Chương
“Aiz, đau chết mắt, mây người còn đứng ngây ra đó làm gì, cùng xông lên đi.” Gương mặt Âu Dương Tuân Minh tràn đây đau khổ, nắm chặt tay phải của mình, đau đến run rây cả người, đến lúc này, hắn vẫn chưa ý thức được người mà hắn động đến có thực lực như thế nào.
Hai người còn lại, chuẩn bị ra tay với Lâm Tử Minh, có một người chạy vào phòng bếp, lầy một con dao ổi ra.
Không thê không nói, họ thật sự là vô pháp vô thiên, ngay cả dao cũng dám dùng, không sợ giết chết người khác hay sao?
Đúng lúc đó, có một giọng nói từ cầu thang truyền xuống: “Âu Dương Tuần Khải, Âu Dương Tuần Long, hai con đang làm gì vậy, mau dừng tay lại.”
Đó là Âu Dương Học Hải, hắn đang đứng ở phía sau một người, tức giận chỉ tay về phía ba người Âu Dương Tuần Minh mắng mỏ.
Lâm Tử Minh nhìn lên, người kia không phải ai khác, chính là _Âu Dương Phong, gia chủ của Âu Dương Gia, chủ tịch tập đoàn Thăng Dương, nhân vật lớn trong lời truyện của tỉnh G.
Âu Dương Phong năm nay đã tuổi tròn, nhưng từ trên người hăn, không nhìn ra được chút già yêu nào, tinh thần tràn trề, đặc biệt là đôi mắt sáng long lanh, nhìn rất có sức sóng, ít nhất hắn cũng sống thêm được năm nữa.
Trong lúc Lâm Tử Minh quan sát Âu Dương Phong, thì Âu Dương Phong cũng đang quan sát đánh giá anh, trân đây ý cười và vui vẻ.
Âu Dương Tuần Khải với Âu Dương Tuần Long nhìn thấy Âu Dương Phong xuật hiện, cả người run lên, lộ ra vẻ kinh sợ.
Ấu Dương Tuần Minh lập tức bày ra dáng vẻ uật ức, nói lớn lên: “Ong nội, ông đến thật đúng l lúc! Hai kẻ quê mùa này, không biết là do ai không có mắt cho họ vào, con kiên nhẫn chất vấn họ đến đây làm gì, mà họ không chịu trả lời, con chỉ đành mời họ ra ngoài, bọn họ liền ra tay đánh con.
Ong xem, tay của con bị sưng phù lên rồi, rất đau, ông nhất định phải làm chủ cho con.
Cái gì gọi là “gƯỜI xấu thì tế cáo Tớ, cái gì gọi là bị quật lại, Âu Dương Tuần Minh thật sự đã làm rõ được điều này, hơn nữa dáng vẻ của hắn ta lúc này cần vô tội bao nhiêu thì có bầy nhiêu, cần đáng thương bao nhiêu thì có bầy nhiêu, đâu còn dáng vẻ kiêu ngạo, khoa trương lúc nãy.
Lâm Tử Minh nhìn thầy dáng vẻ đó của hắn, cảm thấy vô cùng bội phục, thật sự là biết diễn kịch quá rôi.
Một người phụ nữ nghe xong, gương mặt đau lòng, nhanh chóng chạy đên, ôm lầy tay của Âu Dương Tuần Minh, nói: “Bảo bối của mẹ, sao tay của con lại bị đánh thành ra như này, mẹ thật sự đau lòng.”
Ánh mắt Âu Dương Tuần Minh hiện lên sự đắc ý và gian xảo, nhưng vẫn lộ ra dáng vẻ vô tội đầy uất ức, mắt đỏ lên, những người không biết chuyện, còn thật sự tin rằng hắn bị Lâm Tử Minh bắt nạt.
“Mẹ, con không sao, chỉ là sắp bị gãy tay thôi.” Âu Dương ‘Tuần Minh uất ức nói, ngữ khí nghẹn ngào.
Mẹ hắn sau khi nghe xong, vô củng tứC giận, chỉ vào Lâm Tử Minh quát: “Tên quê mùa nhà anh, lá gan lớn lắm sao, dám bắt nạt con trai tôi! Anh chán sống rồi phải không? Người đâu, dạy dỗ tên này cho tôi, đánh què hai chân hắn cho tôi.”
Ngay lập tức, mấy người bảo vệ lực lưỡng chạy đên, chuân bị ra tay với Lâm Tử Minh.
Lâm Tử Minh vẫn không thay đổi biểu tình trên mặt, rất lạnh lùng, đứng im không động đậy, anh muôn xem xem Âu Dương Phong sẽ xử lí như thế nào.
“Hỗn xược!”
Âu Dương Phong phẫn nộ, hét lớn lên.
Âu Dương Tuần Minh càng thêm đắc ý, mây người bảo vệ kia cũng đi đến trước mặt Lâm Tử Minh, chuẩn bị ra tay, tóm Lâm Tử Minh lại.