Liễu Tú Nhã bước đến xe thì bị Liễu Tú Hi cùng Liễu Nhiên nhào đến như một quả đạn pháo, bất quá do mặt băng trơn mà bọn nhóc chạy quá nhanh nên nhất thời trượt ra hai hướng khác nhau, Liễu Tú Nhã vội bắn ra tơ đỏ kéo hai cái quỹ nghịch ngợm này lại.
Mộc Tuấn Khanh đứng gần Liễu Tú Nhã nhất thấy tình hình như vậy thì sợ Liễu Tú Nhã đỡ không nỗi hai tên nhóc kia hắn vội giơ tay nắm chặt eo Liễu Tú Nhã, tinh thần cảnh giác khiến Liễu Tú Nhã muốn phát ra công kích nhưng kịp thời nhận ra khí tức của Mộc Tuấn Khanh nên dừng lại chỉ chốc lát hai tay Mộc Tuấn Khanh đã bám chặt eo nàng.
Mộc Tuấn Khanh kề sát tai Liễu Tú Nhã khẽ nói nhẹ: "Cẩn thận"
Hơi thở của Mộc Tuấn Khanh thổi nhẹ lên tai Liễu Tú Nhã khiến nàng thấy không thoải mái, nàng giống như cảm nhận thấy đôi tay của Mộc Tuấn Khanh như có như không bóp nhẹ eo nàng nhưng chưa đợi Liễu Tú Nhã tránh ra thì Mộc Tuấn Khanh đã buông eo nàng ra.
Liễu Tú Nhã liếc nhìn vẻ mặt như thường của Mộc Tuấn Khanh ngẫm nghĩ, Mộc Tuấn Khanh vẫn giữ vẻ mặt trấn định tự nhiên mặc cho Liễu Tú Nhã đánh giá. Năm người còn lại điều thấy động tác mờ ám của Mộc Tuấn Khanh thì trong lòng điều muốn hung hăng đánh bay vẻ mặt chính trực của tên đó, Liễu Tú Nhã thấy Mộc Tuấn Khanh vẫn vẻ chính khí lẫm liệt thì thu hồi đường nhìn, nghĩ thầm có lẽ nàng đã suy nghĩ nhiều.
Mộc Tuấn Khanh nhìn thấy Liễu Tú Nhã không còn chú ý hắn nữa mà tập trung vào nhóm bảo bảo thì mới buông lỏng thân thể, lúc nãy chỉ là nhịn không được mà động tay chân, lại quay qua nhìn thấy vẻ mặt đen thùi của năm tên còn lại thì nhếch môi khiêu khích, bước nhanh theo Liễu Tú Nhã, trong lòng còn đang nhớ đến cảm giác vừa rồi, ân, phi thường nhỏ, hai bàn tay của hắn cũng đã ôm trọn.
Sở Thiên Diệp vốn đang mong chờ mọi người đến cảm ơn cô, trong lòng còn đang suy nghĩ muốn như thế nào mới trả lời các soái ca về dị năng của mình, cô cùng họ vẫn chưa quen thuộc lắm, vẫn chưa tiếc lộ không gian ra được, e rằng phải làm các soái ca thất vọng rồi, câu hỏi như vậy không thể trả lời, lúc phục hồi tinh thần thì thấy chỉ còn mình cô, Sở Thiên Diệp bực tức, đúng là một đoàn xe vô văn hóa, cô đã cứu mạng họ, họ còn không biết cám ơn, Sở Thiên Diệp vội vàng đuổi theo mấy soái ca của cô.
Vương Hổ đứng chết trân nhìn vào chỗ của mấy tiểu đệ mình bị kéo, hắn nhìn hướng đoàn xe, một ngọn lửa bốc lên, đáng chết, tại sao chỉ có người của hắn bị hại, nhất định là âm mưu, lũ người này đẩy nhóm của hắn ra chịu chết, hừ, hắn sẽ cho bọn họ trả giá.
Sau khi nhóm bác sĩ của đoàn xe nghiên cứu thì kết luận con tang thi mà Liễu Tú Nhã bắt thuộc dị năng hệ tinh thần, hơn nữa là song hệ dị năng, con tang thi này chỉ ở cấp , Liễu Tú Nhã nghe nhóm bác sĩ kết luận thì nói: "Con tang thi chạy thoát kia cũng là cấp "
Tống Cảnh Hàn nghe thế thì nói: "Như vậy đây chỉ là đội tiên phong, con thủ lĩnh còn núp ở phía sau nếu thật như chúng ta suy đoán, lũ tang thi này có tổ chức thì chắc chắn hôm nay chúng phục kích thất bại sẽ tiếp tục tổ chức đợt tấn công mới, chúng ta phải đánh bất ngờ trước"
Mọi người quyết định lập tức tiến đến Thanh Hà trấn để giải quyết mối họa này. Một giờ sau, nhóm người Tống Cảnh Hàn có mặt trên xe tiến đến Thanh Hà trấn.
Trong xe, Lý Tu đá đá chân Mộc Tuấn Khanh hỏi nhỏ: "Hàng này làm sao ở đây", nói rồi liếc nhẹ Sở Thiên Diệp đang ngồi làm mặt lạnh lùng phía cuối xe.
Mộc Tuấn Khanh nhìn Sở Thiên Diệp một cái như có điều suy nghĩ rồi mới trả lời nhỏ vào tai Lý Tu: "Không đuổi xuống được, não cô ta không cùng tần số với chúng ta nên ngôn ngữ không thông"
Tống Cảnh Hàn cũng rất đau đầu, hắn đã cố gắng nói cho cái cô gái này hiểu là nhiệm vụ này nguy hiểm nên hắn chỉ dẫn theo những thành viên nòng cốt thôi, nhưng không hiểu cô gái này nghĩ gì cứ nhìn hắn khẳng định bản thân sẽ bảo vệ tốt chính mình, nói hắn không cần lo lắng, rồi nhìn hắn bằng ánh mắt: ta hiểu, ta luôn luôn hiểu, hắn thật muốn chửi tục.
Liễu Tú Nhã với thính lực phi thường mạnh nên hoàn toàn nghe rõ lời của hai người hơn nữa nhìn vẻ mặt như bị đau bụng của mấy người kia thì nàng không nhịn được cười khe khẽ, tiếng cười du dương, thanh thúy rót thẳng vào tai của người đàn ông ngồi đầy, như cào nhẹ vào tim bọn họ mấy cái.
Nhìn qua thì thấy giai nhân nghiêng nhẹ đầu, đôi mắt phượng híp nhẹ, trong ánh mắt long lanh đong đầy vui sướng khiến nó linh động sáng rọi vô cùng, bàn tay trắng nõn như ngọc che đi đôi môi đang phát ra những tiếng cười thanh thúy, nhưng họ như có thể nhìn xuyên qua những ngón tay thon dài mà nhìn đến đôi môi hồng khẽ mở đang cong lên một độ cung thể hiện tâm tình hiện tại của chủ nhân đang rất tốt.
Sở Thiên Diệp liếc mắt nhìn Liễu Tú Nhã nghi hoặc vì sao Liễu Tú Nhã lại cười to như thế, trong lòng vô cùng khinh thường, hừ thật là bất lịch sự.
Sở Thiên Diệp nghe mọi người muốn đi Thanh Hà trấn thì cũng vội theo đến, đây chính là cơ hội thật tốt để tăng tiến tình cảm giữa các nhân vật chính, xem đi mình quả thật là mệnh diễn viên, lúc nãy soái ca họ Tống kia cứ luôn muốn mình ở lại đoàn xe để an toàn, thật là chính bản thân mình không thể tiết lộ không gian của mình có thể ẩn thân lúc nguy hiểm cho bọn họ biết, hazzz....đành phải để họ lo lắng rồi.
Sở Thiên Diệp lại nhìn Liễu Tú Nhã ngồi ở đầu thùng xe kế bên mấy soái ca của cô thì thầm tức, cái cô gái này quả là ác độc nữ phối như trong tiểu thuyết miêu tả, xem đi, cứ bám chặt lấy mấy soái ca của mình, không lẽ....
Sở Thiên Diệp như bừng tỉnh: đúng rồi chẳng phải trong tiểu thuyết có đề cập đến loại nữ phối này sao, gọi là công cụ ấm giường khi nữ chính chưa xuất hiện, hanh_____, lúc lên xe cũng may là mình cách xa mấy soái ca ngồi ở cuối xe không thì sẽ giống như cô ta rồi, tiểu thuyết có nói, nữ chính phải cao quý lãnh diễm, cự người nghàn dặm, nữ xứng mới phải dựa vào thân thể để bám trụ đàn ông, đúng, không thể quên thân phận cao quý của mình.
Liễu Tú Nhã nhìn cô gái này chốc lát lại trầm tư, cô ta chốc lát nhìn qua nàng thì lộ vẻ hiểu rõ, rồi lại càng ngồi cứng ngắt hơn, Liễu Tú Nhã không rõ cô gái này nghĩ gì nhưng nhìn cô ta biến sắc mặt còn nhanh hơn bách diện yêu hồ mà nàng từng gặp trước đây thì thấy rất thú vị.
Nhóm người Tống Cảnh Hàn tất nhiên cũng nhìn thấy vẻ kì dị của Sở Thiên Diệp, nhưng thấy cô ta liếc qua nhìn bọn họ bằng ánh mắt sáng quắc thì biết cũng không tốt lành gì nhưng thấy Liễu Tú Nhã có vẻ hứng thú thì cố nhẫn nhịn để cô ta ý dâm bọn họ, khó được Liễu Tú Nhã vui vẻ như vậy hơn nữa bọn họ là đàn ông không chấp nhất với cô gái này