Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

chương 97

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương đại tỷ buổi chiều lẻn ra khỏi cổng Dương gia, ả cho rằng mình làm thật bí ẩn nhưng thực ra mấy người trong phòng đều nhìn thấy được.

Vương thị sờ cái cằm phì cười đến quỷ dị, Dương lão gia tử thì coi như không thấy. Trong lòng ông cũng có chút muốn để khuê nữ đi tới xem thế nào, xem nhà lão nhị có ý tha thứ người nhà hay không.

Dương đại tỷ đi một mạch tới cuối thôn, đi không bao lâu đã nhìn thấy phía xa xa một dãy tường viện.

Ông trời ơi, Dương đại tỷ nghẹn họng trố mắt nhìn.

Tường dài thế kia thì mất bao nhiêu gạch đây?!

Từ bên ngoài không nhìn tới tình huống bên trong, Dương đại tỷ vừa cảm thán vừa đi về phía trước.

Đến trước cổng ả có loại cảm giác không dám gõ cổng. Tường viện rắn chắc được xây bằng gạch xanh, cánh cổng dày đen bóng, trên cổng nạm hai cái vòng sắt.

Dương đại tỷ do dự cả buổi mới sờ vào cổng gõ hai tiếng.

Ngừng một lát không thấy có động tĩnh lại gõ thêm mấy cái.

Phía trong cổng truyền ra tiếng người hỏi: “Ai đấy?”

Dương đại tỷ định lên tiếng nhưng lại cảm thấy cổ họng khô lợi hại. Có cảm giác thanh âm bên trong đó rất lạ, đây không phải là tiếng vợ lão nhị, cũng không phải vợ lão tam.

Ả có chút hoảng trong lòng, luôn có cảm giác mình có phải đi nhầm địa phương hay không. Vặn vẹo thân mình rồi chạy đi không dám quay đầu lại.

Mã Thẩm nhi trong viện lẩm bẩm: “Là ai vậy, thật là, sao lại không nói gì.”

Mã thẩm nhi nhớ rõ Lâm Thanh Uyển dặn dò, có người đến gõ cửa không nói rõ là ai thì không cần tùy tiện mở cửa. Cho nên bà không nghĩ nhiều nữa quay người bước đi.

Dương đại tỷ chạy thẳng một mạch về nhà, lúc này mới cảm giác được chính mình có chút mất mặt.

Vừa rồi ả luôn cảm thấy mình đi nhầm địa phương, nhưng sau này nghĩ tới hẳn là không sai. Ở cuối thôn, lại có tường viện gạch có thể là nhà ai?

Nghĩ đến đây ả liền hối hận vừa rồi khiếp đảm. Đang nghĩ như vậy nhìn thấy Vương thị trong sân vẻ mặt quỷ dị cười nhìn ả, ả thu hồi biểu tình trên mặt đi vào viện. Thôi thôi, vẫn nên về phòng suy nghĩ cho kĩ đã, nghĩ kĩ ngày mai đi qua nói như thế nào.

Dương lão gia tử cũng nhìn thấy khuê nữ trở lại, trong lòng thấp thỏm lợi hại. Cân nhắc lại đây cân nhắc đi qua, luôn cảm thấy khuê nữ đi thời gian quá ngắn thì hắn mới yên lòng.

Có thể là bên kia không có ai ở nhà, hoặc là kỳ thật không phải khuê nữ đi tới chỗ lão nhị?!

Những điều này đều bị ấn xuống không đề cập tới, sáng ngày thứ hai, Dương đại tỷ lại ra ngoài, lần này ả mang cả ba đứa con của mình đi cùng.

Có trải đệm lần đầu tiên, lần thứ hai Dương đại tỷ tương đương quyết đoán, đi tới cổng là gõ ngay.

Một lát sau bên trong cổng truyền ra một tiếng hỏi: “Ai đấy?”

Lần này Dương đại tỷ không khiếp đảm làm trơn môi nói: “Là ta — “

Mã thẩm nhi bên trong hết chỗ nói rồi, ngươi là ai vậy, ta làm sao biết ‘Ta’ là ai.

Hết cách, bà lại hỏi thêm một câu: “Ngươi là ai?”

Dương đại tỷ cũng hết chỗ nói rồi, một gia đình nông dân làm cái cổng rắn chắc cũng thôi, đằng này muốn đi vào còn phải bị hỏi tới hỏi lui. Nhưng ả nghe được giọng nữ này không phải giọng hai cái đệ muội kia lại nói: “Ta tìm Dương Thiết Trụ, ta là đại tỷ của hắn.”

“Các ngươi đợi một lát —” giọng nữ bên trong nói những lời này sau không thấy nói nữa.

Mã thẩm nhi trong viện chạy tới chính phòng.

“Thanh Uyển, có cái phụ nhân đến tìm Thiết Trụ, nói là đại tỷ hắn.”

Kỳ thật ngay từ đầu cả nhà Mã thẩm nhi không xưng hô với mấy người Lâm Thanh Uyển như vậy, mà gọi là lão gia phu nhân, gọi hai người tam phòng tam lão gia tam phu nhân. Mọi người nghe cái xưng hô này thật không được tự nhiên, một gia đình nông dân làm gì có lão gia phu nhân, mọi người nghe mà không tiếp thu được. Cuối cùng mấy người Lâm Thanh Uyển yêu cầu cả nhà Mã thẩm nhi đổi thành gọi tên bọn họ.

Mã thẩm nhi sở dĩ không mở mà cửa chạy tới hỏi Lâm Thanh Uyển là vì Lâm Thanh Uyển đã nói trước đó rồi. Có người gõ cửa phải hỏi rõ là ai mới mở. Một nhà Mã thẩm nhi ở đây vài ngày rồi, biết một số chuyện của Dương gia, cho nên khi vừa nghe thấy là thân thích bên kia của Dương Thiết Trụ là vội vàng chạy tới báo cho Lâm Thanh Uyển.

Lâm Thanh Uyển nghe được tin thì ánh mắt vòng vòng: “Mã thẩm nhi, bà đi ra nói không có ai ở nhà, cũng không cần mở cửa.”

Mã thẩm nhi gật đầu lại đi ra ngoài đó.

Bà đứng trong cổng nói với người bên ngoài: “Bọn họ không có ở nhà.”

Mã thẩm nhi nói xong là uốn người đi không để ý tới bên ngoài. Về người Dương đại tỷ này bà cũng nghe được một ít lúc nghe Dương thị nói chuyện phiếm có nói tới, đoán chừng đại biểu bên kia đến tìm tra. Bà còn bận rộn đi giặt quần áo đây, đâu có thời gian mà ở nơi này dây dưa với ả.

Dương đại tỷ ngoài cửa nghe được câu này xong không thấy bên trong có động tĩnh gì nữa, không khỏi tức đỏ mặt.

Này hù ai đó? Không ở nhà mà ngươi biến mất lâu như vậy làm gì? Rõ ràng là không muốn mở cửa cho ả đi vào.

Nhưng người ta không để ý tới ả thì ả cũng đâu có cách nào?! Dương đại tỷ bất đắc dĩ đành phải thở phì phò dẫn đứa nhỏ đi về, trong lòng không ngừng mắng Lâm Thanh Uyển không phải gì đó.

Vì sao lại mắng Lâm Thanh Uyển?

Bởi vì trong lòng Dương đại tỷ đoán khẳng định là Dương Thiết Trụ không có ở nhà, nếu ở nhà sao lại không cho ả vào chứ?! Chỉ có vợ lão nhị kia mới làm ra được cái chuyện vô sỉ này, trực tiếp bảo người nói là không có ai ở nhà.

Không thể không nói, Dương đại tỷ đoán đúng rồi. Về phần Lâm Thanh Uyển có vô sỉ hay không, không phải ả có thể nói.

Dương đại tỷ một mạch dẫn bọn nhỏ trở lại Dương gia, ả không dám xấu hổ mà oán giận với người nhà, chung quy ả là ‘Gạt’ mọi người đi tới nhà lão nhị.

Về phần bên Dương Thiết Trụ, Dương đại tỷ còn chưa buông tha, ả muốn tìm cơ hội lại đi một chuyến nữa.

Lâm Thanh Uyển ngồi trong phòng cầm trống bỏi trong tay đùa Tiểu Nặc Nặc, vừa nghĩ sao Dương đại tỷ lại đột nhiên tới cửa.

Nàng vẫn đề phòng mấy người bên kia tới cửa, bằng không cũng sẽ không giao phó Mã thẩm nhi có người gõ cổng phải hỏi rõ là ai mới mở, thậm chí còn kể một ít chuyện bên kia cho bọn họ biết. Nhưng bên kia vẫn không động tĩnh, Lâm Thanh Uyển dần dần yên lòng, ai biết đột nhiên Dương đại tỷ này lại tới cửa.

Ả tới cửa thì có chuyện gì tốt chứ? Không ngoài muốn tìm tra, hoặc là nhìn nhà bọn họ có tiền muốn tống tiền. Lúc bọn họ chuyển nhà không đến, Nặc Nặc tắm ba ngày và đầy tháng không đến, lúc này lại tới.

Lâm Thanh Uyển coi như nhìn thấu Dương đại tỷ, dù sao cũng là không có chuyện gì tốt.

Chuyện Dương đại tỷ tới cửa không khiến nàng suy nghĩ nhiều, lắc đầu một cái rồi ném chuyện này ra sau đầu.

Tối đến Dương Thiết Trụ trở về. Lúc ăn cơm nàng nói chuyện Dương đại tỷ tới cho hắn nghe.

Dương Thiết Trụ nghe xong nhíu mày. Nghĩ đại tỷ đến làm gì, phỏng chừng lại không có chuyện gì tốt.

Hai người đúng là vợ chồng có ý nghĩ tương tự nhau. Nhưng cũng không thể oán hai người này nghĩ như vậy, chung quy việc xấu của Dương đại tỷ trước đây lù lù ra đấy.

Dương Thiết Trụ nghĩ rồi mở miệng nói: “Nếu nàng ta còn đến, nàng không muốn gặp thì không mở cửa, về sau nàng ta sẽ không lại tới.”

Dương Thiết Trụ rất rõ ràng mâu thuẫn giữa Dương đại tỷ và vợ hắn. Vì một đại tỷ không thân đắc tội vợ của mình, hắn sẽ không làm chuyện xuẩn như vậy đâu.

Không phải Dương Thiết Trụ này tuyệt tình tuyệt nghĩa, có vợ quên mẹ, mà là hắn quá rõ ràng Dương đại tỷ này.

Nếu như nói Hà thị người nọ là ngang ngược ngoài sáng, ả lại làm ngấm ngầm. Lúc muốn được chút béo bở trên người người ta thì hòa nhã, lắc đầu một cái là quay người mang người ta đi bán, còn ở sau lưng chê người ta ngu ngốc.

Hơn nữa làm người co được dãn được, lúc ả đắc chí sẽ đạp chết người đấy, lúc xoay mặt cầu người không cho mặt mũi. Đặc biệt còn là một kẻ dán người mãi không sửa, bằng không cũng sẽ không hàng năm da mặt dày về nhà mẹ đẻ tống tiền, xác định đúng lúc nhàn rỗi về ở, lại còn ở lâu. Ăn uống ở nhà mẹ đẻ thôi còn đỡ, lại còn đạp lên mấy người tẩu tử đệ muội đòi ưu việt. Nếu ngươi trở mặt với ả, ả thấy không chọc nổi ngươi sẽ không mặt dầy mà hòa nhã với ngươi đâu.

Dùng một câu hình dung chính là: khó chơi đến cực điểm!

Hơn nữa Dương Thiết Trụ còn có suy tính riêng của mình, vợ hắn đang trong thời kì cho con bú, đại cô đã dặn dò không được để Uyển Uyển tức giận, không cẩn thận làm tắc sữa thì con của hắn không có sữa mà bú rồi.

Vì Uyển Uyển, vì để con trai có sữa bú, Dương Thiết Trụ quyết định ‘Tuyệt tình tuyệt nghĩa’.

Dương đại tỷ lại tới cửa hai lần, một lần Dương Thiết Trụ không ở, một lần ở.

Lần không có hắn ở nhà, Lâm Thanh Uyển tiếp tục giao phó Mã thẩm nhi nói không có ai ở nhà. Một lần khác, Dương Thiết Trụ bị đại tỷ này quấn tới cửa làm phiền nên trực tiếp mở miệng bảo Mã thẩm nhi ra nói không có ai ở nhà.

Còn chưa mở cửa cho ả mà ả làm tới cái dạng này. Mở cửa cho ả thì không biết thành cái dạng gì nữa?

Đặc biệt Uyển Uyển tiểu tính tình không chịu nổi cái này. Đại tỷ hắn mà đến chắc chắn sẽ làm Uyển Uyển tức giận. Dương Thiết Trụ lại một lần nữa khẳng định quyết định của chính mình không sai, dán không thắng ngươi chúng ta trốn thắng ngươi, không có ở nhà không được sao.

Nói, Dương Thiết Trụ ngươi nghĩ về vợ mình thế hả? Ngươi không biết Uyển Uyển nhà ngươi ở trước mặt người ngoài đều là bộ dạng hào phóng dịu dàng hả? Chỉ keo kiệt trước mặt ngươi thôi!

Phỏng chừng nếu Lâm Thanh Uyển biết nam nhân mình nghĩ về mình như vậy sẽ không chỉ gõ chết hắn, còn một tháng không cho lên giường.

Một bên khác, Dương đại tỷ tới lần không được mở cửa, làm ả tức giận nổ tung, có loại tâm tính muốn ép tới.

Ngươi không mở cửa cho ta chứ gì, ta ngày nào cũng đến, ta xem người ta nhìn thấy sẽ nghị luận các ngươi thế nào! Bất kính với chị, không nhận thân thích nhà mình, để người ta trạc cột sống mà chết đi.

Ý tưởng của Dương đại tỷ là rất tốt, ả cũng quán triệt thực hành. Chỉ là ả không ngờ tới ả có một cái heo cùng phe – đó là Vương thị.

Vương thị biết Dương đại tỷ nhiều ngày nay đi tới nhà lão nhị nhưng ả không nói gì, cũng không chê cười Dương đại tỷ tưởng dính thơm của người ta. Bởi vì ả cũng có suy nghĩ này, chỉ là lão gia tử quản rất nghiêm không cho đi. Hơn nữa trong lòng ả có tính toán lúc trước nhị phòng nháo ác quá, sợ đi qua người ta đuổi thẳng cửa.

Ngươi đừng nhìn Vương thị tham ăn ngon, nhưng Vương thị vẫn là muốn một chút ‘Mặt mũi’. Dù sao có người ở phía trước mở đường rồi, ả chỉ quản ở phía sau nhìn là được rồi.

Nhưng Vương thị lại quên, ả đã từng ra ngoài châm chọc Dương đại tỷ không chỉ một lần, chính là mỗi lần sau khi Dương đại tỷ về nhà mẹ đẻ tống tiền. Vương thị ở trong phòng bị Dương đại tỷ ghê tởm đủ, chờ ả vừa đi, không ngồi yên được nữa vội chạy ra ngoài châm chọc cho người ngoài nghe, muốn cho người khác cùng ả chung mối thù phỉ nhổ Dương đại tỷ, bản thân cũng xả giận một chút.

Nói không sai, ý tưởng cũng tốt, cho nên thôn Lạc Hạp đều biết Dương gia có cái khuê nữ thích về nhà mẹ đẻ tống tiền – Dương Đại Muội.

Ở nhà mẹ đẻ ở một cái chính là nửa tháng không nói, còn ăn uống, sau đó còn dẫm đạp tẩu tử đệ muội tranh công trước mặt hai cụ. Hơn nữa chính mình tới còn không tính, còn mang theo mấy đứa con, hằng năm chọn đúng ngày về, ngày về không biết bao lâu.

Đây cũng là Hà thị luôn nghi ngờ, vì sao khuê nữ của mình đến tuổi tác thành hôn mà không thấy có bà mối tới cửa. Khuê nữ nhà ngươi đều là bức đức hạnh kia, ai biết Hà thị ngươi dạy dỗ con gái kia thế nào, dạy cô con gái này thành cái dạng này rồi.

Gia đình nông dân tuy nghèo nhưng đều cần mặt mũi. Truyền đi trong nhà cưới một người vợ như vậy về, cho dù có về nhà mẹ đẻ tống được tiền về cũng mất mặt.

Lần này Dương đại tỷ dẫn ba đứa con trở về đây, trong thôn có rất nhiều người nhìn thấy. Nhưng mà khuê nữ Dương gia này hàng năm vẫn về nhà mẹ đẻ, người trong thôn đều thấy nhưng không thể trách.

Mọi người có thế nói người ta về nhà mẹ đẻ tống tiền là không đúng sao? Khẳng định là không thể rồi, cho nên mọi người đều coi như không thấy. Chỉ là ngầm nói với nhau, xem, cái khuê nữ Dương gia nổi danh kia trở lại rồi.

Mà Dương đại tỷ nhiều lần gióng trống khua chiêng tới nhà Dương Thiết Trụ, người trong thôn có nhìn thấy. Thấy ả đi vài lần mà không được mở cửa. Càng ngầm truyền nhau mạnh hơn, người ta mới sẽ không nói hai người Dương Thiết Trụ không mở cửa là sai, mà là chê cười người này da mặt thật dày tống tiền tới cả huynh đệ đã ở riêng.

Xem, người ta không mở cửa cho ả kìa, nếu là bọn họ thì cũng không dám mở cửa. Đây chính là đỉa thành tinh, mãi không biết dừng.

Dương đại tỷ muốn dùng dư luận áp chế hai người Dương Thiết Trụ, bởi vì heo đội hữu Vương thị ‘Cường lực duy trì’ chưa đi đã chấm dứt, ngoại trừ tăng thêm trò cười và bát quái cho người trong thôn ra thì không còn tác dụng gì. Chỉ là Dương đại tỷ bây giờ còn không biết, vẫn còn tiếp tục cố gắng phát triển tinh thần bám riết không tha, không hề hay biết có rất nhiều người đang ngầm cười ả.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio