Chương
Bây giờ lại đang muốn lôi kéo Lâm Tử Minh, hơn nữa còn bảo Lâm Tử Minh gọi là ô ông nội. Tin tức này mà truyền ra ngoài, nhát định sẽ gây chắn động không nhỏ.
Lâm Tử Minh biệt rõ bản thân mình đang đứng ở đâu, đừng nghĩ anh là chủ tịch của công ty truyền thông Tử Quỳnh, trong tay có vài trăm tỷ, nêu thật sự so về địa vị và năng lực trong xã hội, anh vẫn không thê nào sánh được với Âu Dương Phong.
Nói một câu không dễ nghe đó là, anh dám đắc tội với Bắc Thiên Hội, nhưng không dám đắc tội với Âu Dương Phong, bởi vì Âu Dương Phong không phải là một thương nhân đơn thuần nữa, địa vị sau lưng hắn trong xã hội này vô cùng cao, nhân mạch này, không phải một sớm một chiều là có thể tích lũy được.
Đơn giản nhất là, mỗi quan hệ xung quanh Âu Dương Phong, không chỉ gói gọn trong phạm vi của những thương nhân một cách hạn hẹp nữa, bạn bè của Âu Dương Phong. có ai không phải là những người có địa vị cao ở Hoa Quốc?
Vì vậy, Lâm Tử Minh rất kinh ngạc, một lúc sau mới lấy lại thần chỉ, nói: “Âu Dương tiên sinh, bây giò cháu đang đắc tội với Bắc Thiên Hội, ông làm như vậy, không sợ đắc tội với Bắc Thiên Hội hay sao?”
Lâm Tử Minh nói ra câu này, vừa gọi là thẳng thắn, vừa coi là thắm dò thử .Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong cười lớn: “Bắc Thiên Hội thì sao? Nếu như là người mà ta muốn bảo vệ, Bắc Thiên Hội sẽ dám làm gì chứ?”
Lời này nói ra, tràn đầy bá đạo và tự tin, không đặt Bắc Thiên Hội trong tầm mắt.
Lâm Tử Minh nghe ra được, Âu Dương Phong không hề nói chơi, hắn thật sự có sự tự tin đó.
Nhưng càng như vậy, lại càng làm cho Lâm Tử Minh không hiểu, anh với Âu Dương Phong chẳng thân chẳng quen, nghiêm túc mà nói, đây coi như là lân đầu tiên gặp mặt, Âu Dương Phong tại sao lại muốn lôi kéo anh như vậy? Không có đạo lí chút nào.
Lễ nào thật sự là vì tình bạn với ông nội Lâm Trường Thiên của anh?
Rât nhanh, anh nhanh chóng xỏa bỏ Suy nghĩ này trong đầu, cảm thây đó là điệu không. thể, ông nội anh đã mắt gần năm rồi, nếu như Âu Dương Phong với ông nội thật sự là bạn tốt, tại sao bây giờ mới đến tìm anh?
Nhất định là vì nhìn trúng giá trị của anh.
Nhưng mà trên người anh có giá trị gì mà làm cho Âu Dương Phong nhìn trúng?
Lâm Tử Minh im lặng suy nghĩ, anh đại khái nghĩ tới, chăng nhế Âu Dương Phong nhìn trúng khả năng trời sinh kia của anh?
Mặc dù Âu Dương gia to như vậy, nhưng cũng không tìm ra được mây người có năng lực trời sinh đó. Thậm chí là một người cũng không thể tìm được.
Có điều, những lời này Lâm Tử Minh không hề nói ra, anh có lí do gì mà không. chấp nhận được chuyện đó đâu, vì vậy anh lên tiếng: “Ống nội Âu Dương.”
“Tốt tốt tốt!” Âu Dương Phong rất vui, ánh mắt nhìn Lâm Tử Minh tràn đầy vui vẻ, nhiệt tình, nói: “Không ngờ răng Ẩu Dương Phong ta trước khi ra đi, lại có thêm một đứa cháu ngoại ưu tú như vậy, đời này của ta đáng rôi.”
Ừm? Cái quỷ gì vậy? Cháu ngoại?
Lâm Tử Minh trong lòng thầm kêu một tiếng, cảm giác bắt an lại đến, mở miệng nói: “Ông nội Âu Dương, sao cháu lại trở thành cháu ngoại của ông rồi? Ông có phải nói sai rồi không?”
“Không sai, không sai.” Âu Dương Phong cười nói: ‘Óng có một đứa cháu gái, hơn hai mươi tuổi, dung mạo như hoa, nhưng tính cách có chút cao ngạo, ta vận luôn lo lắng cho chuyện hôn nhân của nó, bây giờ gặp được Tử Minh cháu, là người trẻ tuôi mà lại ưu tú nhất trong những người mà ông từng gặp. Vì vậy định gả cháu gái của ồng cho cháu, quan hệ ông cháu của chúng ta thân lại càng thêm thân. Cháu thây thế nào?”