Đứa nhỏ này, thật đúng là đến hoa đào cũng phải kém sắc.
Vương Vân Mộng nhìn xa xa dưới tàng cây hoa đào, một đứa trẻ thân phi y nho nhỏ.
Nhịn không được cười,Sài Ngọc Quan cất tiếng:” Liên Hoa Liên Hoa, thật đúng là hảo danh a.”
Sài Ngọc Quan một tay ôm lấy thân thể mềm mại , một tay vuốt ve mái tóc tán loạn trong gió của nàng,” Dáng vẻ giống ngươi như vậy, nếu là nữ tử, nhất định có thể làm điên đảo chúng sinh. Thân là nam tử lại quá mức tú lệ .”
Nàng khanh khách cười vùi vào trong g ngực của hắn,” Bộ dạng giống như vậy có gì là không tốt, đứa trẻ này về sau lớn lên nhất định làm thiên hạ nữ nhân mê mẫn .”
Khi đó nàng còn trẻ, vui cười thanh thanh thúy ngọt đến giống như thanh âm phong linh (chuông gió ), xa xa đứa nhỏ bị tiếng cười kia hấp dẫn tới hướng bên này , ngạc nhiên nhìn thấy phụ mẫu ôm hôn triền miên, không khỏi đỏ mặt, đứng lấy tay che mắt , rồi lại theo ánh mắt tò mò vụng trộm lén xem, thần tình đều là ý cười bướng bỉnh.
Vương Vân Mộng cười duyên theo trong lòng ngực của phu quân ,giãy dụa đi ra, hướng đứa nhỏ ngoắc:” Liên hoa, trở về đây!”
Hài tử kia nhẹ nhàng nhìn rồi một mạch đã chạy tới, đang muốn nhào vào lòng mẫu thân, không nghĩ mẫu thân lại đột nhiên tóm lấy nhấc hắn lên, né tránh đã là không kịp, chặt chẽ bị túm trụ cái lổ tai,” Tiểu hài tử đáng chết, dám nhìn lén phụ mẫu, ngươi tưởng ta không biết a~~~”
Rất nhiều năm về sau, tại Lâu Lan cổ thành, đối mặt đã là ngày mất của phụ mẫu, Vương Liên Hoa đầu tiên nhớ lại, đúng là lúc này cảnh tượng hoàng hôn xa xôi. Khi đó Vân Mộng sơn trang vẫn là sự yên lặng mà tràn đầy sức sống, cây cỏ xanh tươi tốt như người, nhiều loại hoa giống như cẩm, gió mùa xuân ôn nhu lướt qua ngón tay tình nhân, chân trời ánh nắng chiều tươi đẹp tuyệt mĩ giống như khuôn mặt nữ nhân. Trong lúc đó, xa xa phụ mẫu đứng tạo thành mảng xanh biếc hòa lẫn đỏ rực, mỉm cười vẫy gọi hắn.
Thoáng như hôm qua.
Hoa đào rơi ở trên tóc hắn, mẫu thân dùng tay giúp hắn gở xuống. Kia một chút sắc đào tươi đẹp vương trên ngón tay tuyết trắng , đẹp đến kinh lòng người.
” Đợi một chút.”
” Ân?” ( “hả” ? ) Hắn nghi hoặc rồi quay đầu lại nhìn.
” Hoa đào.” Y lấy tay gở xuống từ tóc của hắn cánh hoa đào, ngắm trong lòng bàn tay, giống như nhìn cái gì kì lạ. Dường như nhìn sau một lúc lâu, y ngẩng đầu lên mỉm cười nói:” Vương Liên Hoa……”
Hắn nhíu mày nhìn y:” Có gì không, Trầm đại hiệp?”
Trầm Lãng tươi cười sáng ngời:” Ta nói, có đôi khi bên ngươi, hoa đào thật sự cũng kém sắc.”
Hắn cười lạnh một tiếng… không để ý tới y thẳng tiến mà đi.
Trầm Lãng nhẹ nhàng cười, y biết hắn là luôn luôn dễ giận hơn so với nữ tử, lời này nói ra, cũng thuần túy là cố tình muốn nhìn thấy đôi mắt lạnh của hắn.
Hắn chung quy nhịn không được quay đầu nhìn y, than nhẹ một tiếng.
Đoán trúng mở đầu, lại chẳng thể đoán được kết cục.
Chỉ có thể cười khổ mà thôi.