Chương
Sau khi Lâm Tử Minh đạt tới cảnh giới bẩm sinh, đặc biệt nhạy cảm với lĩnh khí của trời đất, lập tức cảm nhận rõ ràng linh khí trong trang viên này mạnh hơn bên ngoài, mọi cây côi trồng đều có sự kết nối với nhau, vô cùng kì diệu. Đặc biệt là trong hồ bơi bên cạnh có một đàn cá chép vàng, một trong sô đó là vua của bên cá đó, khi Lâm Tử Minh đi vào, nó còn ngước đầu lên mặt nước, nhìn Lâm Tử Minh vài lần, Lâm Tử Minh cũng nhìn nó, nó không hề cảm ì thấy sợ hãi chút nào, cảm giác như gặp người thân quen vậy.
Lâm Tử Minh cười nói: “Âu Dương tiên sinh, trang viên nhà anh được bao quanh bởi núi và sông. Bài trí thật khéo léo. Nó chiếm lấy long mạch của cả ngọn núi, đặc biệt là hô bơi bên cạnh. Đó thật sự là một sự kì diệu. Không biết là do vị cao nhân nào thiết kê?”
Ánh mắt của Âu Dương Học Hải nhìn Lâm Tử Minh có chút kinh ngạc, nói: “Chủ tịch Lâm như vậy mà còn có thể hiệu được phong thủy, đúng là hiếm thấy hiểm thầy, chủ tịch Lâm nói không sai, trang viên của Âu Dương Gia chúng tôi, là do đại sự rất nỗi tiếng về phong thủy Trần Đạo Thanh thiết kế.”
Hóa ra là Trần Đạo Thanh, chẳng trách thiết kế ra được trang viên đẹp đến như vậy.
Lâm Tử Minh cũng nghe qua danh tiếng của Trần Đạo Thanh, là một người vô cùng có tiếng trong giới phong thủy, hãn đã thiết kế phong thủy cho rất nhiều quan chức cao cấp, vì vậy đặc biệt có danh tiếng.
‘“Chủ tịch Lâm: đúng là tuổi trẻ tài cao, theo tôi được biết, chủ tịch Lâm sinh năm , năm nay là tuổi.” Âu Dương Học Hải cảm khái nói: “Mới tuôi, mà đã có sự nghiệp như vậy, học vị tiền sĩ, có công ty phát triên mạnh mẽ, còn hiểu được phong thủy.
Không khoa trương một chút nào, chủ tịch Lâm, anh là người tài nhất trong SỐ những người tài mà Âu Dương Học Hải tôi gặp qua.”
Âu Dương Học Hải không đánh giá rất cao Lâm Tử Minh, đồng thời ánh mắt những người của Âu Dương Gia cũng càng ngày càng không giỗng lúc trước, đặc biệt là phu nhân kia, ánh mắt ngày càng thê hiện sự vừa lòng.
Lâm Tử Minh xua xua tay nói: “Âu Dương tiên sinh quá khen rồi, tôi không có năng lực như vậy đâu, còn thua kém rất nhiều với Âu Dương tiên sinh đây.”
Âu Dương Học Hải cười cười, sau đó nói: “Chủ tịch Lâm này, anh cách tôi tuổi, vừa gặp mà như đã quen, chúng ta không cân khách sáo như vậy, nêu như anh không đề ý, có thể gọi tôi là chú Âu Dương, tôi sẽ gọi anh là Tử Minh, được không?”
Lâm Tử Minh ngây người ra, đương nhiên không thê từ chôi, sau đó lẽ phép gọi: “Chú Âu Dương.”
“Ha ha.” Âu Dương Học Hải cười vui vẻ, sau đó chỉ tay vào vị phu nhân đứng phía sau nói: “Tử Minh, đây là dì Quê Lan của cháu.”
Trương Quê Lan cười tươi tăn, bước đên, rât nhiệt tình nói: “Tử Minh, cháu đúng là người tài, làm cho dì càng nhìn càng vừa ý.”
Lâm Tử Minh cười ngại DĐ, sự bất ôn trong lòng càng ngày càng dâng mạnh mẽ, nhưng ngoài mặt vẫn rất nhiệt tình gọi một tiêng dì.
Mấy người của Âu Dương Gia, cũng đi đên chào hỏi với Lâm Tử Minh, cân bao nhiêu sự nhiệt tình, thì có bấy nhiêu.
Sự nhiệt tình này làm cho Lâm Tử Minh cảm thấy có chút xấu hỗ và bắt an, đây là lần đầu tiên anh đến Âu Dương Gia, không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ, vậy mà Âu Dương Học Hải với mây người khác đối xử rất nhiệt tình với anh, đây đúng là một điều kì lạ. Nhưng mâu chốt là, anh có thể cảm nhận được sự nhiệt tình này, không phải do họ giả vờ, mà là thật sự nhiệt tình.
Lâm Tử Minh đã quen với việc thù địch và bị người khác chế giêu †rong mây năm qua, hình như đây là lần đầu tiên anh được người khác đối xử một cách nhiệt tình như vậy, có chút không quen.
Đi vào trong phòng, họ cũng bớt phóng túng hơn.
“Tử Minh, cháu ngồi ở đây một chút, chú đi gọi bố chú đến.” Âu Dương Học Hải cười nói với Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh gật đầu đáp ứng.