Thanh Hà trấn, nằm gần một nhánh sông lớn nên quanh năm không khí luôn mát mẻ, lúc đội của Tống Cảnh Hàn đến trước cổng của Thanh Hà trấn thì trời đã nhá nhem tối, cổng vào cách Thanh Hà trấn hơn m, mọi người quyết định cắm trại tại nơi này.
Hạ Hầu Nghị quăng vào đống lửa vài thanh củi để duy trì lửa cháy, hắn nhẹ liếc nhìn cô gái ngồi đối diện đang gặm bánh mì, miệng phồng lên phồng xuống giống một con hamster cố nhét thức ăn vào miệng, ánh lửa hắt lên gương mặt Liễu Tú Nhã có vẻ đáng yêu, cái cô gái này bình thường thì như một vị tiểu thư khuê tú dịu dàng, nhưng chỉ cần đến lúc ăn thì hình tượng đó hoàn toàn bị phá hủy, nàng ăn rất nhanh nhưng lại cố không để sót chút thức ăn nào.
Hắn nhìn ra sự trân trọng trong mỗi động tác của nàng, chỉ có những người sống trong hoàn cảnh thường đói khát mới có thể trân trọng thức ăn đến thế, Hạ Hầu Nghĩ đến đó thì nhíu mày, hắn từng nghe về quá khứ của nàng nhưng Lý gia là danh gia vọng tộc dù Lý Văn Quang không phải gia chủ nhưng không phải đến nỗi nuôi một người không nỗi, nhưng.... ...
Hạ Hầu Nghị lướt tia nhìn sắc bén về Lý Ngự và Lý Tu, hai người này cũng có rất nhiều lần ăn cơm cùng Liễu Tú Nhã đương nhiên biết Hạ Hầu Nghị nhìn như vậy là có ý gì, mấy người khác cũng bắn thẳng ánh mắt vào anh em Lý gia, cảnh này không phải lần đầu diễn ra, mỗi lần Liễu Tú Nhã ăn cơm thì Lý Tu cùng Lý Ngự điều nhận được lễ rửa tội của mọi người.
Lý Ngự cùng Lý Tu nhìn Liễu Tú Nhã trong ánh mắt điều hiện vẻ đau lòng, bọn họ xưa nay chưa từng quan tâm đến Liễu Tú Nhã, lúc trước chỉ cảm thấy nàng âm u thì nhận định nàng tâm tư khó lường, nhưng qua mấy tháng tiếp xúc nàng thì bọn họ nhận ra nàng không âm u mà là lạnh nhạt không quen tiếp xúc người ngoài, nhưng nếu thật lòng đối xử tốt với nàng thì nàng sẽ hồi báo rõ ràng.
Sở Thiên Diệp nhìn tướng ăn như quỷ chết đói của Liễu Tú Nhã thì ghét bỏ nhăn mặt, Liễu Tú Nhã ăn hơi nó thì dừng lại, có chút luyến tiếc mà cất đi bánh mì, Tống Cảnh Hàn nhìn vẻ mặt nàng không nhịn được nói: "Ăn cho nó đi"
Liễu Tú Nhã lắc đầu nói "Để lại, làm bữa sáng", nghe nàng nói vậy nhất thời trước mặt nàng xuất hiện cái bánh mì được đưa từ hướng khác nhau, cùng câu nói y đúc nhau: "Ăn của tôi/anh"
Liễu Tú Nhã hơi sững sờ nhìn mấy ổ bánh mì trước mặt, rồi lắc lắc đầu tỏ ý không tiếp thu, sáu tên đàn ông hơi lúng túng một chút nhưng rất nhanh trấn định thu hồi bánh mì của mình, Lý Ngự nhẹ lên tiếng: "Em không cần tiết kiệm đâu, nếu đói thì nói với bọn anh.... ......" bọn anh nuôi em nỗi mà, câu sau hắn không nói, thái độ của tiểu Nhã không rõ ràng, em ấy không bày xích cũng không tỏ vẻ tiếp thu, thật khó đoán em ấy đang nghĩ gì.
Sở Thiên Diệp nhìn hành động của bọn họ ngầm bực mình, ác động nữ phụ còn muốn giả làm bạch liên hoa để người khác thương xót thật không biết xấu hổ, Liễu Tú Nhã ăn xong thì phũi phũi quần áo nói: "Đầu đêm tôi gác, mấy anh chia nhau đi", Tống Cảnh Hàn nhíu nhíu mày không đồng ý: "Chúng tôi nhiều đàn ông như vậy, không lẽ chỉ gác một đêm lại không chịu nỗi mà cần một cô gái gác tiếp"
Mộc Tuấn Khanh cũng cười cười nói: "Nhã Nhã là không tin dị năng của chúng ta"
Liễu Tú Nhã nghĩ nghĩ, đây chắc là mọi người thường hay nhắc đến chủ nghĩa nam nhân, nghĩ như thế Liễu Tú Nhã cũng không cường ngành, gật gật đầu liền dựa vào một thân cây nhắm mắt. Đột nhiên Liễu Tú Nhã mở miệng: "Còn không đi ra"
Võ Chiếu, Võ Lạc, Võ Dũng còn có Ngọc Lan Hân từ phía sau một thân cây cười hì hì đi ra. Ngọc Lan Hân nhảy đến bên Liễu Tú Nhã nói liến thoắng: "Nhã tỷ điều do anh em nhà họ kéo em đi, em vô tội, Nhã tỷ bọn họ rất quá đáng nha"
Liễu Tú Nhã xoa xoa trán, khẽ hỏi: "Điều đi hết thì đoàn xe làm sao"
Võ Lạc lúc này mới lên tiếng: "Nhã tỷ yên tâm, nhóm bảo bảo tọa trấn, năng lực của bọn nhỏ tỷ còn không tin sao"
Liễu Tú Nhã nghĩ cũng đúng bèn không nói gì thêm nữa, chỉ chỉ một góc ý bảo qua bên kia hồ nháo đi. Bọn người Võ Chiếu nhận được chỉ lệnh thì chào đón nhóm người Tống Cảnh Hàn một lượt rồi mới tìm chỗ ngồi, cả quá trình điều tự động bõ qua Sở Thiên Diệp, không trách họ không lễ phép thật sự là tư duy của cái cô gái này làm bọn người thường như họ không cách nào hiểu được.
Sở Thiên Diệp bị đám Võ Chiếu bõ qua một bên thì không cảm thấy mất mặt chỉ tự nghĩ, hừ, đây chắc chắn là đám tay chân của bạch liên hoa, hừ, một đám pháo hôi sớm muộn gì cũng chết sớm thôi.
Sáng hôm sau đoàn người đặt chân vào Thanh Hà trấn, xung quanh điều im ắng dị thường, Lâm Hạo Trạch nhíu mày nói: "Cẩn thận có điểm không thích hợp", xung quanh đường lớn của Thanh Hà trấn chỉ lác đác vài tang thi vô ý thức du đãng ở trên đường, ngửi thấy mùi thịt sống điều hướng bên này nhào lại, mấy con tang thi này chỉ là tang thi bình thường rất nhanh điều đã bị giải quyết.
Tống Cảnh Hàn cũng biết ý của Lâm Hạo Trạch, thôn dân của Thanh Hà Trấn không phải mấy ngàn thì cũng có vài trăm, nhưng ở đây chỉ có mấy chục tang thi, quả thật không bình thường.
Tống Cảnh Hàn nhớ lại lời của Lục Mai nói, chẳng lẽ thật sự có một con tang thi cấp cao ở nơi này.... ....Tâm tình của Tống Cảnh Hàn có điểm trầm trọng. nếu thật sự có một con tang thi thủ lĩnh ở đây thì Thanh Hà trấn có thể đã bị nó khống chế, tiếp tục ở lại nơi này rất nguy hiểm.
Mặc kệ con tang thi này đáng sợ thế nào, thăm dò nhất định cần thiết. Bở vì Thanh Hà trấn là trạm kế tiếp mà bọn họ nhất định phải đi qua nếu muốn tiến tới nơi thành lập căn cứ.
Lần hành động này, tuyệt không phải không có chuẩn bị, Lâm gia đã chế tạo tai nghe thông tin vô tuyến cho bọn họ, mọi người đều mang, máy chủ là một màn hình cỡ bằng điện thoại di động, đặt ở trên người Tống Cảnh Hàn, có thể biết vị trí mọi người. Mọi người có thể giao lưu báo cáo nội dung tra xét được, đụng phải nguy hiểm cũng có thể cầu cứu trước tiên.
“Tình hình rất quỷ dị, nơi đây vậy mà nhìn không thấy tang thi lai vãng, sợ rằng sẽ có nguy hiểm, mọi người lúc hành động phải cẩn thận, có tình huống dị thường nhất định phải lập tức liên hệ tôi, không cho phép hành động đơn độc.” Tống Cảnh Hàn phân phó mọi người, “ba người tập hợp thành một nhóm nhất định phải bảo trì cự ly với tôi trên dưới mét, tôi sẽ tùy thời thông báo vị trí của tôi. Mỗi người hiểu hết rồi chứ?”
"Rõ rồi!” Mọi người trăm miệng một lời.
“Tốt!” Tống Cảnh Hàn nhìn mọi người xung quanh, vung tay lên, “Lập tức hành động.”
Theo một tiếng ra lệnh này, tất cả mọi người nhanh chóng tản ra bốn phương hướng, tốc độ Liễu Tú Nhã nhanh nhất, rất nhanh đã lách vào trung tâm trấn, biến mất.
Ở một chỗ nào đó, Liễu Tú Nhã tay cầm kiếm, cẩn thận nhìn bốn phía xung quanh, trong tầm mắt ngoại trừ nhà kế nhà kéo dài vô biên, không còn thứ gì khác.
Miệng nhẹ giọng báo cáo tình huống nơi này, chân lại không đình chỉ chạy lướt qua các dãy nhà san sát.
Linh thức mở ra bao quát các nơi nàng đặt chân, dò xét mọi động tịnh.
Kỳ quái? Đó là cái gì? Liễu Tú Nhã chăm chăm nhìn vào một hướng, thấy chỗ mét xa xa qua linh thức hiện lên vô số bóng người, cứng ngắt không động đậy, chẳng lẽ hình nộm.
Liễu Tú Nhã dừng lại quan sát, linh thức giống như có điểm bị cản lại, nàng đề phòng nheo mắt, sử dụng linh lực để phá đi phòng tuyến che chắn này
Liễu Tú Nhã đột phá lá chắn tinh thần thì giật mình khi thứ đó hiện rõ trong mắt nàng. Tang thi..... số lượng không dưới mấy nghìn.
Liễu Tú Nhã biết mọi chuyện lớn rồi, lập tức liên tiếp nói vào trong microphone: “Mọi người, nơi này có tang thi hệ tinh thần, tất cả tập hợp lại, không nên đi loạn, bằng không nguy hiểm.”
“Tất cả mọi người tập trung đến chỗ tôi, tọa độ của tôi là ..” Nghe xong lời nói của Liễu Tú Nhã, mười hai người phân tán rất nhanh tập trung tới bên người Liễu Tú Nhã, Hạ Hầu Nghị lúc này mới thấp giọng hỏi: “Tú Nhã, thế này là có chuyện gì”
Nơi đó!” Liễu Tú Nhã trực tiếp chỉ ra nơi tang thi đứng.
“Chỗ đó đều toàn nhà là nhà” Lý Tu nhìn thoáng qua phương hướng Liễu Tú Nhã chỉ, hoài nghi hỏi.
“Mọi người bị con tang thi này đùa giỡn rồi, nơi đó không phải nhà điều là đứng đầy tang thi” Liễu Tú Nhã nghiêm túc nói.
Tống Cảnh Hàn nghe Liễu Tú Nhã nói thì không do dự điều động dị năng, trực tiếp bổ một tia sét vào nơi Liễu Tú Nhã chỉ.
"Ùynh________" Một tiếng nổ, đánh vỡ sự yên tĩnh của Thanh Hà trấn, cũng đánh vỡ ảo thuật.
Chỉ nghe thấy tiếng rít gào ngao ô, những ngôi nhà liền kề vốn nhìn thấy đột nhiên biến mất, xuất hiện ở trước mặt mọi người lại là đàn tang thi mấy nghìn con đang rít gào nhào tới.
“Chạy mau” Nhìn thấy đàn tang thi khổng lồ như thế, Tống Cảnh Hàn trực tiếp hét lớn. Tống Cảnh Hàn, Lý Ngự, Lý Tu cùng quát:
"Màn Băng''
"Tường sấm"
"Hỏa Khởi"
Ở giữa Liễu Tú Nhã đi sau cùng với tang thi, đột nhiên xuất hiện ba bức tường, lớp nhứ nhất do hàn băng tạo thành,lớp thứ hai do thiểm điện cấu thành, lớp thứ ba là một lớp tường lửa tất cả điều dài chừng mét cao mét, trực tiếp ngăn cản đàn tang thi đó, tang thi không chút do dự đánh về phía tấm chắn băng, lần lượt bị đong cứng ngắt trực tiếp bể tan tành, nhưng loại hành vi phấn đấu quên mình đó cũng mang đến hiệu quả, rất nhanh đàn tang thi đã tiêu hao sạch năng lượng mà màn băng tạo ra, cuối cùng biến mất trong không khí. Bọn chúng nhanh chóng đánh lên tấm chắn thứ hai. Sau cùng cả ba tấm chắn điều bị chúng phá sạch, đàn tang thi còn lại nhanh chóng ùa theo hướng nhóm Tống Cảnh Hàn.