Chương
Xung quanh trở nên tĩnh lặng, ai cũng không ngờ rằng cuộc chiến đấu lại kết thúc nhanh như vậy.
Đặc biệt là chú Hùng với hai người đàn ông trung niên đó, họ đều trợn mắt lên, bây giờ mới biết được, người mà mình động vào có thế lực đáng Sợ đến mức nào.
Lâm Tử Minh dùng mắt quét một lượt trên người họ, bọn họ vô cùng sợ, muốn quay người bỏ trốn.
Nhưng Lâm Tử Minh sẽ dễ dàng cho bọn Rộ như vậy sạo?
Đáp án đương nhiên là không.
Họ còn chưa đi được hai bước, liền cảm thấy thân thể mình nhẹ bỗng, trên cổ truyền đến cơn đau, hóa ra là bị Lâm Tử Minh dùng một tay nhắc bồng lên, sau đó tùy ý ném vệ phía Sau, ngã xuống đất, không thể đứng lên được.
Sau đó Lâm Tử Minh dần dần đi về phía đó, nói với Sở Thiên: “Lần này anh giúp em giải quyết nốt chuyện này, nêu lần sau mà còn gây chuyện -thị phi ở bên ngoài, anh đánh gãy chân em, biết chưa?”
Sở Thiên nuốt nước bọt, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh hoàn toàn khác, ánh mắt tràn đầy sùng bài và chân động, gật đầu mạnh mẽ, nói: “Anh rẻ!
Em biết rồi, sau này em tuyệt đối không dám gây chuyện thị phi nữa anh nói đi hướng đồng em tuyệt đối không dám đi hướng tây.”
“Ừ, em đi học đi.” Lâm Tử Minh lạnh lùng gật đầu nói.
“Anh rễ, bây giờ em không muốn đi học nữa, em muôn theo anh học võ, yêu câu của em không cao, chỉ cần có được một nửa bản lĩnh của anh, là em thỏa mãn rồi.” Sở Thiên nắm tay lại, kích động nói.
Lâm Tử Minh lạnh lùng nói: “Em xem lời của anh như gió thoảng qua tai sao?”
Sở Thiên rùng mình một cái, bắt đầu cảm thấy sợ hãi, uy nghiêm của anh rễ càng ngày càng lón. Sở Thiên không dám lê mê, nhanh chóng chạy đến trường học, bây giờ hắn rất nhi!
phần, đánh bại được Tiên Phong, sau này hắn sẽ là lão đại ở trường học.
Bọn Tiền Phong bây giờ đang vô cùng hồi hận, vô cùng sợ hãi, họ không hiểu sao anh rễ của Sở Thiên lại mạnh đến vậy, không phải trong trường học có lời đôn anh rễ của Sở Thiên là một kẻ ở rễ, là một kẻ vô dụng hay sao? Mẹ nó, đều là nói dồi, phê vật mà có thể mạnh đến như vậy sao?
Đúng lúc Lâm Tử Minh chuẩn bị lên xe trở về, thì anh cảm nhận được điều gì đó, nhăn mày lại, mơ hồ nhìn vê một phía…
Tại hướng hai giờ của anh, xuất hiện một chiếc xe màu đen, mây người từ trên xe bước xuống, một trong sô họ là người mà Lâm Tử Minh quen biết, Cố Hán Xinh, hắn đeo kính râm, gương mặt cợt nhả, vừa vỗ Jay, vừa dùng giọng điệu mỉa mai nói: “Lâm Tử Minh, đúng là chỉ có anh thôi, anh như vậy mà chạy đến trường đại học bắt nạt mấy cậu sinh viên này, ôi, tôi đúng là thấy mắt mặt thay cho anh.”
Lâm Tử Minh cảm thấy có chút bất ngò, nhưng nghĩ kĩ lại, cũng không thấy bát ngờ cho lắm, bây giờ Cô Hán Xinh nhát định đã biết anh đã tới chỉ nhánh của Bắc Thiên Hội, thành phố Hoa cũng chỉ Có như vậy, dựa vào năng lực của Cố Hán Xinh, tìm ra anh cũng không phải chuyện gì khó khăn.
“Cố Hán Xinh, thực lực của anh tiến bộ rôi, không tồi.” Lâm Tử Minh bình luận Có Hán Xinh, anh nhìn cái là biết Cố Hán Xinh đã dùng Tiên Túy Đan rôi, kinh mạch, ngũ tạng đều được nâng cao rất nhiều, nhưng vân chưa đạt đến cảnh ,giới tiên thiên, vân thiếu một bước cuôi cùng.
Có điều, cho dù Có Hán Xinh đạt đến cảnh giới tiên thiên, hắn ta cũng không phải là đối thủ của anh.
Ba người chú Hùng năm trên mặt đật, cảm nhận được luồng khí phát ra từ người của Có Hán Xỉnh, vô củng sợ hãi, năm im không dám cựa quậy, trực tiếp giả chết. Bây giờ họ đang rất hồi hận, đã nhận ra mình động đền người có sự tồn tại khủng bỗ như nào.
Mười mây sinh viên như Tiền Phong lại càng không phải. nói, thậm chí có người bị dọa đên nỗi tè cả ra quần, VÕ cùng mắt mặt.
Cố Hán Xinh đi qua đó, hắn bỏ kính xuống, ánh mắt tràn đây sát khí nhìn Lâm Tử Minh, nói: “Lâm Tử Minh, dám gây chuyện ở, địa bàn của ông đây, đánh người của ông bị thương, – tôi thấy anh chán sống, muốn tìm chỗ chết sao?”