Mục Liên Hạ lập tức ngây ngẩn.
Cậu mơ hồ đoán ra người kia có lẽ là trộm, nhưng hoàn toàn ngoài ý muốn là tên trộm kia lại trực tiếp vu oan lên đầu cậu!
Trong nháy mắt gặp bất lợi, cậu bị người kia kéo dậy nghe người kia quở trách: “Nhìn mày một chàng trai nghiêm chỉnh mà sao lại đi làm mấy chuyện trộm cắp này hả?! Có tay có chân chẳng lẽ mày không biết tự lực cánh sinh hay sao? Nhất định muốn làm việc này? Người ta có lẽ cho qua, nhưng hôm nay tao bắt được này thì sẽ không cho mày qua như vậy! Nhìn đi, tang vật cũng lấy được! Túi xách còn ở trong tay mày đó!”
Cuối tháng bảy không tính là giờ cao điểm đi đường xa gì, mà lần này ở trên xe, bên Mục Liên Hạ có chiếc giường cũng chỉ có ba người ở, cũng chính là cậu, người đàn ông đó cùng với người phụ nữ bị trộm túi xách.
Lúc này người phụ nữ đó không biết tìm đèn pin từ đâu, chiến thẳng lên mặt Mục Liên Hạ, cậu trong nháy mắt nhắm mắt lại, sau đó lại bị người đàn ông kia bắt lấy cánh tay.
Mục Liên Hạ cùng cái kia trả đũa nam nhân ở giường đối diện nhau, mà người phụ nữ thì ở giường trên người đàn ông. Lúc này người phụ nữ kia đã bò xuống giường, cả giày cũng không kịp mang liền kéo cái túi xách mà người đàn ông còn cầm trên tay ôm vào trong lòng, sau đó dùng đèn pin chiếu vào túi bắt đầu lục lọi. Mà người chung quanh hiện tại cũng vây quanh lại, cả nhân viên phục vụ cũng được dẫn qua, đèn trong xe thì được mở lên.
Mục Liên Hạ lúc này đã bình tĩnh lại, sau đó tùy ý người đàn ông kia nói lời bịa đặt của ông ta với nhân viên phục vụ: “Là vầy, tôi lúc nãy đang ngủ, bởi vì ở trên xe ngủ không vững, sau đó loáng thoáng liền nghe thấy tiếng gì đó, kết quả tôi vừa mở mắt liền nhìn thấy thằng này lén lút đứng trước tôi, trong tay còn cầm cái túi xách này, ” Người đàn ông chỉ vào túi xách trong lòng người phụ nữ, “Tôi còn đang sững sờ, liền nghe thấy cô này hét to, sau đó tôi liền bắt được thằng nhóc này.”
Người phụ nữ tuổi đã không nhỏ, còn có vẻ đôi chút suy sút, cô ôm túi xách trong lòng, tựa hồ tìm được thứ quan trọng của cô, thoáng nhẹ nhàng thở ra. Sau đó quay đầu nhìn Mục Liên Hạ và người đàn ông kéo tay Mục Liên Hạ: “Tôi… Tôi đeo túi ngủ, vừa nãy đột nhiên thấy đồ trong tay trống không… Liền tỉnh dậy… Sau đó phát hiện phía dưới hình như có người đang đứng, liền kêu lên…”
Tầm mắt khi chuyển qua túi xách người phụ nữ liền có thể phát hiện, dây đeo cái túi da màu đỏ của cô đã bị cắt đứt.
Người xem náo nhiệt chung quanh đã có mười mấy người, nhìn qua nhìn lại cuối cùng đều nhìn về phía Mục Liên Hạ vẫn luôn im lặng.
Mục Liên Hạ đảo mắt nhìn người xung quanh, mím môi: “Không phải tôi.”
Người đàn ông nói xấu cậu hình như có tật giật mình, lập tức ồn ào: “Không mày thì là ai?! Tao cả tang vật cũng lấy được!”
Mục Liên Hạ xùy cười một tiếng: “Chú à, tôi đây liền muốn hỏi chú, vì sao chú bây giờ một thân ngay ngắn chỉnh tề cả giày cũng mang, tôi thì là cái dạng này?”
Mục Liên Hạ mặc áo ngắn tay, áo sơmi tay dài ngược lại nửa khoác trên người, cậu bị kéo, giày cũng không mang, tất trắng trực tiếp đạp trên mặt đất, đối lập dễ khiến người khác chú ý.
Người đàn ông trong lúc nhất thời có chút nghẹn lời, sau đó già mồm át lẽ phải: “Tao ở trên xe ngủ không vững, quen mặc quần áo mang giày, cho tiện.”
“Coi như lý do này của chú thành lập, ” Mục Liên Hạ nhìn chằm chằm ông ta, “Tuy rằng người sáng suốt đều biết chú đang nói dối. Rõ ràng là sau khi chú trộm túi xách, bị dì kia phát hiện thuận tay vu oan lên đầu tôi, chú vì sao lại cảm thấy chuyện rõ ràng như vậy sẽ không ai phát hiện chứ?”
Mục Liên Hạ lúc nãy quả thật là có chút rối rắm, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại. Kỳ thật dưới tình huống này khả năng xui xẻo của cậu quả thật không lớn, người đàn ông này là cuống cuồng hết đường lựa chọn.
Nói thật, bề ngoài tốt thật sự là rất có ưu thế bẩm sinh.
Mục Liên Hạ là một thiếu niên choai choai thanh tú so với một ông chú niên có chút lôi thôi, người vây xem trên trình độ nhất định đều thiên hướng Mục Liên Hạ, hơn nữa Mục Liên Hạ nói cũng có lý, người vây xem lúc này liền phản ứng lại.
Người đàn ông lập tức phản bác: “Tao vu oan cho mày? Mày đừng có mà nói bừa! Tao cả tang vật cũng lấy được mày còn ngụy biện! Không thì túi xách sao lại ở trong tay mày?”
Mục Liên Hạ khẽ cười một tiếng: “Chú à chú bảo tôi nên nói gì mới phải đây? Túi xách rõ ràng là ở trong tay chú, tôi nãy giờ cũng không chạm qua nữa. Hơn nữa, quan trọng nhất là… Chú, dao rọc giấy trong túi chú còn chưa nhét kĩ đó, đừng nghĩ trốn tránh đổ trách nhiệm lên đầu tôi nữa. Rõ ràng là tôi phát hiện chú trộm đồ, đừng có ở đây lật ngược phải trái. Lần sau trước khi nói dối, nhớ rõ dọn sạch sơ hở của mình trước đi.”
Đây là chứng cứ rõ ràng nhất, người kia có lẽ là quá vội, một trong dụng cụ gây án liền nhét trong tay sau mông, vừa động liền thấy được.
Kết quả đã xác định, người vây xem rã đi, người đàn ông cũng bị nhân viên bảo vệ mang đi. Mục Liên Hạ nhẹ nhàng thở ra, ngồi lại giường. Tim cậu còn đang nhảy lợi hại, kỳ thật trong lòng mình cũng có chút không yên, cho đến khi trần ai lạc định mới trầm tĩnh lại. Mà lúc này, người phụ nữ đứng cạnh đang chào hỏi cậu.
“Chàng trai… Cám ơn con.” Người phụ nữ hiền lành với cậu.
Mục Liên Hạ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: “Không có gì.”
“Thật sự cám ơn con, nếu túi xách của dì mà mất… Dì cũng không chống đỡ được nữa.” Người phụ nữ nói với Mục Liên Hạ, từ trong túi xách lấy ra một cái di động được giữ gìn rất tốt, “Con trai dì đi… Chỉ để lại thứ này cho dì niệm tưởng, nếu thứ này cũng mất… Dì cũng liền muốn đi…”
Người phụ nữ đè nén thanh âm bi thương nói không nên lời, Mục Liên Hạ mím môi, nhẹ giọng mở miệng: “… Con trai dì nhất định hi vọng dì sống tốt.”
“Ừm, ” Người phụ nữ thu lại cảm xúc, “Con đi đâu vậy?”
“Con đi Song Hòe.” Đã hơn giờ sáng, lại bởi vì chuyện vừa nãy, Mục Liên Hạ cũng có thể trò chuyện với người phụ nữ này vài câu, “Đi học.”
“Dì cũng đi Song Hòe, ” Người phụ nữ trả lời, “Con trai dì lúc trước nói muốn đi Mạc Sán, nó không thể đi, dì thay nó đi xem.”
“Cậu ấy có dì làm mẹ, rất may mắn.” Mục Liên Hạ buông mắt.
Người phụ nữ lắc đầu: “Không… Là dì may mắn, có thể có được đứa con trai này.”
Nói xong, cô nhấn mở ghi âm trong di động: “Mẹ, thời tiết có phải rất tốt hay không? Hôm nay có vui vẻ hay không? Con thấy nhất định sẽ vui vẻ, bởi vì mẹ vui vẻ con sẽ vui vẻ mà. Ha ha nói như vậy thật kỳ quái… Thôi, mẹ nhớ rõ ăn cơm nhé, con sợ mẹ lại không ăn cơm, đừng quá lo cho con, con nhất định sẽ sống thật tốt. Mà chỉ có mẹ tốt thì con mới tốt được. Con đoán hiện tại thời tiết còn nóng, nhưng buổi tối thời tiết lạnh thì mẹ nhớ rõ mặc thêm quần áo đó. Đúng rồi mẹ có phải nói thay con đi Mạc Sán xem hay không? Nhớ rõ chụp ảnh nhiều chút đó! Chỗ đó nhất định rất đẹp… Được rồi con cũng không nói nhiều nữa, nhớ con thì gặp lại trong mơ nhé.”
Đó là một thanh âm tương đương trẻ tuổi, còn rất non nớt, thậm chí so với Mục Liên Hạ hiện tại còn non nớt hơn chút. Trong giọng thiếu niên trong trẻo kia tràn đầy quan tâm đối với mẹ, lại sức sống mười phần, ai mà có thể nghĩ đến đó là thuộc về một đứa bé bị bệnh nặng…
Người phụ nữ tựa hồ đè nén quá lâu, khó có được gặp Mục Liên Hạ, có lẽ ở trên người Mục Liên Hạ thấy được đôi chút giống đứa con của mình, cô như nhịn không được mà nói tiếp với Mục Liên Hạ.
“Cậu bé, con sao lại ở một mình chứ?” Người phụ nữ bảo Mục Liên Hạ gọi cô là dì Lục, “Ba mẹ con yên tâm cho con ra ngoài sao?”
“Con luôn ở một mình, quen rồi.” Mục Liên Hạ nhếch nhếch khóe miệng với cô, “Dì Lục đừng suy nghĩ nhiều quá, nghỉ ngơi một lát trước đi đi, qua một lát nữa liền phải xuống xe.”
Sau khi dì Lục về giường mình, Mục Liên Hạ cũng nằm trở về trên giường.
Cậu từ từ nhắm hai mắt lại, ở trong lòng yên lặng nhớ tới con trai dì Lục.
Bệnh của con trai dì Lục với cậu đời trước, là giống nhau.
—— bệnh ung thư.
Hiện tại tựa hồ càng ngày càng có nhiều người đều bị bệnh ung thư tìm tới cửa, khi con trai dì Lục qua đời thậm chí chỉ có mười sáu tuổi. Mục Liên Hạ trong nháy mắt có chút sợ hãi, khi phát hiện là bệnh ung thư đến thì người bệnh cách cõi đời chỉ còn nửa năm ngắn ngủi, mà cậu năm đó, khi kiểm tra ra ung thư dạ dày thời kì cuối thì không thời gian lâu liền bởi vì vụ nổ tai nạn giao thông kia mà về tới hiện tại.
Vụ nổ cuối cùng dẫn đến cậu chết trước thì không nói, chỉ riêng vì chứng bệnh, lúc đó cậu đã cảm nhận được tra tấn, không chỉ là ốm đau, còn có tính người.
Trong miêu tả của dì Lục, cậu cũng có thể ở trong đầu khắc họa ra dáng vẻ của một thiếu niên căng tràn sức sống, còn có ảnh chụp dì Lục đưa. Thiếu niên trên giường bệnh cắm mấy ống dẫn trên người, cả thở oxy cũng đeo, lại luôn cười đến sáng lạn.
Cậu bỗng nhiên cảm thấy cậu hiện tại đang hâm mộ thiếu niên kia. Có can đảm đối mặt với ốm đau, có người mẹ yêu cậu như vậy, tuy rằng căn bệnh cuối cùng vẫn mang cậu đi, nhưng vẫn để lại điều gì đó.
Mà cậu thì sao?
Cậu đời trước sống thất bại như vậy, bạn bè đều bị cậu đẩy khỏi bên người, người yêu chỉ là một người dối trá coi sai thành thật, người thân càng là cánh tay đẩy tốc độ chết của cậu nhanh hơn. Cậu luôn nhớ rõ khi đó, bởi vì phát hiện mình chỉ là một câu chuyện cười mà đến một thành phố mới, lại bởi vì mình bỏ phí việc học mà chỉ có thể dè dặt làm công, sống khó khăn mà lại suy sút, tất cả khó chịu toàn bộ tự mình chịu đựng, cho đến khi hộc máu mới đi bệnh viện. Sau đó, chính là vực sâu mù mịt. Cậu biết mình sống thất bại, lại vào lúc đó mới phát hiện lại thất bại đến nỗi cả một người có thể xin giúp đỡ, có thể ở cạnh bên cũng không có.
Thế giới lớn như vậy, cậu lại chỉ có chính mình.
Giờ khắc này, cậu bỗng nhiên cảm thấy thật cô đơn.
Từ trong túi lật ra quyển sổ nhỏ viết kế hoạch kia, thêm một câu bên dưới.
“Mình muốn tìm một người yêu mình, sau đó mình sẽ trong thời gian hữu hạn mà yêu người đó.”
Sau khi ở trên xe lửa vượt qua một ngày rưỡi dài đằng đẵng, Mục Liên Hạ dọn đồ xong chuẩn bị xuống xe.
Mà ở phía sau, dì Lục cũng đã dọn đồ xong, hơn nữa còn gọi cậu một tiếng: “Tiểu Hạ —— “
“Dạ?” Mục Liên Hạ quay đầu.
“Con đi Song Hòe… Bây giờ còn chưa khai giảng, con có chỗ ở không?” Dì Lục nghiêm túc hỏi cậu.
Mục Liên Hạ dừng một chút, không nói gì.
“Vậy con… có muốn đến nhà dì Lục trước hay không?” Cô nói.