Chương
Buổi tối hôm đó, Lâm Tử Minh cùng với lão Sửu đi đến nhà của Âu Dương Phong, là một trang viên sang trọng, diện tích lên đến hàng nghìn mét vuông, biệt thự lớn của Lâm Tử Minh ở vịnh Du Long so với biệt thự này chỉ như một túp lều tranh mà thôi.
“Âu Dương Phong này cũng phách lỗi quá đi, trong nước mà sông trong một trang viên như vậy.” Lâm Tử Minh có chút cảm khái nói.
Lão Sửu lên tiếng: “Âu Dương Phong có tư cách đề phách lối như vậy, ông ây giúp cho GDP của tỉnh G tăng lên rât nhiêu, chỉ cân ông ấy còn ở tập đoàn Thăng Dương ngày nào, thì tập đoàn Thăng Dương, sẽ phát triển ngày đó, ngay cả Bắc Thiên Hội cũng không dám động đến.”
Lâm Tử Minh rất thông minh, lập tức nghe ra được ý trong lời nói của lão Sửu: “Âu Dương Phong sắp có đại nạn rồi?”
Lão Sửu gật đầu nói: “Bên ngoài có tin đồn, ẨU Dương Phong tuôi đã cao, thân thể ngày càng suy yêu, sinh khí cũng dần dần phai nhạt, có lẽ không sông được lâu nữa, bây giờ mọi người đang bắt đầu phân chia tài sản rồi.
Lâm Tử Minh lặng lẽ suy nghĩ, cảm thấy điều này có chút không đúng, nêu như không còn sông được lâu nữa, tại sao vân có tỉnh thần và thể lực để nhúng tay vào chuyện của anh với Bắc Thiên Hội? Đây không phải là cô tìm chuyện để làm sao, phải biết rằng, việc đứng ra giảng hòa không dễ dàng gì, nếu như không cần thận, sẽ đặc tội với hai bên, không thê lầy được lòng của bên nào.
“Tôi thấy việc không đơn giản. như vậy, Âu Dương Phong là người đứng ra giảng hòa như vậy, tôi thây ông ây vân chưa gặp phải đại nạn gì hệt.”
Lâm Tử Minh nói ra cách nghĩ của bản thân.
Lão Sửu nói: “Cũng có lẽ là vậy, dù sao thì, chỉ cần gặp được Âu Dương Phong, sẽ hiểu được tình hình.”
Hai người vừa nói chuyện, vừa lái xe đi vào trang viên, có người đứng sẵn ở đó, tiêp đón họ.
Sau khi xuống xe, lập tức có mấy người từ xa đi đến, đi phía trước họ là một người đàn ông trung niên, thận hình có chút béo, gương mặt tràn đầy phúc hậu, lương thiện, là kiều người trung thành, trời sinh Lâm Tử Minh đôi với những người như vậy rất có hảo cảm.
“Vị này có lẽ là chủ tịch Lâm, đúng là tuôi trẻ tài cao, vinh hạnh vinh hạnh.”
Người đàn ông trung niên đi qua đó chủ động bắt tay Lâm Tử Minh, thái độ rât nhiệt tình, làm cho Lâm Tử Minh có chút bắt ngờ, vội vàng lên tiếng: “Âu Dương tiên sinh, xin chào xin chào.”
Lâm Tử Minh chưa từng gặp qua người đàn ông trung niên này, nhưng anh cũng biệt đôi phương là ai, đó là người con trai thứ hai của Âu Dương Phong, tên là Âu Dương Học Hải, cũng là một người có tiêng trên thương trường.
Phía sau Âu Dương Học Hải, có lẽ đều là người của Âu Dương Gia, họ đều nở nụ cười lương thiện với Lâm Tử Minh, thái độ rất nhiệt tình. Nói thật là, điều này làm cho Lâm Tử _ Minh có chút rồi bời, không thê hiệu được, theo lí mà nói, dựa vào thực lực của Âu Dương Gia, họ không cần phải đối xử với anh nhiệt tình như vậy.
Đặc biệt là ánh mắt của một phu nhân, không ngừng quan sát anh, ánh mắt đó, giỗng như là đang nhìn con rễ vậy, có chút không. tự tại.
Lẽ nào Âu Dương Phong hẹn mình đến đây, là muốn làm thông gia với anh?
Lâm Tử Minh nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ này khỏi đầu, chuyện anh là con rẻ của Sở Gia ở thành phô Hoa này đâu còn là bí mật gì nữa, dựa vào năng lực của Âu Dương Gia, nhất định không thể không Biết tin tức này, sao lại có thể có suy nghĩ này được.
Dù sao thì cũng đến rồi, cứ yên phận một chút, chút nữa gặp được Âu Dương Phong, anh sẽ hiểu được tình hình.
Trang viên này của Âu Dương Gia hiền nhiên là do chuyên gia thiết kế đặc biệt, bài trí đặc biệt tôt, vừa bước vào đã cảm tháy thư thái dễ chịu, đầu óc trở nên hoạt bát lúc nào không biết.