Chương
“Không có, anh là con một.” Lâm Tử Minh nghĩ ra điều gì đó, rồi nói: “Sao thế, không lẽ hôm nay có người mạo danh chị gái anh đến tìm em?”
Sở Phi gật đầu: “Chị ấy tự xưng là chị gái anh, vô cùng xinh đẹp, chị ây nói tên là Nghê Thường.”
““Nghê Thường?” Lúc này, Lâm Tử Minh chau mày sâu hơn, anh chưa bao giờ nghe thấy cái tên này, lại càng không có chị gái.
“Vậy à, chị ta nói gì với em?” Lâm Tử Minh tò mò hỏi.
Sở Phi kể hết chuyện đã xảy ra hôm nay, Lâm Tử Minh nghe xong, trong ánh mắt lóe lên một tia sắc bén.
Có thể biến mắt trong chớp mắt ngay trước Sở Phi thì BC chăn là cao thủ thuộc cảnh giới tiên thiên.
Phản ứng đầu tiên Lâm Tử Minh nghĩ ngay đến người của Bắc Thiên Hội.
Nhưng tức khắc, anh loại bỏ SUY đoán này, nếu như là người của Bắc Thiên Hội thì tuyệt đối không dễ dàng tha cho Sở Phi đi, Hơn nữa, đường đường là cao thủ thuộc cảnh giới tiên thiên, kiêu ngạo là thê, sao có thê làm là chuyện hạ cập như vậy.
Thế thì chỉ còn lại một khả năng, người tự xưng là chị gái này đên từ tổ chức La Thiên.
Nghĩ tới điều này, Lâm Tử Minh không khỏi lo lăng.
Báy lâu nay, tổ chức La Thiên như một ngọn núi lớn đè nén lên tim anh, liên tục ép buộc anh phải tiền bộ.
Lúc trước xuất hiện một Lữ Động Tân đã đủ lợi hại rồi, giờ là một cao thủ tuyệt đỉnh thuộc cảnh giới tiễn thiên trực tiếp lộ diện, Lâm Tử Minh làm sao mà thả lỏng ra được, quan trọng nhất là anh không biết đối phương là bạn hay là thù.
Nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lâm Tử Minh, Sở Phi bảo: “Tử Minh, cô gái đó không phải chị của anh sao?”
Lâm Tử Minh nghĩ ngợi rồi đáp: “Có là là người chị đã thất lạc nhiều năm của anh, tin chắc không bao lâu nữa chị ấy sẽ đến tìm anh thôi, em không cân b lắng, không sao hết.”
Lúc này Sở Phi mới nhẹ nhõm hơn: “Vậy thì tốt.”
Những chuyện này không cần thiết cho Sở Phi biết đề cô ấy khỏi lo lắng.
Sáng sớm hôm sau, Lâm Tử Minh đã đi tìm lão Sửu, hỏi thăng vào vấn đề: “Nghê Thường là ai?”
Lâm Tử Minh nhìn chằm chằm vào mắt của lão Sửu.
Lão Sửu thoáng lộ vẻ kinh ngạc, Nghê Thường đại nhân đã đi tìm Lâm Tử Minh rồi sao?
“Nghê Thường đại nhân đã đến tìm anh?” Lão Sửu hỏi.
Nghe câu hỏi này, Lâm Tử Minh nhẹ nhõm hẳn đi, thái độ của lão Sửu cho thấy chí ít Nghê Thường không phải kẻ địch, “Không, chị ta đã tìm Sở Phi.”
Lão Sửu lại một lần nữa kinh ngạc thốt lên: “Nghê Thường đại nhân là con gái nuôi của Thánh nữ, cũng là chị gái nuôi của anh, đồng thời cũng à thành viên của tổ chức La Thiên.”
Lâm Tử Minh lập tức tìm ra mấu chốt, anh nói: “Mẹ tôi phái chị ta tới? Giờ chị ta ở đâu, đưa tôi đi gặp.”
Lão Sửu lắc đầu: “Tôi không biết Nghê Thường đại nhân ở đâu, cô ấy di ‘chuyển không dấu vết, tôi không thể nắm được.”
Lâm Tử Minh khẽ cau mày, anh thấy được lão Sửu không nói dôi, cũng không hỏi lí do vì sao không thông báo trước cho anh biết việc Nghê Thường sẽ tới tìm, lão Sửu trước giờ không thê coi là cấp dưới trung thành của anh.
Lâm Tử Minh cũng không gặng hỏi thêm về chuyện này, vì anh biết, anh có hỏi cũng vô ích, khi thời cơ đến, người phụ nữ tên Nghê Thường đó sẽ tự khắc xuất hiện.