy, tuyệt nhiên không thê là người bình thường, càng không thể vô duyên vô cớ đên tìm cô.
Nghê Thường đáp: “Tôi tên Nghê Thường, là chị của Lâm Tử Minh.”
Đến đây thì Sở Phi kinh ngạc, trong ấn tượng của cô, Lâm Tử Minh là con một, không hề có chị gái.
“Chắc chị đùa, Tử Minh là con một, không có chị gái.” Sở Phi nói.
Nghê Thường không giải thích, chỉ bảo: “Tôi đên là muôn gặp cô thôi, không cân phải sợ.”
Sở Phi ưỡn thẳng người, nói: “Ai bảo là tôi sọ?”
Nghê Thường cười nhạt, bảo: “Vốn dĩ, với điêu kiện của em trai tôi thì cô không xứng: đôi với nó, nhưng nó rất yêu cô, cô cũng khá, nên tôi không nhúng tay vào nữa, được rồi, cô vê đi.”
Sở Phi cảm thấy mơ hồ khó hiểu: “Chị gọi tôi tới tận đây chỉ đề nói với tôi điêu này?”
“Không, tôi chỉ muốn gặp cô.” Nghê Thường đáp: “Nhân tiện cho cô biết đề chuẩn bị sẵn tâm lí, em trai tôi sau này sẽ rất siêu đẳng, tạo dựng nên sự nghiệp. Vĩ đại, cuộc sông cũng sẽ rất rồi ren.”
Lí trí Sở Phi cảm giác cô ấy đang huyện thuyên, cố làm ra vẻ huyền bí, nhưng sâu trong nội tâm, cô vẫn tin lời của Nghê Thường, kết hợp với biểu hiện dạo này của Lâm Tử Minh, Sở Phi cũng cho răng vệ sau Lâm Tử Minh sẽ rất siêu phàm, thời gian ở bên cô cũng sẽ ngày càng ít đi.
Cô là người thông minh, thực chất đã hiều được ` mà Nghê Thường muôn nói, cô đáp: “Chị không cần phải lo, tôi đã di Tử Minh thì sẽ kiên quyết đến cùng, còn nữa, chị là chị gái của Tử Minh thật ư. Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc về chị?”
Nghê Thường bảo: “Nó còn chưa từng gặp tôi.”
Sở Phi ngắn ra: “?”
Cô còn định nói gì đó nhưng Nghệ Thường đã tiếp lời: “Được rôi, cô vê đi, hãy nhó những lời cô vừa nói.”
Tiếp đó, Sở Phi cảm giác trước mắt nhòa đi, đợi đến lúc cô mở mắt lại thì Nghê Thường đã không thầy đâu nữa. Cô trợn to mặt, còn tưởng mình vừa gặp ma.
Qua một lúc lâu, cô mới hoàn hồn lại, thâm nói rằng quái vật, rôi trở vê.
“Vừa rồi hai người có trông thấy cô gái mặc đồ đỏ đứng nói chuyện với tôi không?” Sở Phi hỏi hai cấp dưới.
Hai cấp dưới đều trả lời rằng có tháy, biểu cảm không có gì là kinh ngạc hay khác lạ, tỏi ra hết sức bình thường.
Điều này lại khiến Sở Phi lầm bàm thêm mây câu, nhưng cô cũng không gặng hỏi kĩ.
Mang theo một bụng đầy nghỉ vấn, Sở Phi về đến nhà, Lâm Tử Minh đang đọc báo trong phòng khách, thây cô về thì chủ động ra đón, xách túi giúp cô.
Sở Phi cảm nhận được sự dịu dàng Sở Phi dành cho mình, lòng vô cùng âm áp.
Máy lần Sở Phi đã muốn hỏi Lâm Tử Minh có phải còn có chị gái hay không, nhưng mỗi lần lời ra đến gần miệng, cô đều kìm lại, không hỏi thành lời. Lâm Tử Minh nhạy bén là thế, rất nhanh đã cảm nhận được tâm sự trong lòng cô, cất tiếng hỏi: “Em có chuyện muốn hỏi anh Thả?”
“Hả? Đâu có.” Sở Phi lắc đầu, cúi xuông ăn cơm.
Dáng vẻ này càng góp phân bán đứng cô, Lâm Tử Minh dừng lại, hỏi một cách nghiêm túc: “Đã Xảy ra chuyện gì? Nói chồng nghe.”
Sở Phi gắng lên, ngẫm nghĩ, cuối cùng vần nói: “Anh có một người chị phải không?”
Lần này đến lượt Lâm Tử Minh VÔ cùng kinh ngạc, trước giờ anh vẫn là con một, khi nào lại có thêm một chị gái?