Chương
Sát khí trên người hắn tỏa ra, thật sự làm cho mây người Tiền Phong cảm thấy sợ hãi, cả người run rầy.
Họ đều là những sinh viên bình thường, chưa từng gặp qua cao thủ ở tâng lớp này.
Lâm Tử Minh nhéch miệng lên nói: “Có Hán Xinh, tôi rất khâm phục sự dũng cảm của anh, vẫn còn dám đến đây tìm tôi. Bây giờ tôi đang nghi ngờ bố của anh Cố Huyền là nhặt Thờ anh về nuôi đó, không phải là con ruột, ông ây mới bảo anh đi tìm chỗ chết.”
Cố Hán Xinh nghe vậy càng tức giận hơn, gân xanh trên cô hắn lên, lớn tiếng chửi bới: “Muốn chết sao?”
Sự tức giận trên người hắn lên đến cực điểm, tay nắm thành nắm đâm, chuẩn bị ra tay với Lâm Tử Minh.
Bây giờ đang ở chỗ đông người, Lâm Tử Minh đang âm thâm tích lũy quyền lực, nhưng nêu như Cố Hán Xinh thực sự dám ra tay với anh, vậy thì anh cũng không nương tay, một quyền đánh cho Cố Hản Xinh tàn phế ‘luổn. Dù sao thì anh cũng đã đắc tội với Cố Huyền, rồi, thêm một lần nữa cũng không vân đề gì.
Đúng lúc đó, hai người cảnh sát chạy đên, chỉ tay vê phía họ măng: “Này, mây người đang làm gì vậy, dám đánh nhau ở đây sao?”
Sát khí của Cố Hán Xinh vơi đi một nửa, ở đây là chỗ đông người, hắn cũng không dám quá ngông cuồng, hơn nữa bây giờ còn bị cảnh sát nhìn thầy, nên hẳn cũng chùn bước thêm một chút.
“Lâm Tử Minh, cứ chờ đầy! Ông đây sẽ nhanh chóng tìm mày, dạy dỗ mày một trận! Lúc đó, tao sẽ giành lại vợ của mày, hành hạ đến chết!” Cô Hán Xinh chỉ tay vào mũi Lâm Tử Minh, hung ác hét lên.
Lâm Tử Minh nghe thấy máy lời này vô cùng phân nộ, nheo mắt lại, sát ý trong người dâng lên, muốn giết chết Cô Hán Xinh.
Sở Phi chính là giới hạn của Lâm Tử Minh, vậy mà Cổ Hán Xinh lại có chủ ý đánh Sở Phi, anh đương nhiên không thể không phẫn nộ.
Có điều Lâm Tử Minh không nói ra, anh lạnh lùng nhìn bóng hình rời đi của Có Hán Xinh, trong lòng anh, Có Hán Xinh đã như người chết.
Hai người cảnh sát nhanh chóng chạy đên nơi, cảnh cáo đơn giản một chút, họ nhìn thấy đám người Tiên Phong đang nằm trên mặt đất, rõ ràng là đã bị người khác đánh, liền chât vân chuyện đã xảy ra.
Mấy người Tiền Phong nhìn thấy cảnh sát, như gặp được cứu tinh, vội vã chỉ tay về phía Lâm Tử Minh, nói Lâm Tử Minh đáng bọn họ.
Hai người cảnh sát lập tức đen mặt lại, nói; “Hai người chúng tôi giống kẻ ngốc lắm. sao? Một người như vậy mà có thể đánh được máy người ra nông nỗi này sao?”
Tiền Phong vội vàng nói: “Chú cảnh sát, cháu không nói dồi, thật sự là anh ta đánh bọn cháu, anh ta là cao thủ võ lâm, năng lực rất mạnh.”
Lâm Tử Minh lên tiếng: “Hai vị cảnh sát, tôi là thương nhân, đúng lúc đi ngang qua chỗ này, căn bản không quen biệt mây người này, càng không hiệu họ đang nói gì. Đây là danh thiếp của tôi.”
Hai người cảnh sát nhìn thấy danh thiếp của Lâm Tử Minh, bị dọa một phen, trên danh thiếp việt Lâm Tử Minh, chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh, giờ họ lại càng tin tưởng Lâm Tử Minh, dựa vào kinh nghiệm làm cảnh sát hai mây năm của họ, một vị chủ tịch của một công ty lớn như vậy, sao lại đánh nhau ở trên đường, hơn nữa còn là đánh mười mây người, mà bản thân lại không bị thương chút nào, đây không phải là chuyện hoang đường hay sao.
Vì vậy họ cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp đề Lâm Tử Minh rời đi, hơn nữa còn đưa mây người Tiền Phong vê đồn cảnh sát.
Máy người Tiền Phong bây giờ đang vô cùng hồi hận.
Chuyện này đối với Lâm Tử Minh, không tạo nên bắt cứ ảnh hưởng nào, nhưng đến cuối cùng lại gặp Có Hán Xinh, trong lòng anh đột nhiên thức tỉnh, cần phải đây nhanh tiến độ, trong khoảng thời gian nhanh nhất, huấn luyện những người vệ sĩ kia.
Đến ngày hôm sau, anh lập tức hành động, đi đến vị trí của vệ sĩ, bắt đầu huân luyện những người vệ sĩ đó.