Mười bốn năm trước, không có lời chúc phúc từ mọi người, chỉ có một cặp nhẫn đơn giản, có một chàng trai, đứng trước mặt cha sứ nói với cậu, anh xin dùng cả sinh mệnh của mình để thề thốt, anh sẽ dùng cả quãng đời còn lại để yêu em, thương em, tôn trọng em, bất kể giàu sang hay nghèo khó, nguy hiểm đến bao nhiêu, chúng ta sẽ mãi bên nhau, cùng hưởng vinh nhục.
Cậu nói - Được, sau đó giơ bàn tay trái mình ra.
Mười bốn năm sau, chiếc nhẫn mang trên bàn tay trái của cậu, trải qua bao thăng trầm, vẫn sáng bóng như trước, cậu cũng muốn nói với người đàn ông trên trán đã có vài nếp nhăn rằng, em xin dùng cả sinh mệnh của mình để thề thốt, sống chết hay cách xa, cùng người thành lời thề ước, ta nắm tay người, hẹn ước sẽ sống chung đến già.
Điểm khác nhau chính là, lần trước không có ai, nhưng bây giờ đã có hoa tươi, có người xem, có người nhà, có bạn bè và tiếng vỗ tay chúc phúc, còn có cả năm tình yêu của bọn họ.
Thiệu Mặc Sâm đạp lên cánh hoa hồng, đi từng bước từng bước về phía người yêu của mình.
- "Người đã nói với em như vậy, thề thốt với em như vậy"
- "Cả đời này."
Tiếng nhạc dừng lại, Bạch Trạch đứng dậy, rút một tờ giấy kết hôn màu đỏ ra.
"Anh chỉ cần nói đồng ý." Bạch Trạch mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông đủ tiêu chuẩn để cậu giao phó cả tính mạng của mình, đời này của bọn họ không cần thêm một ai khác nữa.
Thiệu Mặc Sâm cầm giấy đăng ký kết hôn, ôm chặt người yêu của anh vào lòng, cánh môi khẽ hôn lên rái tai của cậu. "Anh đồng ý."
Đạo diễn nhìn ống kính, há hốc miệng. "Chuyện này...chuyện này."
Một cô bé người lai chọc chọc anh ta. "Bác qua đó một chút đi."
Đạo diễn nhìn cô bé với ánh mắt khó hiểu.
Cô bé cười xán lạn. "Chỗ này của bác nhìn rõ thật."
Đạo diễn thừa nhận lời nói của cô bé, máy móc dịch sang một bên.
"Thật là lãng mạn."
Đầu óc đạo diễn vẫn chưa nghĩ được gì.
Cô bé hài lòng chọc đạo diễn. "Có phải rất lãng mạn không ạ?"
Đạo diễn gật đầu.
"Bọn họ rất xứng đôi."
Đạo diễn ngước mắt nhìn, hai người đàn ông cao lớn đang ôm nhau, giống như anh em, cũng giống người thân, không bất hòa như giới truyền thông nói, chỉ có dịu dàng và ấm áp. Provence đầu xuân vẫn hơi lạnh, thế nhưng bây giờ trái tim mỗi người đều mọc lên một cây oải hương tỏa hương thơm ngát.
"Ừm, bọn họ rất xứng đôi." Đạo diễn không thừa nhận cũng không được.
Cô bé tươi cười nhìn hắn. "Bác, bác thật là tinh mắt, chú nhỏ và chú lớn là hai người cháu thấy xứng đôi nhất ạ."
Đạo diễn. "..." Có phải mình mới bỏ lỡ chuyện gì không?
Ống kính đã bị che, đạo diễn kéo Dương Húc Húc đang đỏ mắt. "Những người đó là ai?" Anh ta chỉ vào mấy người đi bên cạnh cô bé nhỏ, lúc này vẫn đang chăm chú nhìn hai người ôm nhau trong biển hoa.
Dương Húc Húc chớp mắt, nén nước mắt vào trong. "Đó là người nhà của đạo diễn Bạch và anh Thiệu, gia đình hai người họ đã sớm di dân sang Pháp, anh không biết sao?"
"Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm..." Giọng nói đạo diễn có chút run run.
"Hình như bọn họ quen nhau khi còn bé." Dương Húc Húc nhanh chân chạy mất, cô mới nghe thấy tiếng thầy Khuất gọi mình.
Chân mày đạo diễn cau lại, dù cho người ngoài đều bị che mắt, thế nhưng, anh em? Bạn bè? Luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
"Bạch Trạch."
"Ừm?" Khóe miệng Bạch Trạch còn vương nét cười, không che giấu nổi.
Đạo diễn kéo tay cậu, khó khăn lắm mới nói ra một câu. "Tôi biết hai người có tình cảm rồi, được chưa? Không phải cậu không biết mấy tờ báo đang đưa tin rầm rộ, đầu sóng ngọn gió, nếu video này phát ra không biết mọi người sẽ như thế nào."
"Không sao đâu."
Đạo diễn không còn cách nào. "Hai người các người đều là hoa có chủ, không sợ vị kia trong nhà hiểu lầm sao?"
Bạch Trạch giơ bàn tay có nhẫn lên. "Vào ngày này năm trước, người yêu của tôi cầu hôn tôi ở Provence, khi ấy chỉ có hai chúng tôi, không có người thân và bạn bè."
Đạo diễn vãn không hiểu, sau đó nghe được một câu nói kinh thiên động địa....
"Mười bốn năm sau, tôi cũng muốn ở thời gian giống nhau, địa điểm giống nhau, dưới sự chứng kiến của bạn bè và người thân, khiến lễ cầu hôn năm đó được trọn vẹn."
Đạo diễn kinh ngạc nhìn cậu, Bạch Trạch hời hợt nói. "Đều là đàn ông, tôi cũng muốn cầu hôn anh ấy một lần, chắc đạo diễn hiểu được."
"Anh Thiệu, tờ giấy đạo diễn Bạch đưa cho anh viết gì vậy? Sao anh trả lời dứt khoát như thế?" MC phỏng vấn anh.
Thiệu Mặc Sâm nhớ tới tờ giấy đỏ trong ngực mình, khóe môi cong lên.
"Em ấy bảo, muốn tôi làm vai nam chính của em ấy, vậy tôi phải gật đầu rồi."
Ánh mắt MC sáng lên. "Anh Thiệu và đạo diễn Bạch lại hợp tác sao?"
"Sẽ."
"Chúng tôi rất mong chờ." MC bị Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch quay vòng vòng, con mắt sáng lên.
"Cảm ơn."
Thiệu Mặc Sâm lại sờ sờ giấy đỏ trong ngực, anh nói không sai, chỉ là Bạch Trạch viết...
Anh đồng ý làm vai nam chính duy nhất trong cuộc đời em không?
Đương nhiên, anh đồng ý.
Ngày tháng .
"Cảm ơn mọi người đã dự lễ khai trương của phòng làm việc Mặc Bạch." Thiệu Mặc Sâm đứng trên bục cảm ơn mọi người.
"Sếp Thiệu, có thể giải thích cái tên Mặc Bạch cho chúng tôi nghe được không?" Một phóng viên hỏi.
"Thủy mặc lưu bạch, thủ trung dung đại đạo. Hắc bạch hỗ bổ, diệc thủ thái cực chi ý, thái cực vi nhất, nhất vi thủy, nhất sinh vạn vật (), vạn sự khởi đầu nan, hy vọng mọi mọi người trong phòng làm việc Mặc Bạch có thể nắm tay nhau bước trên con đường vinh quang, bất phụ sơ tâm, phương đắc thủy chung. ()"
() Phần này tui không hiểu lắm, có bạn nào biết thì giải thích hộ tui T.T
() 不负初心, 方得始终. (Bất phụ sơ tâm, phương đắc thủy chung): Không quên trái tim thuở ban đầu, ngay thẳng thủy chung.
"Mặc là lấy tên lót của anh sao?"
"Đương nhiên."
Có người lấy hết can đảm để hỏi một câu. "Bạch thì sao?" Có người còn len lén nhìn Bạch Trạch đang ngồi cạnh Tô Khiên và Đường Húc.
Thiệu Mặc Sâm nhìn. "Đoán xem."
Mọi người. "..." Sao chúng tôi dám đoán!?
...
"Húc Húc, hôm nay chúng tôi thấy cô ăn mặc lộng lẫy tới lễ khai trương, hơn nữa còn ngồi ở hàng thứ hai, có người bảo Thiệu ảnh đế muốn ký hợp đồng với cô, là thật sao?"
"Nếu có vinh hạnh này thì thật tốt, nhưng tôi còn chưa tốt nghiệp." Dương Húc Húc phiền não. "Bây giờ tôi vô cùng lo lắng chuyện thầy Khuất cho tôi thi trượt." Nói xong còn chắp tay làm nũng với phóng viên. "Mọi người nhớ phải nói tốt giúp tôi, ví dụ như nói bạn học Húc Húc rất ngoan các kiểu chẳng hạn."
Phóng viên ở hiện trường cười vang.
"Tang Kỳ, vậy còn cô?"
Tang Kỳ chớp mắt. "Anh Thiệu nói lễ khai trương có nhiều đồ ăn ngon, tôi tới đây để ăn chực thôi."
Trình Thành chưa đợi phóng viên đặt câu hỏi đã gật đầu đồng ý. "Quả thật ở đây có rất nhiều đồ ăn ngon."
Phóng viên. "..."
...
"Lúc chúng tôi vào đây, có thấy trong hội trường vang lên mấy bài hát, là anh hát sao?"
"Đúng vậy."
"Những bài này chúng tôi chưa từng nghe..."
"Đều là tự tôi viết lời phổ nhạc, tự đàn tự hát, nếu như mọi người nghe, tôi chỉ sợ mọi người lại bảo tôi đi phát hành album." Thiệu Mặc Sâm nói đùa.
Ánh mắt phóng viên sáng lên. "Có thể chia sẻ một chút chuyện về album mới với chúng tôi không?"
Thiệu Mặc Sâm vui vẻ giới thiệu. "Tên album là Mặc Bạch."
Có không ít phóng viên lén lút nhìn về phía Bạch Trạch.
Không nghĩ Bạch Trạch cũng ngạc nhiên như bọn họ.
"Tổng cộng có bài hát." Khó có khi Thiệu Mặc Sâm nói nhiều như vậy. "Bài thứ nhất tên là Trúc Mã, kể về chuyện hai chàng trai là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên. Bài thứ hai gọi là Anh em, bài thứ ba là Thầm mến, kể về một chàng trai thầm mến một người bạn, là bài khi nãy tôi mới hát."
"Nhưng nghe ca từ của bài hát này không đau thương bao nhiêu."
Khóe miệng Thiệu Mặc Sâm nhếch lên. "Bởi vì câu chuyện đó không phải là một câu chuyện đau thương, cậu bé ấy thầm mến người ta, nhưng không biết đối phương cũng thích mình."
"Bài thứ tư là Bạn bè, nói về chuyện một chàng trai nghĩ tình yêu là tình bạn, suýt chút nữa bỏ lỡ người mình yêu."
"À, bài này đầu tiên có tựa tiếng Pháp là Provence, biển hoa ở Provence rất đẹp có phải không?"
...
"Bài hát này tên là Sống chết, kể về câu chuyện chàng trai đối diện với nguy hiểm, đột nhiên nghĩ tới chuyện không thể bên người yêu của mình nữa."
"Anh tin tưởng thật sự có loại tình yêu sống chết có nhau sao?" Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa hỏi.
"Tôi tin, tôi không hy vọng ngày đó sẽ đến, cũng không hy vọng người tôi yêu phải hy sinh vì tôi. Vậy nên tôi chỉ muốn sống mạnh khỏe thôi."
Đáy mắt Bạch Trạch bỗng nhiên ẩm ướt, bên tai vẫn luẩn quẩn bài tình ca mà Thiệu Mặc Sâm hát - "Anh mong chúng ta làm bạn đến già, đến khi chúng ta không còn sức lực để cãi nhau nữa. Nhưng nếu thật sự có ngày nào đó anh ra đi, anh hy vọng em sẽ thay anh sống khỏe mạnh. Nếu có một ngày như vậy, em phải thay anh ngắm nhìn toàn bộ thế giới này."
"Đây là bài hát cuối cùng, tên là Bạc đầu."
"Có phải bài này anh dành riêng cho người mình yêu không?"
"Không phải." Thiệu Mặc Sâm nhìn Bạch Trạch. "Sở dĩ hôm nay phòng làm việc khai trương, là vì hôm nay là ngày đặc biệt. Không phải chỉ có ca khúc cuối cùng, mười bốn bài hát này đều dành tặng cho người tôi yêu, hôm nay là ngày kỷ niệm năm kết hôn của chúng ta, anh yêu em."
Vừa dứt lời, âm nhạc trong hội trường cũng vang lên...
"Khi anh già rồi, nếp nhăn đầy mặt, tóc cũng bạc trắng, anh hy vọng chúng ta vẫn còn có thể nắm tay nhau. Cho dù ký ức có phai nhạt đi, anh cũng không bao giờ quên, bóng dáng anh tuấn kia trong đầu..."
Chuyện này có tính là thần giao cách cảm hay không? Em dùng La vie en rose, dùng cả sinh mệnh của mình để thề thốt, cầu hôn với em. Còn anh sẽ dùng bản tình ca này vẽ nên hồi ức ngọt ngào nửa đời của chúng ta.
"Thiệu ảnh đế, khi nào khi Album này mới bán ra?"
Thiệu Mặc Sâm vô tội nói. "Không bán, đây là bản limited."
Chắc giờ Hứa Thành Dục khóc ngất ở nhà rồi.
Mọi người. "..." Không bán sao phải khoe?
Bạch Trạch đẩy kính mắt, che đi ẩm ướt nơi đáy mắt: Anh ấy bán cho tôi là được rồi.