Chương
Trương Quế Lan với mấy người của Âu Dương Gia cũng đi theo, lập tức sẽ quay trở lại.
Tìm được cơ hội nói chuyện, Lâm Tử Minh nhỏ giọng nói với lão Sửu: “Tiểu Sửu, không phải anh nói Âu Dương Phong muôn gặp tôi, là vì chuyện hòa giải hay sao, xem tình hình bây giờ, hình như không đúng lắm. Rốt cục là chuyện gì đang diễn ra vậy?”
Lão Sửu nhìn Lâm Tử Minh, nói: “Thiếu gia, anh hiểu lầm rồi, tôi không nói Âu Dương Phong hẹn anh ăn cơm, là vì chuyện hòa giải.”
Lâm Tử Minh ngây người ra, nghĩ lại một chút, quả thật lão Sửu không hề nói như vậy. Chỉ là tâm lí bình thường của con người mà, sẽ có những suy đoán riêng, dù gì bây giờ anh cũng có ân oán với Bắc Thiên Hội, ,đúng lúc này Âu Dương Phong muôn gặp anh, không phải là vì muôn làm người giải hòa hay sao?
Lâm Tử Minh lập tức nhận ra, lão Sửu này lại bây anh! Âu, Dương Phong hẹn gặp anh, nhất định là có mục đích khác.
Lão Sửu. cố ý không đối diện với anh, trong lòng trồng rồng, làm cho Lâm Tử Minh tức đến nỗi nghiền răng.
Đúng lúc này, có tiếng bước chân từ câu thang vang lên, giọng. nói cũng vang lên, Lâm Tử Minh ngắng. đầu nhìn lên, liền nhìn thấy ba người từ cầu thang đi xuống, đều là những người trẻ tuổi, chỉ tàm từ đến tuôi.
Họ nhìn thấy Lâm Tử Minh đang ngồi ở phòng khác, liền nhăn mày lại.
“Tên quê mùa kia là ai vậy, sao lại đên nhà chúng ta?”
“Không biết, có lẽ là người đến sửa đô.”
“Thật là, những người như này, mà cũng gọi đên nhà chúng ta, làm bản cả nên nhà nhà chúng ta.”
“Còn ngồi ở vị trí mà tôi hay ngồi! Sau này ông làm sao mà ngôi được, không được, ông phải nhanh chóng đuồi tên kia mùa kia đi.” Một người có gương mặt sáng sủa trong sô đó lên tiếng, biểu tình bướng bỉnh không phục lên tiếng, sau đó nhanh chóng đi qua chỗ Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh đã sớm nghe được mấy câu mà bọn họ nói, tự I nhiên cau mày lại, ba người trẻ tuôi này, vừa nhìn đã biết là ăn không ngồi rồi, chơi bời lêu lỗng, tính cách ngang, bướng giống như đời thứ hai của thế tổ, dựa vào gia cảnh của gia đình, từ nhỏ đã có tính cách không tốt, tự cho mình là trung tâm vũ trụ, nhìn không. thuận mắt liền vùi dập, không có giáo dục, cũng không biết quan tâm đến cảm nhận của người khác.
Lâm Tử Minh đặc biệt ghét phải kết giao với mây người như vậy, lân này đến Âu Dương Gia, nhận được sự đối xử nhiệt tình của Âu Dương Học Hải với mây người kia, anh còn nghĩ răng sẽ không có chuyện này xảy ra, kêt quả chuyện như này vẫn xảy ra.
Có điều, đây mới là điều bình thường.
“Này, hai kẻ quê mùa kia, ai cho mây người vào đây, mau chóng cút ra ngoài cho ông. “Người trẻ tuổi kia bước đến, vô cùng tức giận, dáng vẻ chán ghét nói lớn.
Lâm Tử Minh tốt xâu gì cũng là một người có mặt mũi, bị người khác chỉ vào mặt nói như vậy, anh không thể không tức giận, sắc mặt trâm lại, nói: “Đâu tiên, chúng tôi không phải là kẻ quê mùa, chúng tôi là được Âu Dương Phong tiên sinh mời đến, ngoài ra, tốt nhất là tôn trọng tôi một chút khi nói chuyện.”
Người trẻ tuổi kia cười lớn nói: “Cái gì vậy, ông nội tao mời mày đến đây?
Lừa ai vậy, mày có biệt ông hội tao là ai không mà dám nói như vậy? Ông không thèm nói chuyện với mày nữa, mau chóng cút khỏi đây, không thì đừng trách ông không khách sáo.”
Nói xong, người trẻ tuổi đó sắn tay áo lên, ánh mát hung hăng nhìn vệ phía Lâm Tử Minh, có lẽ là muốn dạy dỗ Lâm Tử Minh một trận.