Danh Môn Khuê Tú Và Nông Phu

chương 98

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vương thị vốn tính toán là khiến Dương đại tỷ làm mở đường tiên phong lên phía trước thám thính, sau đó ả đi theo mặt sau cũng làm cái kế hoạch gì đó. Ai ngờ đâu Dương đại tỷ đi nhiều lần như vậy, đừng nói tới đi vào, người ta ngay cả cổng cũng không mở, Vương thị dần dần hiểu được ý tứ của người bên kia.

Trong lòng có mất mát nhưng ngay sau đó là vui vẻ vì Dương đại tỷ bị cười nhạo. Chứng kiến Dương đại tỷ càng ngày càng không che giấu được khuôn mặt tức đỏ lên, nghĩ tới người trong thôn ngầm nghị luận đủ loại. Vương thị không phụ thân phận heo đội hữu của ả, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, giữa trưa ở trên bàn cơm bắt đầu cười nhạo.

Vương thị hiện tại coi như đã hiểu, mẹ chồng Hà thị này chỉ là con hổ giấy, mệt cho ả sợ bà ta nhiều năm như vậy. Đương nhiên ả vẫn còn có chút băn khoăn, nhưng làm việc lớn lối hơn so trước đây nhiều. Trước đây còn sợ bị Hà thị mắng, không biết có phải do Hà thị huấn luyện thành da mặt dày hay không, hiện tại Vương thị càng ngày càng có tư thế lưu manh.

Không cho Dương đại tỷ chút mặt mũi nào trước mặt hai cụ, vừa nói người trong thôn lén nghị luận, vừa vỗ đùi cười ha hả.

Ả vui vẻ nhưng Dương lão gia tử, Hà thị và Dương đại tỷ thì đen sì mặt.

“Vương thị, ngậm ngay cái miệng nhà xí của ngươi lại có được không?” Hà thị đập bàn kêu bang bang.

Vương thị híp mắt nhìn, bưng bát cơm lên xới, miệng nói: “Vì sao ta phải câm miệng? Chính mình làm còn sợ người ngoài cười hả? Đúng rồi, đại tỷ ngươi chừng nào thì đi vậy, ngươi cũng đã ở nhà mấy ngày rồi. Ngươi ở nhà cũng không sao, nhưng ta ở bên ngoài bị người ta cười thật xấu hổ nha. Ngươi không biết bây giờ người bên ngoài đều chê cười nhà chúng ta cái gì đâu…”

Trong lòng cười trộm kể hết nghị luận phía ngoài ra rất sinh động.

Ai nói Vương thị là óc heo, người ta hôm nay không chỉ đến chê cười Dương đại tỷ, còn tạo áp lực cho hai cụ nữa, muốn đuổi vị đại tỷ cả ngày tới cửa tống tiền đi. Người ta không có xúi giục cái gì đâu, người ta chỉ nói người trong thôn đang chê cười Dương đại tỷ tống tiền thân thích thôi, còn tống tới cả trên đầu huynh đệ đã ở riêng.

Còn lại sau đó thì để cho Dương lão gia tử tự mình nghĩ tiếp. Ngươi không phải là muốn mặt mũi sao, ngươi không phải sợ người ta chê cười sao, vậy ngươi còn không nhanh chóng đuổi cái khuê nữ làm cho người ta cười rụng răng này về nhà chồng đi.

Là ai nói? Người trí tuệ sinh ra từ cuộc sống, là trong ‘Chiến đấu’ của cuộc sống, hiện tại Vương thị càng ngày càng thông minh. Trước kia chỉ là ngòi thùng thuốc súng, bây giờ người ta cũng hiểu được chiến thuật vu hồi đấy.

Dương đại tỷ bị tức mặt đỏ bừng, trong lòng loạn tùng phèo. Mình lại đi làm cái chuyện ngu xuẩn lâu như vậy làm cho người ta chê cười, còn tưởng người trong thôn sẽ trạc cột sống lão nhị, lão nhị ngại người khác nói sẽ cho ả vào nhà, thực ra thì người ta đang chê cười ả.

Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu của ả rất phong phú, hiểu được ý tứ của đại tẩu, Vương thị muốn nhân cớ này ép cha đuổi ả đi ư?

Dương đại tỷ không thèm để ý tới chuyện lão nhị nữa, bỏ xuống chiếc đũa bưng mặt khóc.

“Lão nhị này không có lương tâm, không nhận cha mẹ, ngay cả ta đại tỷ này cũng không nhận … Hu hu hu… Đi nhiều lần như vậy rồi mà cổng cũng không chịu mở cho ta…” ý định ban đầu của ả là muốn giành đồng tình của cha mẹ, để bọn họ đứng cùng mặt trận thống nhất với ả, cảm thấy không phải ả sai, mà là lão nhị quá mức không lương tâm.

Trước đây ả thường xuyên dùng chiêu này luôn luôn thuận lợi mọi việc, đáng tiếc lần này đồng tình thì giành được, Hà thị ra sức mắng lão nhị vô tình giúp nàng, nhưng đoán sai phản ứng của Dương lão gia tử.

Mặt Dương lão gia tử càng ngày càng đen chỉ là mọi người không chú ý tới.

Lão nhị không nhận ai cả, không nhận cả cha mẹ đại tỷ…

“Lão nhị kia đáng chết chém đầu, không nhận cha mẹ, để ông trời thả sét đánh chết nó đi…” Hà thị mắng tới nước miếng văng tung tóe, chỉ trời đâm đất.

Dương lão gia tử tâm loạn như ma, nghe thấy tiếng Dương đại tỷ khóc và tiếng bà già mắng thì càng phiền.

“Khóc cái gì mà khóc, ăn cơm đi, không nhận thì đừng có đi nữa!” Lại khiển trách Hà thị: “Còn có cái miệng của bà nữa, ngậm lại có được không? Còn ngại trong nhà không đủ loạn hả?”

Dương lão gia tử đá một phát bay chiếc ghế đang ngồi ra ngoài, trong phòng lập tức an tĩnh lại, mọi người không dám lên tiếng nữa.

Dương đại tỷ cầm lấy chiếc đũa yên lặng ăn cơm, trong lòng lại càng không cam tâm.

Dương đại tỷ từ nhỏ đã không phải cái tính tình sẽ chịu thiệt thòi, khi chưa xuất giá còn ở nhà tác oai tác quái với mấy huynh đệ trong nhà nhiều năm. Trong nhà ngoại trừ Dương Học Chương, không có huynh đệ nào mà chưa bị nàng hành. Ả học Hà thị là trò giỏi hơn thầy, chỉ là ả còn nhỏ tuổi hơn Hà thị, nếu tu luyện thêm vài năm chắc chắn sẽ thủ đoạn hơn Hà thị nhiều.

Cho nên ả thấy Dương lão gia tử phát giận thì không dám nói cái gì ở đây. Nhưng trong lòng vẫn chưa buông ý niệm với nhà lão nhị kia, thậm chí càng tức giận hơn.

Cơm nước xong, Dương đại tỷ trở lại trong khuê phòng của muội muội, ngồi ở chỗ đó suy nghĩ hồi lâu, đều cảm thấy nuốt không trôi được cục nghẹn này.

Chính mình bị người ta chê cười một trận, thanh danh ở trong thôn hỏng rồi, quyết định lành làm gáo vỡ làm muôi, xem lần này lão nhị xuống đài như thế nào!

Ả gọi cả ba đứa con vào nói nhỏ với chúng mấy câu, Dương Nhị Muội muốn nói cái gì đó nhưng ngại tính tình đại tỷ nên không lên tiếng.

Hà thị sợ khuê nữ trong lòng không vui nên đi tới trấn an ả vài câu, nghe Dương đại tỷ nói quyết định như vậy thì vỗ đùi, hai mắt phát sáng lên. Đúng, nên như vậy, trị cái lão nhị trời giết kia, để hắn cũng bị người ta nói đi, bị người ta trạc cột sống mà chết đi!

Mẹ con hai người thương lượng cả buổi rốt cuộc cũng đưa ra được sách lược.

Buổi chiều, Dương đại tỷ lại kéo mấy đứa bé ra ngoài. Bởi vì có Hà thị đánh yểm trợ, Dương lão gia tử không nhìn thấy được. Lần này chỉ có Vương thị chú ý đến, len lén cười trộm vài cái, chuẩn bị lát nữa đi theo sau xem diễn.

Dương đại tỷ ra cổng đi một vòng trong thôn, rời nhà là bắt đầu khóc lên, khóc tới nước mắt giàn giụa ra cả tiếng.

Hu hu hu, nếu là buổi tối người ta còn tưởng rằng có quỷ nháo đấy.

Nhưng đây không phải là buổi tối, Dương đại tỷ này dắt cả nhà đi, còn vừa đi vừa khóc, ba đứa trẻ đi theo bên cạnh ả cũng đầy nước mắt. Giờ đang chính buổi chiều, động tĩnh lớn như vậy nên không ít người trong thôn chứng kiến màn này.

Lại thấy Dương đại tỷ đi tới hướng cuối thôn.

Chẳng lẽ đây là tới cửa nháo?

Có rất nhiều người đi theo Dương đại tỷ ở phía xa. Có người không hiểu biết tình huống, thấy nhiều người như vậy thì cũng chạy theo xem náo nhiệt, người đi theo Dương đại tỷ càng lúc càng nhiều.

Dương đại tỷ muốn chính là cái hiệu quả như vậy. Dù sao ả đã bị người chê cười rồi nên không cần mặt mũi gì nữa, ả muốn xem lão nhị còn dám không mở cửa cho ả nữa không.

Ngoài ra ả còn có tính toán khác nữa, chính là biểu hiện trước mặt người khác mình đáng thương vô tội, nói không chừng có thể kéo thanh danh hòa nhau, thuận tiện còn có thể khiến người đồng tình, cũng đè lão nhị cung kính mời ả vào cửa.

Loại chuyện này một mũi tên trúng ba con chim, Dương đại tỷ trước đây thường xuyên làm, lần này làm cũng rất thuần thục.

Đi tới trước cổng lớn nhà Dương Thiết Trụ, Dương đại tỷ không nhìn người bên cạnh liền bắt đầu gõ cửa oành oành luôn. Càng gõ càng mạnh, thậm chí càng về sau gõ như phá cửa. Đáng tiếc cửa này Dương Thiết Trụ làm rắn chắc, ngoại trừ làm người đau tay ra cũng không thấy người làm cửa hỏng.

Sau khi gõ cổng Dương đại tỷ nằm sấp trên cửa khóc lên. Miệng lẩm bẩm, nói Dương Thiết Trụ phát tài không nhận thân thích, không nhận cha mẹ, ngay cả đại tỷ cũng không nhận, còn nhớ rõ khi hắn còn nhỏ ả chăm sóc hắn như thế nào, bây giờ cả cổng cũng không mở cho ả vào, các loại vân vân.

Ba cái đứa nhỏ ở bên cạnh cũng khóc oa oa lên, thoạt nhìn thật bi tình không thôi.

Nhóm người bên cạnh vây xem tuy trong lòng biết Dương đại tỷ là dạng người thế nào, nhưng nhìn người khóc thương tâm như vậy, lại nói đáng thương như vậy, khó tránh khỏi động lòng trắc ẩn bắt đầu nghị luận.

Có người nói Dương Thiết Trụ là có chút quên gốc, dù thế nào thì cũng không thể không nhận thân thích như vậy…

Có người thì phụ họa nói người phát tài rồi thì không lui tới với những người khác…

Đại Cúc và Liễu Chi đi theo xem náo nhiệt gấp đến độ bốc lửa, các nàng có quan hệ tốt với Lâm Thanh Uyển, đương nhiên là hướng về Lâm Thanh Uyển. Nhưng cứ để nữ nhân này ở đây khóc giả vờ đáng thương không biết làm thế nào.

Bên ngoài đang náo nhiệt thì cổng nhà Dương Thiết Trụ gia được mở ra.

Lâm Thanh Uyển một mình đi ra.

Hôm nay nàng một bộ áo cánh màu xanh nhạt, bởi vì mang thai vừa ra tháng không lâu, thân hình có đẫy đà hơn trước đây một chút. Màu xanh nhạt càng tôn làn da cực kỳ trắng nõn, một đôi ánh mắt mù sương.

Thân thể Lâm Thanh Uyển vốn mảnh mai như liễu yếu đu đưa theo gió, lúc này nắm chặt khăn tay không ngừng lau khóe mắt, không khỏi làm lòng người sinh thương tiếc.

“Đại tỷ, ngươi là muốn bức chết chúng ta sao?” Nàng thống khổ đầy mặt rồi lại khó nén bi phẫn.

Giả vờ đáng thương, ai không biết chứ? Ngươi cho rằng chỉ có ngươi biết sao?

Mấy ngày nay Lâm Thanh Uyển quả thực hận cực Dương đại tỷ lưu manh như vậy, nàng thật sự không còn gì để nói. Cứ như con gián đánh mãi không chết, nếu là người khác biết người ta không thích mình thì sẽ không đến nữa. Nhưng Dương đại tỷ lại không, người ta ngày ngày đến, tới gõ cửa đã nói không có ở nhà, ngày hôm sau tiếp tục.

Ngay từ đầu nàng và nam nhân nghĩ không thể trêu vào thì tránh đi, nói không có nhà cho xong chuyện. Ai ngờ người ta ngày ngày đến, một ngày đến hai lần, buổi sáng không ở thì buổi chiều tiếp tục. Đến sau này số lần ả đến càng nhiều, nàng và nam nhân ngồi ở trong phòng nói không có người ở nhà mà đứng ngồi không yên.

Dù sao cũng là ban ngày ban mặt nói láo, ai cũng sẽ chột dạ phải không?

Vốn hai người còn đang đau đầu giải quyết việc này thế nào, Dương đại tỷ này đột nhiên lại nháo như vậy.

Dương Thiết Trụ hôm nay quả thật không ở nhà, đi trấn trên phụ cận một chuyến, trong nhà còn Lâm Thanh Uyển, Mã thẩm nhi và Tiểu Nặc Nặc ở trong phòng.

Mã thẩm nhi nghe được bên ngoài động tĩnh lớn thì chạy qua nghe ngóng. Vừa nghe Dương đại tỷ ghê gớm kia lại tới nữa, còn ở cửa khóc lên, bên ngoài vây quanh một đám người.

Lâm Thanh Uyển nghe Mã thẩm nhi nói như vậy muốn lật bàn ngay lập tức.

Được rồi, người ta trốn tránh ngươi không thấy, ngươi còn nháo tới cửa.

Lại nghĩ tới bên ngoài vây quanh rất nhiều người, nàng suy nghĩ nửa ngày, muốn lần này giết chết cái sức lực kia của Dương đại tỷ, miễn cho ả mỗi ngày tới cửa phiền chết người, còn bại hoại thanh danh nhà nàng. Vừa vặn nam nhân nhà nàng không có ở nhà, nàng không có gì phải băn khoăn. Nam nhân có ở nhà còn phải bận tâm mặt mũi của hắn.

Được, Dương đại tỷ ngươi là muốn không biết xấu hổ đúng không? Vậy ta liền trực tiếp đánh mặt ngươi!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio