Chương
“Âu Dương Tuần Minh, cháu to gan lắm! Dám vô lễ với khách quý của ông, đến đị! Bắt lây ba người Âu Dương Tuần Minh cho tôi.” Âu Dương Phốngí lạnh lùng măng.
Lúc đó, Âu Dương Tuấn Minh ngây người ra, Âu Dương Tuần Khải với Au Dương Tuân Long cũng sững người lại, họ không nghe nhằm chứ, ông nội nói kẻ quê mùa kia là khách quý của ông, còn kêu người bắt bọn họ lại.
Không chỉ mấy người họ, mà ngay. cả mây người bảo vệ cũng ngây người ra, không biết phải làm thê nào.
Âu Dương Phong đã đi đến noi, ông đã tuổi rồi, bước đi rất vững vàng, gương mặt đầy phẫn nộ, vô cùng tức giận, dọa ba người Âu Dương Tuần Minh sợ đến run rầy cả người.
“Ông nội, cháu sai rồi…” Cuối củng thì Au Dương Tuần Minh cũng đã ý thức được mình đã gây ra họa lớn đên như nào, chân của hắn bắt đầu mềm nhũn ra.
Âu Dương Phong không thèm quan tâm đến hắn, lạnh lùng nói với mây người bảo vệ: “Làm sao? Bây giờ mây người còn không cả nghe lời tôi nữa hả?”
“Không dám, không dám.”
Mấy người bảo vệ sợ hãi, nhanh chóng bất lại ba người Âu Dương Tuân Minh.
Lúc đó Âu Dương Tuần Minh vô cùng hoảng hốt, vội vàng xin tha thứ: “Ông nội, ông nội! Cháu sai rồi! Cháu không có mắt, không nhìn ra được đó là khách quý của ông, với cả cháu còn chưa đắc tội gì với anh ta, là anh ta đánh cháu bị thương trước….”
Bốp!
Hắn còn chưa nói xong, liền bị Âu Dương Phong tát một cái, rất mạnh, không nương tình chút nào, một bên má của hẳn sưng lên, máu từ miệng chảy rỉ ra.
Mẹ của Âu Dương Tuần Minh nhìn thấy con trai bị đánh, đau lòng muốn chết, nhưng không. dám nói câu nào, trong nhà này, quyên lực tuyệt đối năm trong tay Âu Dương Phong, trên dưới Âu Dương Gia, không ai dám lên tiếng phản kháng.
“Một kẻ không nên thân! Dốt nát, kém cỏi| Cả ngày chỉ biết chơi bời lêu lổng, gây họa bên ngoài. Danh tiếng của Âu Dương Gia sắp bị mày phá.
hỏng rôi đây.” Âu Dương Phong phẫn nột hét lên, giọng nói rât to, vang khắp biệt thự, mọi người vô cùng sợ hãi, Âu Dương Tuần Minh lại càng sợ hãi.
Tiếp đó, Âu Dương Tuấn Khải với Âu Dương Tuần Long chưa đợi Âu ông nội nói kẻ quê mùa kia là khách quý của ông, còn kêu người bắt bọn họ lại.
Không chỉ mấy người họ, mà ngay. cả mây người bảo vệ cũng ngây người ra, không biết phải làm thê nào.
Âu Dương Phong đã đi đến noi, ông đã tuôi rồi, bước đi rất vững vàng, gương mặt đầy phẫn nộ, vô cùng tức giận, dọa ba người Âu Dương Tuần Minh sợ đến run rẫy cả người.
“Ông nội, cháu sai rồi…” Cuối củng thì Au Dương Tuần Minh cũng đã ý thức được mình đã gây ra họa lớn đên như nào, chân của hắn bắt đầu mềm nhũn ra.
Âu Dương Phong không thèm quan tâm đến hắn, lạnh lùng nói với mây người bảo vệ: “Làm sao? Bây giờ mây người còn không cả nghe lời tôi nữa hả?”
“Không dám, không dám.”
Mấy người bảo vệ sợ hãi, nhanh chóng bắt lại ba người Âu Dương Tuân Minh.
Lúc đó Âu Dương Tuần Minh vô cùng hoảng hốt, vội vàng xin tha thứ: “Ông nội, ông nội! Cháu sai rồi! Cháu không có mắt, không nhìn ra được đó là khách quý của ông, với cả cháu còn chưa đắc tội gì với anh ta, là anh ta đánh cháu bị thương trước….”
Bốp!
Hắn còn chưa nói xong, liền bị Âu Dương Phong tát một cái, rất mạnh, không nương tình chút nào, một bên má của hẳn sưng lên, máu từ miệng chảy rỉ ra.