Một năm sau.
"Em không đồng ý." Cái bàn bị đập rung lên.
"Anh đây cũng không đồng ý." Cái bàn lại rung lên lần nữa.
Bạch Trạch cắn răng nghiến lợi nói. "Anh đường đường là một ảnh đế lớn, sao lại đi quay cái bộ phim như này?"
"À." Thiệu Mặc Sâm cười lạnh. "Kịch bản của em sao có thể để người khác diễn."
Bạch Trạch tức cười. "Không phải năm đó là chính miệng anh từ chối sao?" Đây là kịch bản lúc đại học Thiệu Mặc Sâm không diễn, bây giờ cậu muốn quay lại bộ phim này.
"Năm đó anh bị mù không có nghĩa bây giờ anh cũng mù."
Bạch Trạch chán nản.
"Tiểu minh tinh kia con mắt lúc nào cũng dán lên người em, ai biết có ý gì chứ?"
"Anh diễn đi, ngon thì diễn cảnh giường chiếu ấy." Ánh mắt Bạch Trạch sắc như dao.
"Em đồng ý thì anh đây dám diễn."
"Em quay mà anh còn dám diễn?"
Mạc Húc cầm thiệp mời lặng lẽ bước vào trong phòng. "Chuyện gì thế này? Hai người đừng ồn ào nữa. Tuần này Liên hoan phim quốc tế mời hai người, hai người đều được đề cử giải thưởng..."
"Không rảnh." Hai người trăm miệng một lời.
Mạc Húc. "..."
"Dù sao anh cũng không đồng ý đâu." Thiệu Mặc Sâm uống một hớp nước rồi đưa cho Bạch Trạch.
Bạch Trạch uống một ngụm nước, cắn môi nói. "Em càng không đồng ý để anh diễn, anh cũng biết diễn mấy bộ phim không tên tuổi như này có ảnh hưởng gì."
"Hừ, nếu em không diễn vai nam chính, có quỳ xuống cầu xin anh cũng không diễn đâu."
Mạc Húc tranh thủ thời gian dập lửa. "Mặc Sâm, hôm đó anh bận gì sao?"
"Ngày kỷ niệm."
Bạch Trạch hừ một tiếng. "Ngày kỷ niệm, không rảnh."
Mạc Húc. "..." Hai vị này ngay cả cãi nhau cũng không quên cho chó ăn, hắn không chịu được nữa.
Mấy người bên ngoài cũng không thấy kinh ngạc, chuyện ai người nấy làm.
Đây là kinh nghiệm mà mọi người rút ra, khi anh Thiệu và đạo diễn Bạch cãi nhau, đi tới khuyên can chỉ có một kết quả - bị nhét thức ăn cho chó vào miệng.
"Nhưng mà, anh Thiệu, hai người không đi thật sao?" Dương Húc Húc giơ thiệp mời lên. "Nam diễn viên chính xuất sắc nhất và đạo diễn xuất sắc nhất...À, cái này chắc chắn không quan trọng bằng ngày kỷ niệm rồi, nhưng mà hai người còn được đề cử thâm giải thưởng CP xuất sắc nhất, nếu hai người không đi, cái giải thưởng này..."
"Giải thưởng gì cơ?" Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch trăm miệng một lời.
Nói xong lại liếc mắt nhìn nhau, hừ lạnh.
"CP xuất sắc nhất ấy."
Bạch Trạch liếc Thiệu Mặc Sâm, lông mày nhướn lên, cầm thiệp mời rồi đi lên lầu. "Mình em đi, không cho anh đi."
Thiệu Mặc Sâm đuổi theo. "Bảo bối, anh không đi thì ai nhận giải thưởng cùng em?"
Dương Húc Húc nhìn bàn tay trống trơn của mình, ngẩng đầu nhìn hai người mới cãi nhau long trời lở đất bây giờ lại dỗ dành nhau, nhún vai, ăn thức ăn cho chó cũng được, thôi hôm nay không ăn cơm, xem như giảm béo đi.
Dương Húc Húc mới cầm một quả táo định bỏ vào miệng, điện thoại di động đã rung lên, một tin nhắn gửi tới. "Nếu không ăn cơm tối, em đừng hòng tốt nghiệp."
Dương Húc Húc. "..." Lần thứ cô bắt đầu nghi ngờ có phải là thầy Khuất lắp máy theo dõi trên người cô không.
Kẻ gián điệp tham ăn Tang Kỳ cất điện thoại di động, đẩy một đống đồ ăn tới. "Ăn không?"
Dương Húc Húc nhìn chằm chằm quả táo trong tay mình, một lát lâu mới gật đầu. "Ăn."
Liên hoan phim Quốc tế.
Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm cùng nhau bước lên thảm đỏ, tiếng vỗ tay vang lên, những con mắt tò mò nhìn hai người chằm chằm. "Đạo diễn Bạch, anh và anh Thiệu đi cùng nhau sao?"
Bạch Trạch gật đầu. "Tiện đường thôi."
"Trang phục hai người rất giống nhau." Một đen một trắng, đều là vest được cắt may tinh tế, con mắt phóng viên càng tò mò hơn.
"Ừm, may cùng một chỗ đấy."
Phóng viên. "..."
"Nhẫn của hai người...cũng mua chung một chỗ sao?" Nói xong lời này, đã có người cười thành tiếng.
Bạch Trạch cúi đầu nhìn chiếc nhẫn một năm trước mình đeo lên tay. "Nhẫn cưới đấy." Nghiêm túc trả lời câu hỏi của phóng viên. "Nếu như nhìn kỹ sẽ thấy kiểu dáng khác nhau." Lúc đầu Thiệu Mặc Sâm định đặt hai cái nhẫn giống nhau, nhưng hai cái nhẫn này có thể hợp lại làm một.
Phóng viên. "..." Anh cho rằng chúng tôi bị ngu à?
Bạch Trạch hướng về phía ống kính vẫy tay, mặc kệ phóng viên liên tục đặt câu hỏi cho mình, nở nụ cười yếu ớt, có người vẫn đứng ở cuối thảm đỏ chờ cậu.
Bạch Trạch dừng lại ở bảng ký tên, cầm bút ký tên mình cạnh tên Thiệu Mặc Sâm.
Quay đầu lại đã nghe thấy phóng viên hỏi Thiệu Mặc Sâm. "Thiệu ảnh đế, anh hài lòng nhất với giải thưởng nào?"
Thiệu Mặc Sâm bật cười. "Đương nhiên là giải thưởng tiếp theo rồi, đây không phải là câu trả lời tiêu chuẩn sao?"
"Câu hỏi tiếp theo, có phải anh rất mong chờ giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất hôm nay không?"
"Không đâu, dù sao Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà."
"Vậy còn đạo diễn Bạch thấy thế nào? Anh cảm thấy anh Thiệu sẽ đạt được giải thưởng nào?"
Bạch Trạch vừa định nói, Thiệu Mặc Sâm đã ngắt lời. "Đạo diễn Bạch, em còn nợ anh một giải thưởng."
Phóng viên hăng hái hỏi. "Anh Thiệu, anh cũng có một vài bộ phim hot năm nay, theo tôi biết, Đêm tuyết cũng được đề cử giải thưởng phải không? Đạo diễn Bạch cảm thấy anh Thiệu có khả năng giành được giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất không?"
Bạch Trạch nhướn mày. "Tôi cũng không dám nói trước, nhưng tôi cũng còn nợ ảnh đế đây một giải thưởng nữa, Thiệu ảnh đế làm tôi cảm thấy rất áp lực."
Phóng viên đã bình tĩnh lắm rồi, từ khi chương trình Người cộng sự tốt nhất lên sóng, không còn ai bảo hai người như nước với lửa, bằng mặt không bằng lòng nữa.
"Có trời đất chứng giám, anh không bảo em nợ anh một giải nam diễn viên chính xuất sắc nhất, em cho anh cái danh ảnh đế này là đủ rồi."
"Vậy là gì?" Phóng viên cũng tò mò.
Thiệu Mặc Sâm nháy mắt. "Mọi người không biết đâu, đạo diễn Bạch nợ tôi một giải thưởng CP xuất sắc nhất."
Phóng viên. "..." Cũng không biết đám tiểu thịt tươi dốc hết tinh thần giành cái danh ảnh đế có chết vì tức hay không.
Bạch Trạch đẩy kính mắt, che đi ý cười. "À, biết rồi."
Phóng viên. "..." Biết cái gì? Chúng tôi còn chưa biết gì mà?
"Đạo diễn Bạch, vậy anh mong chờ giải thưởng gì nhất?"
Bạch Trạch làm như vô tội, nói. "Không phải Thiệu ảnh đế bảo tôi nợ anh ấy một giải thưởng CP xuất sắc nhất sao?" Ngừng một chút lại dạy bảo cô phóng viên trẻ tuổi. "Từ nhỏ bà nội đã nói với tôi, nợ ai thì phải sớm trả, nếu không...lãi mẹ đẻ lãi con."
Phóng viên. "..." Hình như....cũng đúng lắm.
Từ lúc hai người đi thảm đỏ, trên sóng truyền hình trực tiếp, fan CP đã bùng nổ rồi.
"Nhìn kìa nhìn kìa, hạnh phúc vl."
"Lần trước còn thấy hai người làm công ích cùng nhau."
"Đây là cái thuyền CP vững chắc nhất mà tui thấy."
...
"Ngồi chung với nhau kìa, đẹp vl."
"Xem đoạn phỏng vấn chưa? Thức ăn cho chó đầy miệng."
"Cái giải thưởng CP xuất sắc nhất gì gì đó, tui nghĩ CP này giành được rồi."
"Tui chỉ muốn ăn thức ăn cho chó thương hiệu Mặc Bạch."
"Nhớ năm đó không ai đẩy CP này, ai biết một năm sau người ta thành CP quốc dân rồi."
"Hơn nữa, tui nghĩ tới chuyện vợ chồng của ảnh đế và đạo diễn...haha."
"Có phải lầu trên cũng từng xem cái thiệp mời kia không, nói không chừng từ khi bắt đầu, người ta đã là một đôi rồi."
"Cũng không sao, tình anh em tui cũng chèo, nhìn truyền hình trực tiếp kìa, hai người thủ thỉ với nhau. Huhu, tui muốn xuống sân chạy vài vòng."
"Xong, pháo hoa đang nổ trong đầu tui rồi."
...
"Ê này, sao Fan bự không ở đây?"
"Cô bảo Oreo sao?"
"Không có đâu, Oreo chưa từng tham gia mấy buổi offline, cũng ít khi xuất hiện khi truyền hình trực tiếp mấy lễ trao giải."
"Đúng dị."
- -
"Mẹ nó, Bạch Trạch mở nước suối rồi đưa cho Thiệu Mặc Sâm kìa....cái nụ cười cưng chiều kia..."
"Mọi người xem đi, nhẫn kìa, thực sự không phải là một đôi sao?" Chất liệu cũng giống nhau."
"Aizz, hình như là một đôi , đắm chìm trong nụ cười cưng chiều _ing."
...
"MC đọc tên Đêm tuyết kìa. A a a a."
"Trời mẹ, ngọt thế, đứng cùng nhau kìa, ảnh đế chỉnh Micro cho đạo diễn."
...
"Nhìn đi nhìn đi! Trao giải rồi kìa."
"Haha, ảnh đế bảo không muốn giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc nhất, cuối cùng lại là vẫn anh ấy nhận."
"Ảnh đế cảm ơn đạo diễn Bạch kìa, cười ngây ngốc."
"Tui cảm thấy nãy giờ lầu trên cười nhiều quá."
"Ôm ôm!!"
...
"Cảm giác giải đạo diễn xuất sắc nhất cũng vào tay đạo diễn Bạch."
"Đêm tuyết là bộ phim điện ảnh hot nhất năm nay, cảm giác mấy giải thưởng không chạy khỏi tay hai người đó đâu."
"BINGO! Chúc mừng đạo diễn Bạch nhận được giải thưởng. Ôm nữa rồi kia, nay hơi nhiều đường."
"Wow, ngọt quá."
"Tui đột nhiên thấy hơi căng thẳng..."
"Ôm lầu trên, tui cũng thế..."
"Có ai thấy hai người đó cũng căng thẳng không?"
...
"Công bố sớm đi.!!! A a a, có phải vừa rồi hai người bắt tay không?"
"Tui cũng thấy, căng thẳng quá, tui cũng muốn bắt tay."
"Tui đột nhiên cảm thấy CP Mặc Bạch cả đời này cũng không đổ."
"A a a a. Tui cũng có cảm giác này, tui nguyện ý cả đời ăn thức ăn cho chó hiệu Mặc Bạch."
"Cả đời đẩy Mặc Bạch,."
"Cả đời đẩy Mặc Bạch +."
"Cả đời đẩy Mặc Bạch +"
...
"Cả đời đẩy Mặc Bạch +"
...
"Cả đời đẩy Mặc Bạch + Mã số CMND."
"Tiếp theo là giải thưởng CP xuất sắc nhất." Nam nữ khách mời cùng nhau mở phong thư ra xem kết quả.
"Du Tuyên, em có mong chờ giải thưởng này không?"
"Anh Minh, em vẫn còn độc thân, ăn một bát thức ăn cho chó sẽ mập lên cân đó."
Khách mời nữ nói tiếp. "Hơn nữa, em mong chờ hay không không quan trọng, nhưng em biết có người rất mong chờ giải thưởng này."
Đang nói chuyện, đèn chiếu bắt đầu dừng lại ở hai người ngồi vị trí chính giữa, trên mạng cũng nổ tung.
"Kết quả này chẳng ngạc nhiên chút nào, hai người đó, có thể nói là xứng đôi vừa lứa." Khách mời nam hớn hở nói.
"Song kiếm hợp bích."
"Trời đất tác thành."
"Nếu như vị kia nhà hai người không có ý kiến, em cũng tán thành." Khách mời nữ cùng nói đùa.
"Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ công bố tên bọn họ."
"Hay là nhờ khán giả công bố giúp chúng tôi được không?"
Trên màn ảnh lớn đột nhiên hiện lên hàng ngàn bình luận -
"Thiệu Mặc Sâm", "Bạch Trạch"." Hai vị khách mời cùng nhau đọc tên của họ.
Khách mời nam nhìn bình luận trên màn hình, cười nói. "Tôi cũng muốn thành fan hai người."
"Anh không phải fan hai người họ sao? Em làm fan hai người họ lâu rồi." Du Tuyên cười khanh khách, nhìn về phía hai người đàn ông đang bước lên sân khấu. "Chúc mừng hai người."
"Cảm ơn." Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch đồng thanh nói lời cảm ơn, tiếng vỗ tay vang lên xung quanh.
"Thực ra tôi biết, hôm nay hai người nhận được giải thưởng này, không chỉ vì thức ăn cho chó của hai người ngon."
Bạch Trạch nhịn cười, khách mời nam không hổ danh là MC nổi tiếng, quá hài hước.
"Đương nhiên, thức ăn cho chó nhà hai người cũng thật sự nhiều." Du Tuyên nói.
"Hơn nữa, năm nay Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch cùng nhau làm rất nhiều rất nhiều chuyện."
"Lập quỹ nhi đồng, quyên tặng nhiều thứ, đại sứ công ích..."
"Hai người còn vận động cho quyền bình đẳng hôn nhân, có thể nói tại sao lại làm vậy không?"
"Tại vì không vi phạm pháp luật, không tổn thương người khác, mỗi người đều có quyền được lựa chọn người mình yêu." Bạch Trạch liếc mắt nhìn Thiệu Mặc Sâm.
"E rằng trong khoảng thời gian ngắn thì không thể thay đổi, nhưng chúng tôi hy vọng có nhiều người chấp nhận đồng tính, song tính, nhận thức được những người đó cũng giống như những người bình thường. Không phải đồng tính là xấu, thực ra đó chỉ là một phần tử nhỏ bé không đáng để nhắc tới, ở nơi nào cũng có, chẳng khác biệt là bao."
"Luôn có người lựa chọn trung thành, làm bạn đến già cùng người mình yêu. Bọn họ có quyền được sống như vậy, có quyền bình đẳng hôn nhân, cũng có thể khiến những người giống như họ dũng cảm đối mặt với bản thân mình."
"Chúng tôi hy vọng những con người đó có thể sống dưới ánh mặt trời, phá vỡ tấm ngăn với thế giới. Mọi người không hề có sự khác biệt, chúng ta không có sự khác biệt."
"Chúng tôi chỉ muốn dùng chút sức mọn đi giúp đỡ nhiều người hơn." Bạch Trạch và Thiệu Mặc Sâm nhìn nhau cười.
"Anh Minh, em cảm động quá."
"Anh đột nhiên cảm thấy cái cúp trong tay hơi nặng." Khách mời nam cảm động nói.
"Lần nữa chúc mừng hai người."
"Cảm ơn."
"Cảm ơn."
"Anh Thiệu, đạo diễn Bạch, đây là lần thứ ba hai người đứng trên sân khấu nhận giải thưởng, giờ phút này....có suy nghĩ gì không?"
Lúc này tới lượt Bạch Trạch giúp anh cầm micro.
Trong tay Thiệu Mặc Sâm vẫn còn cầm cúp thủy tinh. "Thực ra khi tôi và đạo diễn Bạch nhận được giải thưởng CP xuất sắc nhất, tôi thực sự vui vẻ, còn vui hơn những giải thưởng mà tôi có được."
"Trong tục lệ kết hôn của người Pháp và người Trung, kết hôn năm được gọi là đám cưới Thủy tinh, thủy tinh có ý nghĩa tình cảm của chúng tôi sau năm vẫn óng ánh trong suốt như cũ."
Thiệu Mặc Sâm cúi đầu hôn lên cúp thủy tinh trong tay. "Hôm nay là ngày kỷ niệm năm kết hôn, đây là món quà quý giá nhất mà chúng tôi nhận được."
"Cảm ơn em, người yêu của anh. Cảm ơn năm, bất kể gió to sóng lớn hay nguy hiểm trập trùng, em vẫn bên cạnh anh như thuở ban đầu."
Thiệu Mặc Sâm dịu dàng nhìn Bạch Trạch.
Tay Du Tuyên hơi run, cô đột nhiên nhận ra, bao nhiêu tin đồn bên ngoài cũng không thực sự sai lệch, sự thật...e rằng Thiệu Mặc Sâm và Bạch Trạch đã nói với họ từ lâu rồi.
"Đạo diễn Bạch, anh có muốn nói gì không?"
"Tôi sao?" Bạch Trạch cũng hôn một cái lên cúp thủy tinh mình đang cầm trên tay. "Lời Thiệu ảnh đế cũng là lời tôi muốn nói, mượn lời anh ấy, tôi cũng muốn nói..."
"Cảm ơn anh, người yêu của em, gặp được anh là may mắn lớn nhất đời này."
- END -
Còn ngoại truyện nữa là hoàn rồiiii.
Cảm ơn các cậu đã đồng hành cùng tớ trong suốt thời gian qua. Do mình cào phím trên điện thoại nên thường sai lỗi chính tả, mong mn góp ý để mình sửa haaaa.