Xe lửa đến Song Hòe đã là bảy giờ tối, dì Lục không cho Mục Liên Hạ dựa theo kế hoạch đi tìm quán trọ, mà là kéo cậu đến nhà mình.
Dì Lục ở một mình, nhà ở thành phố Song Hòe, chẳng qua không phải ở trung tâm thành phố mà ở nơi thoáng có chút xa, lại vừa lúc gần nội thành đại học, mà đại học Khanh Hoàn cũng nằm ở nội thành đại học.
Mục Liên Hạ kỳ thật không muốn sau khi đến Song Hòe thì đến nhà người ta ở, hơn nữa trên thực tế cậu cũng không tính ở lại nhà dì Lục, chỉ là vừa lúc thừa dịp mấy ngày nay tìm phòng ở mới là lẽ phải.
Cách ngày đi học còn một tháng, mà Mục Liên Hạ cũng không tính ủy khuất bản thân. Tuy rằng có tiền trong tay cậu phải tính toán cho tương lai, nhưng nhất định trên ý nghĩa thì chi tiêu là không thể thiếu. Hơn nữa, bây giờ cậu phải tốt với mình hơn, không thể ỷ vào tuổi còn trẻ mà xằng bậy. Ẩm thực ngủ nghỉ cũng là chuyện cậu cần chú ý, cả tập thể dục rèn luyện thân thể cũng hẳn nên có.
Thân thể Mục Liên Hạ không được tốt lắm, không thì đời trước cũng sẽ không bị bệnh nan y.
Cậu mới lên tiểu học đã bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu, ở nhà chú thím cũng không tốt, thậm chí có chút suy dinh dưỡng. Mục Khả Kiệt thích ăn thịt, lại là tiểu Bá Vương trong nhà, Mục Liên Hạ khắc sâu ấn tượng, khi cậu vừa mới chuyển qua nhà chú không lâu, chú không ở nhà mà ra ngoài làm công. Ngày đó lúc ăn cơm, cậu gắp một miếng thịt trong đĩa rau xào thịt, không đợi gắp vào bát mình, liền bị Mục Khả Kiệt cầm đũa gõ tay, một câu “Mày dựa vào gì mà ăn thịt nhà tao” khiến cậu im lặng khô cằn ăn hết một chén cơm trắng.
Mục Thành và Mục Tín ba ba của Mục Liên Hạ cũng không phải là anh em quan hệ quá xa. Mục Tín lớn hơn Mục Thành năm tuổi, rất quan tâm đứa em trai Mục Thành, mà tình cảm giữa Mục Thành và anh cũng không tệ. Mục Thành vốn là công nhân trong nhà xưởng, lại vào lúc chị em Mục Khả Kiệt Mục Khả Hân sinh ra không bao lâu thì xuống cương vị, mà khi đó Mục Tín coi như tốt cũng tiếp tế họ qua.
Nhưng Mục Khả Kiệt lại không nhớ mấy chuyện này. Gã ăn ở nhà bác cả gã cũng không nhớ rõ, lại ngang ngược không cho Mục Liên Hạ sống tự tại.
Mục Liên Hạ bây giờ xem như mười tám tuổi, còn ba tháng nữa là sinh nhật mười tám tuổi. Thân thể cậu không quá tốt, tái nhợt gầy yếu, chiều cao cũng vừa tới m. Nhưng do làm người sống lại, khí chất của cậu có thay đổi, không còn nhát gan u ám như năm đó, mà là trở nên trầm ổn sáng sủa hơn nhiều, eo lưng cũng thẳng lên, mới khiến người có cảm giác đầu tiên với cậu là chàng trai này không tệ.
Cho nên Mục Liên Hạ đã quyết định, đợi khi xử lý xong tất cả, cậu sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể.
Tối hôm trước cậu nghỉ ngơi ở nhà dì Lục rất tốt, sáng hôm sau liền nói với dì Lục rồi ra cửa.
Lúc trước cùng theo thông báo trúng tuyển vào trong tay Mục Liên Hạ còn có thẻ ngân hàng nộp học phí, cậu dựa theo chỉ thị trong thư báo đến ngân hàng, trước tiên là lấy tiền từ trong sổ tiết kiệm của chú ra, lại lần nữa làm một tấm thẻ gởi tám vạn định kỳ, lại gửi học phí vào trong thẻ nhà trường phát, lấy số tiền còn lại làm một tấm thẻ, giữ lại một ít tiền trong tay.
Lại nói tiếp đây là lần đầu tiên mà đời này cậu có thẻ ngân hàng.
Sau khi ra khỏi ngân hàng Mục Liên Hạ liền quyết định tìm phòng ở.
Bởi vì sau khi khai giảng sẽ trọ ở trường, Mục Liên Hạ cũng không tính thuê phòng dài hạn, nhưng không muốn ủy khuất bản thân, liền đặt ánh mắt ở những bìa cứng cho thuê phòng. Sau đó suy nghĩ nửa ngày, cậu quyết định đi quán net.
Lúc này internet đã sớm thông dụng, cả máy tính cũng không còn là thứ gì hiếm lạ. Internet thông dụng mang đến rất nhiều tiện ích, Mục Liên Hạ nghĩ tới đây, cho nên tính lên mạng nhìn xem có nơi nào có thể thuê hay không.
Lúc này Mục Liên Hạ ngược lại có chút hoài niệm điện thoại trí năng tiện cho lên mạng, lúc này điện thoại trí năng còn chưa thông dụng, giá cả cũng mắc, nhưng chỉ cần hai năm, đồ công nghệ cao như điện thoại trí năng tablet liền sẽ chiếm lĩnh hết toàn xã hội.
Về thuê phòng, kỳ thật dì Lục rất muốn Mục Liên Hạ ở lại, nhưng trong lòng Mục Liên Hạ không qua được con đường kia, cậu thấy ở hai ba ngày đã là cực hạn của cậu, tuy rằng bây giờ chỉ có một ngày cậu cũng đã thấy cả người không thích hợp. Có lẽ đúng là vấn đề thói quen đi, cậu không quen người khác có thiện ý với mình, ngược lại cảm thấy lạnh lùng mới là hiện thực.
Dù sao, cậu gặp lạnh nhạt, nhiều hơn thiện ý nhiều.
Sau khi ở quán net nửa tiếng, Mục Liên Hạ rốt cuộc tìm được phòng ở miễn cưỡng phù hợp với yêu cầu của mình, hơn nữa người post chỉ có ý cho thuê một phòng.
Bài post viết rất rõ, người post chính là chủ nhà, hơn nữa thoạt nhìn còn là học sinh. Phòng ở là của hắn, hắn ở một mình, sau đó bởi vì tiền sinh hoạt không đủ nên muốn tìm người thuê, yêu cầu phải là học sinh giới tính nam, phải đưa ra giấy chứng nhận có hiệu lực, không thể làm hỏng đồ trong nhà, cũng không cần có quá nhiều hành lý, không thể phát ra tạp âm quá lớn cũng không thể dẫn người về, thú nuôi cũng không thể có…
Cả đống yêu cầu vụn vặt, trách không được bình luận bên dưới đều là lâu chủ như vậy bởi vậy chắc chắn không cho thuê được, làm hại tiền thuê nhà của lâu chủ cứ giảm lại giảm, đáng tiếc yêu cầu một chút cũng không giảm.
Đây ngược lại là tiện nghi cho Mục Liên Hạ, giá tiền thuê phòng ở hiện tại quả thực là cậu chiếm tiện nghi.
Nghĩ nghĩ, cậu lại tìm mấy phòng ở cũng được, ghi lại số điện thoại liền tính tiền ra quán net.
Mà liên hệ phòng ở, liên hệ đầu tiên chính là nhà kia.
Điện thoại vang lên hai ba tiếng, điện thoại bên đó liền tiếp lên, đầu bên kia di động truyền đến giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo chút gấp gáp: “Alo alo alo? Có gì thì nói không có thì cúp!”
Mục Liên Hạ ho nhẹ một tiếng: “… Anh có thuê phòng…”
Cậu còn chưa nói xong, bên kia truyền đến tiếng bùm bùm lộn xộn, sau đó chính là tiếng hít khí của thiếu niên: “Thuê thuê thuê! Cậu có muốn qua xem phòng không?!”
Mục Liên Hạ nghe thanh âm bên kia, khóe miệng khẽ nhếch: “Được.”
Mục Liên Hạ coi trọng phòng ở này tuyệt đối là có lý do.
Nơi này là một tiểu khu có hoàn cảnh rất tốt, đời trước cậu cũng có nghe thấy. Vị trí địa lý cũng tốt, cổng tiểu khu thông với giao thông công cộng và tàu điện ngầm, đồn công an cũng ở gần đây.
Khi đến chỗ hẹn thì chủ nhà kia còn chưa tới, Mục Liên Hạ ở dưới tàng cây đứng chán đến chết, mới nhìn thấy một thiếu niên mặc T-shirt trắng quần đùi màu tối, chân xỏ dép lê đầu đầy mồ hôi chạy qua bên này.
Nói là thiếu niên, nhưng khi người ta đứng ở trước mặt Mục Liên Hạ rõ ràng là cao hơn Mục Liên Hạ nửa cái đầu, cũng chỉ vì khuôn mặt trẻ con dễ nhìn kia mà có vẻ non nớt hơn chút. Người kia mặt đỏ bừng, nóng đến đổ mồ hôi đầy người: “Cậu, là cậu nói muốn thuê phòng phải không…”
Mục Liên Hạ gật đầu: “Đúng, là tôi.”
“Vậy đi theo tôi.” Hắn lại thở hổn hển vài tiếng, nhìn Mục Liên Hạ khô mát mà có chút rối rắm, “Cậu sao lại không đổ mồ hôi chứ?”
Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái: “… Có lẽ là nhiệt độ cơ thể của tôi thấp?”
Đây là lời thật, cho nên mùa hè cậu luôn luôn dễ chịu, khi thời tiết nóng nhất dù có đổ mồ hôi thì cũng thoải mái hơn người khác nhiều, đáng tiếc mùa đông thì chính là tra tấn. Phụ Sa cũng không tính là phía Nam, nhưng vừa lúc là nơi không có khí ấm, lạnh là lạnh thấu tim, mỗi khi đến mùa đông cậu đều hận không thể vĩnh viễn không rời khỏi ổ chăn. Nhưng Song Hòe lại có khí ấm, lại nói tiếp Mục Liên Hạ qua mùa đông ở Song Hòe càng thư thái hơn chút, dù sao khi lạnh ở Phụ Sa thì cũng chỉ có thể tự mình gánh, điều hòa cái gì nghĩ cũng đừng nghĩ. Mà ở Song Hòe, tuy rằng nhiệt độ bên ngoài thấp, nhưng tốt xấu gì ở trong phòng cũng ấm áp a!
“Có chút hâm mộ cậu, ” Người kia vừa dẫn đường vừa nói thầm, “Đúng rồi, tôi tên Lý Thụy Phong, cậu tên gì?”
“Tôi tên Mục Liên Hạ.”
Nơi Lý Thụy Phong hẹn Mục Liên Hạ cũng không cách xa phòng ở Lý Thụy Phong, hai người đi khoảng mười mấy phút liền đến dưới lầu. Phòng ở tầng sáu, nhà lầu tổng cộng tầng còn có thang máy. Dọc theo đường đi Lý Thụy Phong líu ríu nói vài điều, mà sau khi mở cửa Mục Liên Hạ không khỏi nín thở một giây, sau đó chuyển tầm mắt lên đầu Lý Thụy Phong.
Lý Thụy Phong cười xấu hổ, kéo Mục Liên Hạ vào cửa, sau đó đóng cửa lại.
Trong phòng có mở điều hòa, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn ở ngoài không ít, cũng mát mẻ không ít. Chỉ là khiến cậu không nói gì là… trong phòng khách chất đầy túi đóng gói đồ ăn vặt.
Lý Thụy Phong khụ một tiếng: “Cái đó… hai hôm nay tôi chơi game không quá chú ý dọn dẹp…”
Mục Liên Hạ nhìn hắn không nói lời nào.
“Tôi cam đoan! Sau này sẽ không vậy nữa… Tôi sẽ dọn! Tôi sẽ không yêu cầu cậu giữ vệ sinh mà mình thì xằng bậy!”
“Anh biết trong lòng là được, ” Mục Liên Hạ cười với hắn, “Tôi có thể xem phòng không?”
“Được, phòng ở bên đó, đồ bên trong không thể làm hỏng, thay đổi kết cấu thì phải hỏi tôi, có đồ gì cậu muốn dùng thì cứ dùng không cần nói với tôi. Nhà vệ sinh phòng bếp dùng chung cũng không sao, sau này phòng khách… khi tôi chơi game đừng quấy rầy tôi là được, ” Lý Thụy Phong suy nghĩ tường, “Có lẽ cũng chỉ có bấy nhiêu, hẳn không còn gì đâu… Đúng rồi cậu là học sinh hả? Sinh viên?”
“Là sinh viên mới năm nay, đúng rồi, tôi chỉ thuê một tháng đến lúc khai giảng, được không?” Mục Liên Hạ hỏi.
Lý Thụy Phong nhăn mặt: “Một tháng à… Một tháng cũng được. Vậy một tháng sống chung thật tốt nhé?”
“Sống chung thật tốt.” Mục Liên Hạ bắt tay với hắn.
Lý Thụy Phong tuy rằng yêu cầu khách thuê cao chút, nhưng trên thực tế khi ký kết hợp đồng thì vô cùng qua loa. Hắn còn là khi Mục Liên Hạ nhắc nhở thì mới lên mạng tìm một cái hợp đồng qua loa chép xuống sau đó ký tên với Mục Liên Hạ là coi như xong việc.
Mà quyết định xong tất cả, khi Mục Liên Hạ về nhà dì Lục, dì Lục đã nấu cơm xong đợi Mục Liên Hạ về.
Nhìn dì Lục cười ôn hòa, Mục Liên Hạ có chút hổ thẹn trong lòng: “Dì Lục… đã nói đừng chờ con rồi mà.”
Dì Lục giọng nói ấm áp: “Không có gì không có gì, ở nhà có một mình dì cũng không có ý nghĩa gì. Nhanh đi, rửa tay rồi qua ăn cơm.”
“Dạ, được.”
Tay nghề của dì Lục rất tốt, hương vị món ăn gia đình cũng có cảm giác ấm áp như gia đình.
Sau khi ăn no, Mục Liên Hạ buông đũa nhìn dì Lục: “Dì Lục… ngày mai con sẽ dọn đi…”
Nụ cười trên mặt dì Lục cứng đờ, biến mất.