Chương
Ba người Âu Dương Tuân Minh đương nhiên là không can tâm, nhưng cũng không dám phản kháng lại lời nói của Âu Dương Phong, vội vàng đi đến chỗ Lâm Tử Minh xin lỗi.
Lâm Tử Minh căn bản không muốn tính toán với ba người họ, liên phẩy phẩy tay tha thứ cho họ.
Sau đó, Âu Dương Phong vậy vậy tay, ý bảo bọn họ rời đi, đích thân ngôi xuông ghê, pha trả cho Lâm Tử Minh, càng làm cho Lâm Tử Minh cảm thấy thấp t thỏm không yên, anh vội vàng nói: “Âu Dương tiên sinh khách sáo rồi, còn đích thân pha trà, vãn bối thật sự không nhận được.”
Lâm Tử Minh trước giờ đều là người có giáo dưỡng, là một người lễ phép, bây giờ từ đầu đến cuối, Âu Dương Phong đối xử với anh rất nhiệt tình, rất lượng thiện, anh làm sao mà có thê đề một người tuồi pha trà cho anh, vì vậy anh vội vàng ngăn cản lại.
Âu Dương Phong cười cười, cũng không cưỡng câu thêm nữa, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh tràn đầy vui mừng, nói: “Được được được, nêu như chủ tịch Lâm đã nễ mặt lão già này, thì tôi đây cũng không cưỡng cầu nữa. Nào, Học Hải, con đên đây, pha trà cho chủ tịch Lâm.”
Âu Dương Học Hải từ một bên đi đến, bắt đầu pha trà.
Đây là thư phòng mà Âu Dương Gia chuyên dùng để tiếp đãi khách, căn, .phòng rât rộng, diện tích khoảng mậy chục mét vuông, trong phòng bày nộ điều đồ cổ và sách, còn có không ít thư tịch, vừa nhìn đã biết Âu Dương Phong là người, rất thú vị, là người ở một cảnh giới rât cao.
“Vị này có lẽ là lão Sửu, quả nhiên là rồng phượng giữa nhân gian, vừa nãy tiêp đón không được chu đáo, thành thật xin lỗi.” Âu Dương Phong cười nói.
Lão Sửu vội vàng nói: “Âu Dương lão tiền bội khách sáo rồi! Âu Dương lão tiền bối gọi tôi là tiểu Sửu là được rồi, tôi đi theo thiếu gia đến đây, anh có chuyện gì, cứ trực tiếp bàn bạc với thiếu gia là được rồi, không cân phải suy nghĩ đến sự tồn tại của tôi.”
Âu Dương Phong gật đầu, ánh mắt một lần nữa lại đặt lên người Lâm Tử Minh, nói: “Chủ tịch Lâm….”
Lâm Tử Minh vội vàng ngắt lời hắn, nói: “Âu Dương tiên sinh gọi cháu là Tử Minh là được rồi.”
“Được được được, Tử Minh, chúng ta không phải là lần đầu tiên gặp mặt, cháu còn nhớ ta không?” Au Dương Phong cười nói.
. Trong lòng Lâm Tử Minh có chút căng thẳng, biết ‹ được chủ đề đã đến, trên mặt vần giữ nguyên sự bình tĩnh, lễ phép đón lây chén trà từ trong tay của Au Dương Học Hải, cười nói: “Nhớ ạ, lúc cháu còn rất nhỏ, Âu Dương tiên sinh đã từng đến Lâm Gia, còn ôm cháu nữa. Cháu nghĩ lão tiên sinh đã quên chuyện này rồi, nên không dám nhắc đến, haha.”
Anh mắt Âu Dương Phong nhìn xa xăm nhớ lại chuyện cũ: ,Đúng vậy, chớp mắp một cái đã mây chục năm rồi, lúc đó ông nội Lâm Trường. Thiên của cháu vẫn còn khỏe mạnh, ông với ông nội cháu còn là bạn tốt với, nhau. Bây giờ người còn người. mắt, ông nội cháu đã qua đời, ông cũng mất đi một người bạn tốt.”
Lâm Tử Minh nghe xong cậu nói này, mũi có chút cay cay, anh cỗ gắng kiềm chế, không đề bản thân mình nhìn quá thê lương, nói: “Lão tiên sinh, nêu như ô ông nội trên trời có linh, biết được ngài vận nhớ đến ông nội, trong lòng ông nội nhất định sẽ rất Vui.
Âu Dương Phong cười cười, không nói tiếp, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh có chút áy náy, nói: “Tử Minh, nói ra thì ta thật sự cảm thấy có lỗi với cháu, khi ông nội cháu qua đời, không đón cháu qua đây, hi vọng Tử Minh không hận ông.”
Lâm Tử Minh lắc đầu nói: “Lão tiên sinh nặng lời rôi, cháu làm sao mà có thê hận tiên sinh được.”
“Tử Minh, cháu là một đứa trẻ tốt, mây năm nay phải chịu nhiều khổ cực như vậy, vật vả cho cháu rồi.” Âu Dương Phong nói tiếp: “Nếu như cháu không chê bôi lão già này, vậy thì gọi ta một tiếng ông nội Âu Dương, cháu thây thế nào?”
Lâm Tử Minh nghe xong câu này, trong lòng anh có chút chắn động, ở tỉnh G, Âu Dương Phong là một nhấn vật có tầm ảnh hưởng rất lớn, bản thân là chủ tịch của tập đoàn Thăng Dương, hội trưởng tiên nhiệm của thương hội tỉnh G, nhân mạch và năng lức đều có, quan trọng nhất là, mây nhân vật cấp cao của quốc gia, cũng nề mặt Âu Dương Phong vài phân.